[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 34

Gọi điện cho vú Trương xong, Tuyên Hoài Phong vô cùng ủ rũ.

Ở trong lòng y, Bạch Tuyết Lam rất đáng giận, cho dù hắn có tới xin lỗi, chưa chắc y đã tha thứ.

Nhưng chiếc đồng hồ vàng này thì không nên vứt bỏ.

Dù sao lỗi cũng ở mình.

Vô duyên vô cớ thuận miệng nói câu đó trên xe đã khiến Bạch Tuyết Lam tức đến vậy, ngộ nhỡ để Bạch Tuyết Lam biết mình đánh mất chiếc đồng hồ vàng này, vậy càng nguy, chẳng biết hắn sẽ nói ra lời khó nghe nào nữa.

Nghĩ đến đây, Tuyên Hoài Phong cắn môi dưới.

Tựa hồ trong khi hai bên giao đấu, đang cùng đối phương tranh phong, giương cung bạt kiếm, một bên vô tình không chú ý để lộ chút sơ sẩy, nhưng lần nào cũng để kẻ thù bắt được sai lầm của mình, trong lòng y mang cảm giác oan ức không có chỗ kể.

Y bèn quyết định che giấu bí mật này, tuyệt không thể để cho Bạch Tuyết Lam biết.

Lúc đi ra khỏi phòng điện thoại, Tuyên Hoài Phong bước dưới bóng hoa, cố không để người ta chú ý mà chậm rãi trở về, dây mây rủ xuống nhẹ nhàng xẹt qua trán y, thật khiến người ta ngứa ngáy.

Y vừa đi vừa nhấc tay hất những thứ nho nhỏ mềm mại lại vướng víu kia ra, những chiếc lá nhỏ xanh đập lướt qua lòng bàn tay, tràn ngập hương vị hoàng hôn ngày hè.

Viên trân châu đỏ bừng trên trên trời kia vốn rực rỡ, nhưng trong lúc phiền não này, viên châu đỏ bừng ấy lại khiến người buồn bực, tan nát cõi lòng.

Tuyên Hoài Phong thở dài bất đắc dĩ, y rất muốn hoàn toàn chán ghét Bạch Tuyết Lam, để mình có thể rút chân ra khỏi cảm giác lo được lo mất này.

Nhưng y biết, muốn rời đi thật sự rất khó khăn.

Sự chán ghét đối với Bạch Tuyết Lam tựa như hải triều.

Biết hắn đáng trách, rất đáng trách, cực kỳ đáng trách.

Triều dâng, nước biển cuộn trào mãnh liệt, dâng lên, nhấn chìm tảng đá lớn.

Nhấn chìm tất thảy.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng thủy triều vẫn phải rút xuống, muốn ngăn cũng chẳng ngăn được.

Thùy triều lui từng tấc từng tấc, đến lúc này mới phát hiện ra, trên bãi biển vĩnh hằng không thay đổi ấy đang chôn giấu thứ gì, cát vẫn là cát, đá ngầm vẫn mãi là đá ngầm.

Thậm chí còn xuất hiện thêm vài chiếc vỏ sò ký ức xinh đẹp, tô điểm cho bờ cát tựa như những viên bảo thạch.

Tuyên Hoài Phong lắc đầu, thì thào tự nhủ, “Đúng là lên thuyền giặc…”

Lên thuyền dễ, rời thuyền khó.

Dường như muốn hòa quyện chung với tình cảnh yêu đương của y, lúc này, mùi thức ăn thơm nức bay tới chỗ y, tiến thẳng vào chóp mũi y.

Cả ngày chưa ăn được miếng cơm ngon, lúc này y liền cảm thấy đói bụng.

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu, hơi tập trung một cái lại nghe được tiếng nhạc thoang thoảng đâu đó, hình như khúc hợp tấu giữa đàn nhị và tỳ bà, còn kèm theo tiếng người ca hát.

Đang suy nghĩ, một người ăn mặc như đầy tớ trai bỗng nhiên phía trước xuất hiện phía trước, nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, hắn nhanh chóng đứng lại, gọi một tiếng, “Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong nhìn chăm chú, hóa ra là Phó Tam đã nhiều ngày qua chưa gặp, nhìn kỹ lần nữa mới phát hiện hắn đang bưng một hộp thức ăn ba tầng, y đã hiểu mùi thức ăn quyến rũ kia xuất phát từ nơi nào.

Sau bức tường này chính là nhà bếp của công quán.

Tuyên Hoài Phong nói: “Ra là cậu. bệnh tình mẹ cậu ra sao rồi? Cầm nhiều thức ăn ngon thế này là định đi đâu vậy?”

