[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Chương 27

Tuyên Hoài Phong ngồi trên xe, cả đường về y đều không lên tiếng.

Trở lại công quán, một mình buồn bực ngồi trong phòng, y luôn thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn trong họng, cảm giác khó chịu như muốn nôn ra lại chẳng nôn ra được.

Tống Nhâm trở lại căn phòng của mình ở công quán trước, không biết qua bao lâu mới tới đây gõ cửa, nói với Tuyên Hoài Phong, “Tuyên phó quan, mấy người anh em trông coi phạm nhân nói, người đưa cơm cho phạm nhân là Tiểu Phi Yến… sợ rằng có vấn đề. Tôi đã trói nó vào trước rồi, ngài có muốn gặp mặt tra hỏi nó không?”

Tuyên Hoài Phong không trả lời.

Tay đặt lên mặt bàn, nghiêng đầu.

Ánh mắt bắn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Một hồi lâu, y nói với Tống Nhâm: “Trước tiên cứ canh giữ cô bé đã, nhưng đừng làm khó cô bé. Chờ tổng trưởng về thì để hắn xử lý.”

Tống Nhâm dạ một tiếng, do dự nhìn y, tựa hồ muốn nói một hai câu an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Sau đó cắn răng một cái, vẫn là xoay người rời đi.

Tống Nhâm đi chẳng bao lâu, Bạch Tuyết Lam nhận được tin tức lập tức chạy về, vừa vào phòng liền kéo Tuyên Hoài Phong từ trên ghế lên, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, hình như hắn đang sợ, lúc mình không có mặt, Tuyên Hoài Phong đã rớt mất hai miếng thịt vậy.

Kiểm tra xong rồi, Bạch Tuyết Lam một tay ôm y, một tay vuốt ve y, vừa lo vừa giận nói: “Anh thực sự rất muốn đánh em một trận. Tuyên Hoài Mân bị bệnh, muốn đưa tới bệnh viện cũng không sao. Chỉ có điều là em không nên đích thân đưa đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ở trong bệnh viện, em đã chạm trán với Triển Lộ Chiêu.”

Bạch Tuyết Lam nghiến răng nói: “Chính vì lý do này. Vậy nên anh mới nói em không nên đích thân đưa đi, bằng không tại sao em lại gặp phải cái thằng không bằng heo chó đấy?”

Tuyên Hoài Phong ngẩn người, chợt tránh ra khỏi vòng tay Bạch Tuyết Lam, nâng tay lên, giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn.

Bạch Tuyết Lam hoàn toàn tỉnh mộng.

Hắn kinh ngạc nhìn Tuyên Hoài Phong, “Sao em lại đánh người thế?”

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Không đáng đánh sao?”

Gương mặt tuấn dật tuyệt đẹp tức giận đỏ bừng lên.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh coi tôi như thằng ngu mà đùa giỡn, anh không thừa nhận điều này sao?”

Bạch Tuyết Lam nhìn y giận đến mức này, nhất thời không dám cãi lại, mặt trúng một tát nhưng hắn không nâng tay kiểm tra, hai cánh tay chậm rãi đưa về phía trước.

Tuyên Hoài Phong vừa bị hắn chạm phải liền quay tấm lưng cứng đờ sang chỗ khác, tức giận quát: “Đừng đụng vào tôi!”

Bạch Tuyết Lam cố tình ôm lấy y, bàn tay vỗ về lên lưng y, dịu giọng nói: “Đừng giận, máu lại dồn hết lên não. Anh xin lỗi, được không?”

Tuyên Hoài Phong hỏi ngược, “Nói như vậy tức là anh thừa nhận vẫn luôn lợi dụng tôi?”

Bạch Tuyết Lam phản bác: “Sao có thể nói là lợi dụng? Việc đến nước này, có chỗ nào không hợp ý em không? Nếu Tuyên Hoài Mân không phải tam đệ của em, anh đã sớm cho hắn một phát đạn. Cũng bởi vì hắn là tam đệ của em, cho nên mới giết không thể giết, thẩm vấn không thể thẩm vấn, chẳng lẽ em muốn anh đưa hắn đến cục cảnh sát? Đến đó để thẩm vấn tội danh gì? Chúng ta đã nói rằng mười mấy tên giết ở ngoài thành là thổ phỉ, nhưng chúng ta lại không thể nói tam đệ của em cũng là thổ phỉ, tố cáo hắn với tội danh là bắt cóc em. Cho nên anh mới nghĩ ra một cách đơn giản, âm thầm để Triển Lộ Chiêu lĩnh hắn trở về, mọi người ai cũng bớt việc.”

Ngồi trong phòng, Tuyên Hoài Phong suy nghĩ rất lâu, liên hệ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, nghĩ tới tất cả những điểm đáng ngờ.

Kỳ thực, mọi việc cũng không đến nỗi khó phát hiện ra.

Tất cả đã được Bạch Tuyết Lam sắp xếp ổn thỏa.

Bằng không, dựa vào sự khôn khéo của Bạch Tuyết Lam, tại sao hắn lại chẳng để tâm mà đặt Tiểu Phi Yến ở bên cạnh y?

Huống hồ, khi Tiểu Phi Yến đề xuất muốn đưa cơm cho Tuyên Hoài Mân, Bạch Tuyết Lam còn hào phóng đồng ý.

Khi chính y nói Lê Hoa muốn mời khách, Tiểu Phi Yến cùng Lê Hoa dạo phố mua giày, Bạch Tuyết Lam lại chẳng có lấy nửa câu phản đối.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn tính tình Tống Nhâm cũng đủ biết rằng: đám hộ binh kia chẳng phải những kẻ dễ sai phái. Vậy tại sao khi Tuyên Hoài Mân bỗng nhiên phát bệnh nặng, bọn họ lại lập tức đưa đến bệnh viện, chẳng ai phản đối câu nào?

Từ đó suy ra, Bạch Tuyết Lam đã sớm tính toán cặn kẽ, để Tuyên Hoài Mân tìm một cơ hội trở về bên cạnh Triển Lộ Chiêu.

Cách làm việc của người này lợi hại cũng coi như xong, nhưng cư nhiên lại chẳng cho y hay biết như vậy, khiến y lo lắng hãi hùng.

Khi ở trong bệnh viện, bị ép trả Tuyên Hoài Mân lại cho triển Lộ Chiêu, tâm lý Tuyên Hoài Phong bị đè nén cực độ, khi đó, y còn cảm thấy mình bị người ta lôi vào bẫy, vô cùng có lỗi với Bạch Tuyết Lam.

Thế nhưng y không biết, người giăng cái bẫy đó lại chính là Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam ôm y, chỉ một mực cười xin khoan dung.

Tuyên Hoài Phong cũng hết cách với hắn, đã giáng cho hắn một cái tát, đương nhiên không thể tiếp tục đẩy hắn ra, nhăn mặt, nghiêm túc nói: “Bây giờ, em hỏi anh cái gì thì anh phải thành thật trả lời cái đó.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Được, anh sẽ triệt để thành thật.”

Câu đầu tiên, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tiểu Phi Yến và chuyện phát bệnh của Hoài Mân có quan hệ hay không?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Đương nhiên có.”

Tuyên Hoài Phong liền hỏi: “Khi phái Tiểu Phi Yến đến đây hầu hạ, anh đã sớm đoán ra?”

Thái độ của Bạch Tuyết Lam… có hơi xấu hổ, đáp: “Anh nể mặt em nên mới cho cô bé một cơ hội, tiếc rằng cô bé không chịu cải tà quy chính, anh cũng đành chịu. Tiểu cô nương này quen biết Tuyên Hoài Mân, anh cho người chú ý hành động của cô bé là việc hợp lý.”

Tuyên Hoài Phong quay mặt lại, quan sát Bạch Tuyết Lam một lúc, chậm rãi nói: “Em thấy, trong đầu anh có rất nhiều kế hoạch, rất nhiều quỷ kế. Cho dù không có Tiểu Phi Yến, anh tất sẽ có biện pháp khác khiến Hoài Mân chạy thoát. Tuy nhiên, anh sẽ không để việc này chỉ liên quan đến người hầu của em, còn tốt bụng trả Hoài Mân về, cho nên chuyện này tất có mục đích riêng, đúng không?”

Bạch Tuyết Lam không phản đối bất luận câu nào về suy đoán của y.

Bạch Tuyết Lam cười bí hiểm, ghé bên tai y nói: “Anh nói rồi, kẻ dám động đến Tuyên Hoài Phong, phải đền mạng. Anh nhất định sẽ giữ lời, em chờ xem đi.”