Phó Tam đặt hộp đồ ăn lớn dưới đất, nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu về phía Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong hoảng hốt lui về phía sau, “Cậu làm cái gì vậy? Mau đứng lên.”

Phó Tam dập đầu một cái mới đứng lên, vỗ bụi trên đầu gối, cười ha hả nói: “Nhờ phúc của ngài, bệnh của mẹ tôi khỏi hẳn rồi. Đây là do bà dặn tôi, bà báo nếu tôi gặp ngài thì nhất định phải dập đầu với ngài một cái. Bây giờ đúng lúc gặp được ngài, tôi phải dập đầu tạ ơn ngài một cái, bình thường không gặp được, tôi cũng chẳng dám vô duyên vô cớ chạy đến quấy rầy ngài. Làm cái việc khốn kiếp đó, bản thân tôi cũng biết ngượng. Nhưng tôi đảm bảo với ngài, tôi đã thật sự sửa tật ấy rồi, nếu lần sau còn động tay động chân thì ngài cứ lấy đạn bắn lủng người tôi đi.”

Lại nói tiếp: “Thức ăn này là để đưa tới phòng khách nhỏ, tổng trưởng ăn cơm ở đó.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Một mình hắn mà ăn nhiều thế này? Đừng để hắn ăn bội thực chứ.”

Phó Tam vốn không định nói, nhưng vì nghĩ đến việc thiếu ân tình của Tuyên Hoài Phong, hơn nữa lại không có ý muốn giấu y, do dự một lúc, nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Tuyên phó quan, tôi nói ngài nghe, ngài đừng để bụng nhé. Hay là thôi đi, tôi không nói nữa, hà tất phải chọc cho ngài tức giận.”

Tuyên Hoài Phong nghĩ đến tiếng tỳ bà, tiếng ca vừa nghe cũng đoán được ba phần, thở dài một hơi. “Cậu cứ nói thẳng là được. Mấy ngày nay, tôi cứ động một cái là phạm lỗi, chỉ chịu người ta tức giận thôi, nào dám tức giận gì nữa.”

Lúc này Phó Tam mới len lén nói cho y biết, “Có mấy người cùng tổng trưởng ăn ở phòng khách, thức ăn này được đưa tới là lần thứ hai rồi, mấy sư phụ ở phòng bếp vẫn đang tiếp tục nấu. Tổng trưởng vốn gọi người mời Ngọc Liễu Hoa tới. Sau đó, lúc Ngọc Liễu Hoa đến, tổng trưởng lại sợ thiếu náo nhiệt nên bảo cô ta đánh điện thoại, gọi thêm mấy người quen tới, định là sau khi cơm nước xong còn chơi mạt chược, bảo là muốn vui vẻ một chút. Chắc lúc này đang vui vẻ lắm.”

(Sư phụ: đầu bếp)

Tuyên Hoài Phong vừa nghe vậy liền quay đầu rời đi.

Phó Tam vội vàng kéo y lại hỏi: “Ngài tuyệt đối đừng đi, bên phòng khách nhỏ đó loạn lắm, nó sẽ khiến ngài ngột ngạt mất. Mấy người ca xướng đó đều là người quen, là những món hàng không “leo lên” được, ngài là người đứng đắn, đừng chấp nhặt với bọn họ, biết đâu ngược lại còn hạ thấp thân phận của ngài.”

Truyên Hoài Phong quay đầu nói: “Ai nói tôi muốn tới phòng khách. Tôi về phòng ăn cơm, lẽ nào hắn ở đó vui vẻ, còn tôi ở đây phải chịu đói?”

Lúc này Phó Tam mới thả tay ra, cầm theo hộp tức ăn rời đi.

Tuyên Hoài Phong đi chừng ba mươi mét liền bước chậm lại.

Nguyên bản, nếu Phó Tam không nhắc, y vốn không có ý định tới phòng khách nhỏ kia. Bây giờ vừa bước chậm lại, thâm tâm lại dâng lên ý muốn ngu xuẩn.

Y cũng biết, điều tra người ta như vậy là nhỏ mọn hẹp hòi, là ghen tuông vô cớ, là nực cười, rất rất nực cười, là điều tuyệt không thể làm, uổng công y luôn tự xưng là người đứng đắn, vậy mà lại có suy nghĩ không quang minh lỗi lạc như vậy.

Chỉ là…

Tuyên Hoài Phong dừng bước, cắn răng một cái, giậm chân một cái, dứt khoát đổi hướng, đi về phía phòng khách nhỏ.