Tuyên Hoài Phong bị hắn thổi hơi nóng, lông tơ nhỏ xíu trên tai hơi run.

Cơn tức lúc nãy bất tri bất giác biến mất hơn phân nửa.

Tuyên Hoài Phong nghiêng đầu sang bên cạnh, ngước mắt nhìn, mỗi đường nét trên gương mặt anh tuấn điển trai của Bạch Tuyết Lam đều rất rõ ràng, năm ngón tay hơi đưa ra, ngực bỗng nhiên khó chịu, muốn đi về phía giường ngủ.

Bạch Tuyết Lam sợ y không để ý đến mình nên vội vàng ôm chặt hơn, cố ý làm ra vẻ tội nghiệp, thấp giọng hỏi: “Em còn muốn tức giận sao? Anh cũng có làm gì tam đệ của em đâu. Chung quy cũng chỉ thả cho hắn một con đường sống thôi mà. Nếu em vì vậy mà cãi cọ với anh thì vô lý quá.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh buông ra đi. Em đi lấy thuốc thoa mặt cho anh đã. Bằng không ngày mai trên mặt lại in một dấu tay, anh cắt băng thế nào được?”

Bấy giờ Bạch Tuyết Lam mới đồng ý buông ra.

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh ngồi xuống đi.”

Y đi đến ngăn kéo bên giường, lấy bình thuốc nhỏ ra, thấy bên ngoài bình nhỏ có dán một miếng vải lụa màu vàng, trên đó viết mấy chữ nhỏ bằng bút lông: “Vạn ứng vạn linh”. Nhìn vậy, y không khỏi nhếch miệng cười khẽ, “Mấy chữ này thú vị đấy.”

(Vạn ứng vạn linh: vô cùng linh nghiệm; lần nào áp dụng cũng linh nghiệm; làm gì cũng thuận lợi; cầu gì được nấy; bách phát bách trúng; đánh đâu được đó)

Y nhớ.

Mấy hôm trước cũng đã dùng thuốc này.

Bạch Tuyết Lam nói trên vai, trên bắp chân y đều có vết bầm, cho nên hắn lấy bình thuốc này ra thoa cho y.

Quả nhiên, từ lúc vào đây ở, y liên tục sứt đầu mẻ trán, va chạm lung tung, thường xuyên phải dùng tới bình “vạn ứng vạn linh” này.

Từ bình thuốc này, Tuyên Hoài Phong nghĩ tới rất nhiều việc trước kia, một chút tức giận còn sót lại rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

Thầm nghĩ, chẳng biết hai người đã bị thương bao nhiêu lần mới cùng nhau tới được ngày hôm nay, thế mà mình trái lại còn động thủ đánh hắn.

Đúng là hết cách nói.

Y cầm bình thuốc xoay người lại, đi tới, Bạch Tuyết Lam đã ngồi xuống ghế, hắn hơi ngẩng mặt lên, động tác và tư thế đó chẳng khác nào bệnh nhân đang chờ bác sĩ đến chữa bệnh.

Bộ dạng nhìn thì ngoan ngoãn, thế nhưng đôi mắt chợt lóe lên thứ ánh sáng sắc bén, cực kỳ lợi hại.

Chờ Tuyên Hoài Phong đi tới, hắn bèn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy một vật mềm mại nhẹ nhàng chạm lên gương mặt, tất nhiên là ngón tay mềm mại mịn màng của Tuyên Hoài Phong.

Nửa bên mặt bị tát vốn nóng rực, chính vì như vậy nên làn da càng mẫn cảm hơn thường lệ, giờ lại được người yêu dịu dàng chăm sóc như thế, hắn vừa thấy đau lại vừa thấy thỏa mãn.

Cảm giác đó không chỉ dừng lại trên da, mà còn thấm vào trong xương cốt.

Được hưởng thụ cảm giác thỏa mãn vô hạn ấy, Bạch Tuyết Lam không khỏi câu khóe miệng thành một nụ cười.

Tuyên Hoài Phong nói: “Đã ăn tát mà anh lại còn cười?”

Bạch Tuyết Lam vì muốn nói chuyện với y nên mở mắt ra, “Em nói cứ như anh không phải là người ấy. Chẳng lẽ không được cười, phải khóc mới được? Anh đâu phải đám nhóc mới bị đánh một cái đã khóc um sùm cả lên.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh biết em không có ý đó. Em nói phản ứng của anh quá bất thường. Chưa thấy ai ăn đòn mà còn cười hì hì cho được.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy em nói xem, anh phản ứng thế nào mới được coi là bình thường?”

Tuyên Hoài Phong thoa thuốc cho hắn xong, nhét nút bình vào miệng bình, nắm chiếc bình trong lòng bàn tay, trầm ngâm nói: “Nếu có lần sau… anh cứ trả đũa lại đi.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em đang khuyến khích anh trả đũa ấy hả?”

Tuyên Hoài Phong gật đầu, bỗng nhiên xấu hổ đỏ bừng mặt, xoay người muốn cất bình thuốc trở lại ngăn kéo.

Bạch Tuyết Lam thừa dịp y quay người lại liền kéo áo y, để y ngã ngồi trên đầu gối mình, ôm trọn một vòng, cười vang nói: “Đừng trốn. Em vừa nói anh có thể trả đũa mà, anh là đang dùng hành động trả lời đấy chứ. Bây giờ chúng ta lập tức tính toán nợ nần một lần đi.”

Tuyên Hoài Phong thấy tay hắn sờ loạn trên người mình, trong lúc hoảng loạn, y vội vàng nhét bình sứ vào trong tay Bạch Tuyết Lam, vừa không biết làm thế nào vừa xấu hổ nói: “Mặt còn đầy thuốc mỡ kia kìa, anh kiềm chế một lúc không được à?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi, chúng ta im lặng, lát nữa tính sau.”

Quả nhiên, hắn thu vẻ phóng túng lại, chỉ ôm Tuyên Hoài Phong trên gối.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em còn giận anh không?”

Tuyên Hoài Phong hỏi ngược lại: “Giận anh liệu có tác dụng không?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Vô dụng, cuối cùng anh vẫn sẽ quấn lấy em, khiến em hết cách. Anh thực sự rất thích nhìn bộ dạng bó tay hết cách của em đấy nhé.”

Tuyên Hoài Phong phì cười một tiếng, hỏi: “Lộ đuôi hồ ly ra rồi đấy à? Rất nhiều lúc, anh cứ hay cố ý chọc giận em. Em không rõ anh làm vậy để làm gì?”

Bạch Tuyết Lam không nói, áp mặt lên gáy Tuyên Hoài Phong, thầm cười trộm.

Truyên Hoài Phong hỏi: “Mặt anh… còn đau không?”

Bạch Tuyết Lam vốn muốn nói đau, sau đó lại nghĩ, Tuyên Hoài Phong là người rất đứng đắn, cũng rất mềm lòng, lừa y nói đau, biết đâu chừng y sẽ thực sự rất khó chịu, hắn lập tức nén xúc động muốn đùa dai xuống, thoải mái đáp: “Vốn có đau đâu, anh da dầy thịt cứng, đừng nói là tát, lấy gậy đánh cũng không thành vấn đề.”

Hai người thì thầm vài câu, trong lòng đều thoải mái.

Trong cảm giác gắn bó kia còn phảng phất hương vị ngọt ngào.

Như uống được nước suối ngọt mát, vị ngọt không quá đậm, chỉ như ẩn như hiện, dù luôn đeo đuổi tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không nhận được câu trả lời, khiến bản thân hạnh phúc như đang lơ lửng trên mây.

Dường như việc Tuyên Hoài Mân phát bệnh, Triển Lộ Chiêu đoạt người đi trong bệnh viện, tất cả chỉ là một thước phim, khi bắt đầu thì kinh tâm động phách, đến cuối lại chỉ còn một đôi tình nhân nhìn nhau cười lãng mạn.

Tuyên Hoài Phong giờ đã ngày càng quen với việc ngồi trên đầu gối Bạch Tuyết Lam, dù sao cũng chẳng có người ngoài nên y không muốn đứng dậy, liếc qua vai, trước mắt là bắp thịt săn chắc của Bạch Tuyết Lam, y thất thần một lúc, thấp giọng nói: “Cuối cùng đã tạm thời giải quyết được chuyện của Hoài Mân. Chỉ là, em thấy đám quân Quảng Đông vốn hống hách kia giờ càng thêm kiêu ngạo. Ngang ngược như vậy, xem ra bọn họ có chỗ dựa, sợ là khó đối phó. Rốt cuộc anh có tính toán gì chưa? Nói ra xem, để em tiện hỗ trợ.”