Mới chỉ đi tới cầu thang lầu dưới, y chợt nghe một tràng cười, là tiếng cười hi hi ha ha của phụ nữ, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng của Bạch Tuyết Lam.

Tiếng cười của những cô gái kia mặt dù ồn, mặc dù nháo, mặc dù buông thả lại thêm vài phần yêu mị trong đó, nhưng không thể nào đè ép được tiếng cười chấn động của Bạch Tuyết Lam, giống như một mảnh tuyết trắng phủ đầy trước mắt lại không phủ kín được gốc tùng lặng lẽ đón gió trong góc vườn.

Vừa nghe tiếng cười Bạch Tuyết Lam, Tuyên Hoài Phong vừa nhấc một chân đặt lên cầu thang không khỏi khựng lại, ngẩng đầu nhìn những chiếc bóng mơ hồ lay động trên cửa sổ lầu hai.

Siết chặt nắm đấm.

Y tự nhận mình ôm cảm giác không thù không hận, không oán không than, vô cùng bĩnh tĩnh tới đây, chẳng qua chỉ muốn nhìn một cái, muốn xem rốt cuộc Bạch Tuyết Lam có thể làm loạn đến trình độ nào, coi như khiến cho bản thân mình chết tâm.

Ai ngờ, người còn chưa thấy, chỉ nghe thấy tràng cười, một ngọn lửa vô danh liền bùng cháy.

Lại so với lúc Bạch Tuyết Lam mắng chửi người qua cánh cửa, bản thân y tự dưng chịu một trận nhục mạ, tức giận lại càng thêm tức giận.

Tuyên Hoài Phong cắn chặt hai hàm răng trắng muốt, không để giày da đạp lên cầu thang phát ra âm thanh, lặng lẽ lên lầu hai, lưng dán lên bức tường gỗ ngăn cách.

Nghe giọng một cô gái nói: “Chén này ngài đừng hòng chạy thoát.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày.

Dường như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó, chỉ là không quen lắm.

Nhất thời chưa nghĩ ra.

Lại nghe thấy Bạch Tuyết Lam nói: “Uống cũng được. Nhưng mà, cô cũng phải uống một chén đấy.”

Một giọng nữ khác vang lên, lần này thì Tuyên Hoài Phong nhận ra, là vị tiểu thư tên Ngọc Liễu Hoa lần trước, cô chỉ cười tủm tỉm nói: “Tổng trưởng, ngài đừng làm khó cô em này của tôi. Cô bé còn nhỏ mà. Huống hồ mẹ cô ấy quản giáo nghiêm lắm, trước giờ không cho cô ấy uống nhiều. Hay là tôi uống cùng ngài một chén, còn để cô ấy đứng bên cạnh hát cho ngài một khúc để ngài nhắm rượu? Phu Dung à, chẳng phải em hát khúc “Lê hoa lệ” hay lắm sao? Hát cho tổng trưởng nghe một đoạn đi.”

Tuyên Hoài Phong nghe Ngọc Liễu Hoa nói xong mới nhận ra người vừa cất tiếng là ai, hóa ra là cô gái trẻ y bắt gặp đang ở với anh rể lúc ở công viên.

Chẳng phải lúc đó tam đệ đã giới thiệu cô ấy là một diễn viên nghệ thuật trứ danh tên Lục Phù Dung sao? Hóa ra là đồng nghiệp của Ngọc Liễu Hoa.

Bạch Tuyết Lam không đồng ý, “Dùng khúc “Lê hoa lệ” để nhắm rượu, vậy chẳng phải rượu vào buồn càng thêm buồn sao? Hôm nay bản tổng trưởng muốn vui vẻ, không nghe “Lê hoa lệ”. Ngọc Liễu Hoa muốn uống với tôi, vậy thì uống đi. Nhưng mà cô, cô, và cả cô nữa, nếu không muốn uống rượu thì hát cho tôi một khúc nào đó phù hợp là được. Cô trước, miễn mấy nhạc khí khác đi, chỉ cần lấy tỳ bà đệm nhạc thôi, hát bài nào nhẹ nhàng khoan khoái một chút.”

Trong phòng có người bị Bạch Tuyết Lam điểm danh, là một giọng nói mềm mại y chưa từng nghe qua, dịu dàng hỏi: “Tôi hát cũng không sao, chỉ là, hát cái gì mới là phù hợp?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cô chọn bài nào cô thấy hay mà lại hợp khẩu vị của tôi, đương nhiên sẽ có phần thưởng.”