Bạch Tuyết Lam trầm ngâm.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh không tin tưởng em à?”

Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Em đừng nói vậy, nếu anh không tin em thì còn tin ai được nữa?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy anh lo lắng cái gì?”

Bạch Tuyết Lam liền cười nhẹ một cái, dán môi lên hõm vai Tuyên Hoài Phong, cọ cọ lên đó như con báo hoang đang mệt mỏi.

Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, chắc hắn có việc khó nói, mình cần gì bức bách hắn.

Y liền giơ tay lên, chậm rãi vươn tay ra phía sau, chạm lên mái tóc ngắn hơi cứng của Bạch Tuyết Lam, dịu dàng vuốt hai cái, hòa nhã nói: “Chỉ cần anh hiểu em luôn đứng về phía anh là được.”

Đang nói, bỗng tiếng gõ cửa truyền tới.

Tuyên Hoài Phong rời khỏi người Bạch Tuyết Lam, sửa sang lại quần áo, hỏi: “Ai vậy?”

Âm thanh truyền tới từ ngoài cửa, không khó để nhận ra đó là một đầy tớ trai, hắn cung kính thưa: “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại gọi tới từ Niên trạch. Mời ngài tới nghe điện.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Tôi tới ngay.”

Quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Chắc là chị em, gần đây chưa đến thăm chị ấy, sợ là chị ấy đang trách em. Em đi nhận điện thoại đã. Anh làm chuyện của anh đi, đừng quên việc ngày mai viện cai nghiện khai trương, sáng sớm mai chúng ta sẽ cùng ăn sáng, sau đó cùng nhau ra ngoài.”

Đang muốn đi, Bạch Tuyết Lam lại vươn tay  nắm lấy cánh tay nhỏ bé của y, đôi mắt nhìn y chằm chằm.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hôm qua ở trong bệnh viện, họ Triển kia có động tay động chân với em không?”

Bị hỏi câu này, Tuyên Hoài Phong vô cùng khó chịu, nhíu mày hỏi: “Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn dám làm gì em?”

Bạch Tuyết Lam không nói nữa.

Biểu hiện bình tĩnh, nhưng lại sinh ra chút sát khí khiến cho người ta lạnh gáy.

Tuyên Hoài Phong nóng lòng muốn đi nhận điện thoại của chị, nhưng y lại không thể không quan tâm đến bộ dạng này của Bạch Tuyết Lam, hỏi hắn: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Em và Triển Lộ Chiêu chẳng xảy ra bất luận chuyện gì cả, tuyệt đối không lừa anh.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em nghĩ sai rồi, thật ra trong lòng anh rất lo sợ. Anh đã sớm đoán được Tiểu Phi Yến sẽ giúp Tuyên Hoài Mân đào tẩu, nên âm thầm ra lệnh người dưới, lệnh bọn họ gặp chuyện gì cũng giả bộ hồ đồ, để tùy Tuyên Hoài Mân chạy trốn theo kế hoạch của hắn. Thế nhưng, anh không ngờ hôm nay hắn lại giở trò phát bệnh nặng, em lập tức đích thân đưa hắn đến bệnh viện. Đây đúng là đưa dê vào miệng cọp. May mà Triển Lộ Chiêu coi như có đầu óc, biết kiềm chế. Nếu hắn không thèm suy nghĩ, lập tức dùng vũ lực tại chỗ mà bắt trói em về, rồi lại làm chuyện gì đó với em… thì trước tiên anh sẽ giết chết hắn, sau đó tự kết liễu mình. Bây giờ nghĩ lại, cả người anh đều là mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ.”

Tuyên Hoài Phong ngược lại còn cảm thấy hơi buồn cười, hỏi: “Anh cũng có lúc biết “nghĩ mà sợ” sao?”

Bạch Tuyết Lam nghiêm túc, “Em tưởng anh tùy tiện nói ra à? Em xem, ngón tay anh vì việc này mà run hết cả lên đây này.”

Tuyên Hoài Phong sờ tay hắn, quả nhiên đầu ngón tay lạnh như băng.