Cô gái kia trầm ngâm một hồi, nói: “Vậy thì hát bài này.”

Tiếng tỳ bà thay đổi, liền nghe tiếng hát lanh lảnh: “Kết mối đồng tâm trọn kiếp này. Cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng minh…”

Mới chỉ hát một câu mà Bạch Tuyết Lam đã hừ một tiếng, “Dừng, dừng. Khúc này hoàn toàn không phù hợp, kết đồng tâm cái gì, trọn đời trọn kiếp, đều là do mấy gã thi nhân ấy huyễn tưởng cả. Phàm những kẻ nói yêu vĩnh hằng, yêu trọn đời trọn kiếp đều là những kẻ đại lừa đảo, đáng lẽ phải bắn chết kẻ ấy vì tội danh lừa đảo.”

Bấy giờ hắn đã uống mấy chén, nửa tỉnh nửa say nói ra một đống từ ngữ ngông cuồng, mọi người đều theo ý hắn, cười hì hì nói: “Đúng vậy, ngài làm quan lớn, đương nhiên sẽ nhìn thấu rõ hơn. Đường hoàng dạ mộng, Lương Chúc hóa bướm chẳng qua chỉ là những vở diễn trên sân khấu, biểu diễn dụ kẻ ngu si mà thôi.”

Sau đó lại có mấy người i a ca hát, Bạch Tuyết Lam có khen có chê, uống rượu dùng bữa, chơi đùa với đám phụ nữ kia rất vui vẻ.

Đến lượt Lục Phù Dung hát, mới cất ba chữ “Chuyện trong lòng”, Bạch Tuyết Lam lại bảo ngừng, cười nói: “Đã bảo đêm nay phải vui vẻ, vậy mà cô lại cứ hát về tâm sự, rất nên phạt. Ngọc Liễu Hoa, lần này cô không được giúp cô ấy nữa, nhất định phải phạt cô ấy uống một chén mới được. Đến đây, đến chỗ tôi nhận phạt.”

Lục Phù Dung xấu hổ nhưng không phải e thẹn, nói: “Ngài lại bắt nạt tôi, tôi muốn rời khỏi đây.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cô muốn rời đi, tôi sẽ mất hứng. Vậy thì tôi phạt Ngọc tỷ tỷ của cô vậy, ai bảo cô ấy dẫn cô tới làm hỏng hứng thú của tôi?”

Ngọc Liễu Hoa ai nha một tiếng, nói: “Đây là tội liên đới sao? Quá bất công rồi! Phù Dung, em đừng hại chị nha, mau qua đây cúi đầu nhận tội, dỗ tổng trưởng cao hứng, uống một chén… không, em uống ba chén đi. Tổng trưởng, ngài thấy tôi làm vậy được không?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Được, được.”

Lục Phù Dung nói: “Mọi người chỉ bắt nạt tôi thôi.”

Quả nhiên đi đến bên cạnh Bạch Tuyết Lam, uống một chén.

Mọi người đều hô lên tốt lắm.

Tuyên Hoài Phong đứng bên ngoài nghe Bạch Tuyết Lam trò chuyện vui vẻ với bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc này, lại có đầy tớ trai bưng hộp thức ăn lên lầu.

Tuyên Hoài Phong lánh vào trong bụi cỏ, trốn vào góc, không để đầy tớ trai nhìn thấy.

Đau khổ.

Hà tất phải tới đây chuốc lấy đắng cay bực bội, đúng là tự chuốc lấy khổ.

Rồi lại không cam tâm rời đi như vậy.

Chẳng biết Bạch Tuyết Lam trong phòng nói gì, đám phụ nữ cười rộ lên một tiếng, líu ríu rối loạn, còn có những câu không đứng đắn.

Ngọc Liễu Hoa nói: “Họ đều hát rồi, tôi cũng hát gì đó mới được.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu như cô hát hay, tôi cũng sẽ thưởng cho cô.”

Ngọc Liễu Hoa cười nói: “Cũng được, vì phần thưởng của ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước nay, lúc cùng ăn với người ta, tôi chưa bao giờ hát từ khúc cả, hôm nay để ngài tận hứng, tôi phá lệ một lần vậy.”

Nâng đàn tỳ bà, năm ngón tay lướt trên dây một lượt, uyển chuyển yêu mị hát, “Tựa lên gối san hô giao hoan một hồi. Mây vần mưa nặng, điên loan đảo phượng.”

Chỉ một câu này, Bạch Tuyết Lam liền hét to một tiếng hay, cười rộ lên một tràng.