Tuyên Hoài Phong lập tức nắm tay hắn, kề môi đặt một nụ hôn trên đầu ngón tay lạnh như băng ấy, cười nói: “Được rồi, em chẳng qua chỉ trạm chán hắn một chút, Tống Nhâm còn ra sức bảo vệ em như bảo vệ nghé con nữa cơ mà. Chị em chắc đợi sốt ruột rồi, em đi nghe điện thoại, chờ em trở lại sẽ an ủi anh sau.”

Y nâng đốt ngón tay xinh đẹp mạnh mẽ của hắn lên, đặt sát bên hàm răng trắng như tuyết, thân mật cắn nhẹ một cái, hành động này xem như kết thúc câu chuyện, lập tức đi tới phòng điện thoại nghe máy.

Điện thoại của Niên trạch đương nhiên là do Tuyên Đại Vân gọi tới, lúc Tuyên Hoài Phong nhận máy, cô đợi lâu nên nhịn không nổi, ở đầu dây bên kia nói: “Được lắm, đám đại lão gia các người ngày càng coi thường người khác. Chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi, muốn nhận hay không cũng chẳng nói, để người ta chờ cả nửa ngày như vậy là sao? Thiếu chút nữa chị đã cúp máy rồi.”

Tuyên Hoài Phong giải thích: “Chị, em thực sự rất bận…”

Không đợi y nói xong, Tuyên Đại Vân ngắt lời, “Đừng nói nữa, chỉ một chữ bận thôi cũng đủ làm cớ ngụy biện cho muôn ngàn thứ. Em đúng là chỉ biết học tập anh rể em.”

Tuyên Hoài Phong nghe ra ngữ điệu ai oán trong giọng nói của cô, bèn hỏi: “Dạo này anh rể lại không ở nhà sao?”

Tuyên Đại Vân nói: “Đừng chuyển đề tài, bây giờ người chị đang nói chính là em.”

Tuyên Hoài Phong cầm ống nghe, dở khóc dở cười, dịu giọng nói: “Vâng, chị, em sai rồi.”

Đầu dây bên kia, tiếng cười của Tuyên Đại Vân truyền tới, “Được rồi, chẳng lẽ em không biết, cơ thể chị bây giờ thế này nên tính tình mới trở nên nóng nảy hay sao? Nói mấy câu như vậy thôi, em đừng để bụng. Chị biết gần đây em bận chuẩn bị cho bệnh viện cai nghiện gì gì đó, là chuyện tốt, cho nên chị không cản trở em. Chị gọi điện đến là nhắc nhở em, đừng quên mười lăm tháng tám đến dùng bữa.”

Tuyên Hoài Phong sửng sốt, “Đúng rồi, sắp tới mười lăm tháng tám rồi.”

Tuyên Đại Vân nói: “Chị đã bảo mà, quả nhiên em bận quá nên quên mất luôn. Bây giờ em không xuất hiện cũng được, nhưng trung thu buộc phải đến để chị xem em béo gầy thế nào. Em nói xem, yêu cầu này của chị có quá đáng không?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Đương nhiên không quá đáng.”

Y luôn miệng nhận lời, trung thu sẽ đến Niên trạch dùng bữa tối.

Tuyên Đại Vân nói tiếp: “Còn có một chuyện nhỏ, chị thấy em bận rộn như vậy, chắc không có thời gian quan tâm. Cơ mà chị vẫn phải báo cho em một tiếng, ông chủ Bạch tìm được địa điểm đặt cửa hàng rồi, khâu chuẩn bị đã khá ổn, tháng sau sẽ chọn ngày tốt để khai trương.”

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc hỏi: “Là Bạch Vân Phi sao? Cậu ấy tìm địa điểm đặt cửa hàng? Còn việc khai trương… là định làm ăn buôn bán?”

Tuyên Đại Vân nói: “Đúng là muốn đổi qua nghề buôn bán. Nói thật với em, công việc này là chị giúp đỡ cậu ta. Đương nhiên chị rất thích nghe cậu ấy hát hí khúc, nhưng là bạn bè, chị luôn cảm thấy người như cậu ấy… phải hóa trang lên sân khấu biểu diễn, về lâu về dài cũng không ổn. Chi bằng làm một ông chủ nhỏ, cho dù khổ cực một chút, nhưng tốt xấu gì cũng tự do tự tại, được người ta kính trọng.”