Ngọc Liễu Hoa nghe được một tiếng hay này càng thêm đắc ý, càng hát khiêu khích, “… Lưng mang ngọn gió phía đông, môi anh đào thơm nức hương sương. Phượng bay rồng cuộn, uyển chuyển líu lo. Ân ái không ngừng, muôn vàn hưởng thụ.”

Cô bên này hát, Bạch Tuyết Lam bên kia nhịp phách, là vui vẻ nhịp phách, nói: “Làm khó cô phải ngoan ngoãn thế này rồi, tôi cho cô một tấm chi phiếu một ngàn đồng, cô mua hai bộ trang phục và đạo cụ mới đi. Lưng mang ngọn gió phía đông, ừm, cô cũng là một mỹ nhân eo thon…”

Gương mặt tuấn tú của Tuyên Hoài Phong trầm xuống.

Không thể nhịn được nữa, xoay vụt người, không nói một lời liền bước xuống cầu thang, đi về phía cổng chính của công quán, đi được một nửa lại khựng người, trong ngực dâng lên cảm giác tức giận điên cuồng, đôi mắt đẹp câu lên luồng sát khí quật cường.

Khom lưng nhặt một cục đá, trở lại dưới lầu, dương tay ném về phía cửa sổ lầu hai.

Ra tay trong cơn phẫn nộ, lực lớn lại vô cùng chuẩn xác, chỉ nghe rầm một tiếng giòn tan, cục đá phá vỡ cửa sổ tây dương bằng thủy tinh màu sắc rực rỡ, bay thẳng vào trong khiến phòng khách nhỏ vang lên một trận kinh hô oanh oanh yến yến.

Tuyên Hoài Phong ném một cái liền thành công, quay đầu bỏ chạy.

Chờ thân hình khí thế dọa người của Bạch Tuyết Lam xuất hiện ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống chỉ bắt được bóng lưng cao lớn quen thuộc đang chạy trốn về phía tiểu viện như một chú linh dương, nhanh chóng biến mất sau cánh cổng hình củ ấu.

Bạch Tuyết Lam vịn lan can, đưa cổ nhìn ra xa.

Vẻ mặt âm trầm sớm đã không cánh mà bay.

Ngọc Liễu Hoa đi ra khỏi phòng khách nhỏ, một đám chị em của cô vây quanh Bạch Tuyết Lam, cũng nhìn về phía bóng đêm xa xa theo tầm mắt hắn, oán giận, “Tên quỷ rảnh rỗi nào lại đi làm chuyện này thế không biết. Bộ quần áo bằng dạ này của tôi bị vẩy nước canh rồi.”

Bạch Tuyết Lam ôm hông cô, không tập trung nói: “Có là gì đâu, mai tôi cho người đưa cho các cô mỗi người hai xấp tơ lụa Nhật Bản, các cô thích may quần áo mới gì thì may. Nếu không, tôi lại tặng thêm mỗi người một đôi bông tai ngọc trai, thế nào?”

Mọi người không ngờ hắn lại ra tay rộng lượng như vậy liền vui vẻ hô lên, luôn miệng nói cảm ơn.

Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần cảm ơn. Bảo người ta dọn lại bàn khác lên đây, chuẩn bị thêm chút rượu và đồ ăn nữa. Các cô hát thêm vài bài hay hay vào. Ừm, người ban nãy hát cái bài cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng minh, hát rất hay. Lát nữa hát thêm một lần, hát thật hay vào để tôi còn nghe.”

Cô bé bị Bạch Tuyết Lam điểm danh mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mới vừa lên đài đã xấu mặt, lại không hiểu cách giao tiếp với quý nhân, nghe vậy liền ngẩn ra, hỏi ngây thơ, “Không phải ngài mới nói khúc đó không phù hợp sao? Tại sao lại muốn tôi hát?”

Ánh sáng trong mắt Bạch Tuyết Lam chớp động, khóe miệng chậm rãi câu lên ý cười, thấp giọng nói: “Cô bé ngốc, trời có lúc nọ lúc kia. Chẳng lẽ đến điều đó mà bé cũng không biết sao?”

Mặc dù nụ cười ấy thật nhạt nhòa, nhưng lại cực kỳ quyến rũ.

Tựa ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm đen kịt, thỉnh thoảng lại lóe lên, để lộ ra ánh sáng nhỏ diệu kỳ, ánh sáng bàng bạc khiến người ta không cách nào nắm bắt.

Đó là ánh sáng mà ngay cả bảo thạch trên vương miện của đức vua cũng không thể sánh bằng.
Bình Luận (0)
Comment