Tuyên Hoài Phong ngoài miệng nói tốt lắm.

Trong lòng lại nghĩ, Bạch Vân Phi dự định đổi nghề, xem ra cổ họng của cậu ta không dễ dàng cứu vãn được.

Hắn là một nhân tài thanh bạch phong lưu, vậy mà số phận long đong cứ luôn đẩy hắn đến tình trạng này, đúng là khiến người ta phải cảm thán.

Tuyên Hoài Phong vừa nghĩ với nói qua ống nghe: “Việc buôn bán cũng cần có kỹ năng, em sợ cậu ấy có điều không quen, thua thiệt tiền vốn. Vậy cậu ấy muốn làn ăn về khoản nào?”

Tuyên Đại Vân hơi gắt lên, mắng y: “Người ta còn chưa khai trương mà em đã nói những lời xui xẻo như thế rồi. Chị thấy, em đã đặt toàn bộ tâm sức lên cái viện cai nghiện thuộc dạng quốc gia đại sự kia rồi, đâu còn thời gian quan tâm lo lắng đến bạn bè? Cậu ấy muốn làm cái gì, chị sẽ không nói cho em biết, chờ sau này em gặp cậu ấy thì tự đi mà hỏi. Nhớ kỹ, mười lăm tháng tám đến ăn cơm, chị phải cúp máy đây.”

Lập tức cúp điện thoại.

Tuyên Hoài Phong đặt điện thoại xuống, ra khỏi phòng điện thoại, trở về phòng ngủ, vừa đưa mắt nhìn đã thấy Bạch Tuyết Lam đang ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đợi em à?”

Một hồi sau lại nói: “Em biết rồi, anh thấy em lui tới với người bên ngoài nên muốn điều tra đây mà. Không cần thẩm vấn, em nói thẳng là được. Chị em gọi điện tới, muốn em mười lăm tháng tám đến Niên trạch dùng bữa, ngoài ra còn nhắc đến Bạch Vân Phi. Hình như cậu ấy tìm được mặt tiền một cửa hiệu, muốn đổi qua làm ăn buôn bán. Về phần buôn bán cái gì thì em chịu.”

Bạch Tuyết Lam lên tiếng: “Anh còn chưa hỏi chữ nào mà em đã nói liền mấy câu rồi, đã vậy lại treo cái tội danh điều tra thẩm vấn lên đầu anh nữa. Em thấy anh có oan không cơ chứ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy anh ngồi đây nhìn em chòng chọc như thế này làm gì?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Em dễ quên quá, chính mình mới nói gì, quay đầu một cái đã quên luôn rồi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em quên cái gì?”

Bạch Tuyết Lam đứng lên, đi tới trước mặt y, điểm một ngón tay lên mũi y, cười thần bí, “Thử nhớ lại xem.”

Tuyên Hoài Phong cố gắng nghĩ một lúc, thực sự không biết hắn đang nhắc đến điều gì, “Anh cứ nói thẳng ra đi.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vừa rồi, là ai khi đi đã nói lúc trở về sẽ an ủi anh? Anh toàn tâm toàn ý ngồi chờ đấy nhé.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu ra, không biết nên khóc hay nên cười.

Quả nhiên là bản lĩnh của tên cường đạo lợi hại nhất.

Chỉ thuận miệng nói một lời an ủi, ai ngờ đến tai Bạch Tuyết Lam lại trở thành một câu ẩn ý cực kỳ sâu xa, cố tình khiến những câu từ đó trở nên trau chuốt, không chiếm được lợi ích thật lớn sẽ không chịu dừng.

Vì vậy, Tuyên Hoài Phong gieo gió gặt bão, đành phải nỗ lực “an ủi” Bạch Tuyết Lam.

Không cần kể lể rườm rà làm gì, trận “kinh hoảng” này… tất nhiên đã ép hai người bọn họ phải thở dốc từng hồi, mồ hôi ướt đẫm.

Đắm chìm trong cảm giác dục tiên dục tử, tình ái miên man, luyến lưu tràn đầy, hai người thỏa mãn, quấn chặt lấy nhau, ngủ thật say. Một đêm không mộng mị.

Khi tỉnh giấc, tiếng chim hót huyên náo đã vang lên ngoài cửa sổ.

Đã đến mùng chín.
Bình Luận (0)
Comment