Ô tô đến trước cổng chính viện cai nghiện, kèn đồng vang lên một tiếng, tức thì có người chạy ra đón.
Hóa ra người đó lại là em gái của Hoàng Vạn Sơn, Hoàng Ngọc San.
Tuyên Hoài Phong xuống xe, cười hỏi cô bé: “Hôm nay em không cần đến trường sao?”
Hoàng Ngọc San đáp: “Nhắc đến việc này đúng là rất náo nhiệt, trường nữ sinh của chúng em nợ tiền lương của các tiên sinh dạy học, mấy tháng nay đều phát biên lai không chính thức, các tiên sinh không nhịn được nữa liền đệ đơn đình công tập thể mà không chịu lên lớp. Trường học đành cho bọn em nghỉ liên tiếp ba ngày, để xem sau đó sắp xếp thế nào.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tiên sinh dạy học nghỉ dạy, không được đến trường mà trông em có vẻ cao hứng quá nhỉ. Vậy là không tốt đâu.”
Hoàng Ngọc San tươi cười giơ tập truyền đơn trên tay lên, phất qua phất lại một cái, nói: “Học bớt mấy ngày có là gì đâu, em sẽ được dịp đến đây hỗ trợ mà. Thái Bình nói đợt này viện cai nghiện không thu hút được người bệnh, phòng bệnh đều trống không. Em tới giúp đỡ mọi người, đi phát truyền đơn trên đường phố. Chỉ có điều, em vẫn không hiểu, chuyện này tốt như thế, tại sao mọi người cứ như tránh ôn dịch mà không chịu tới? Chẳng lẽ bọn họ bằng lòng hút nha phiến, ma túy cả đời hay sao?”
Tuyên Hoài Phong khen ngợi cô bé: “Cũng không tệ lắm. Bây giờ em cũng biết cái từ ma túy này rồi cơ đấy.”
Hoàng Ngọc San bỗng nhiên nhăn nhó, bĩu môi nói: “Sao ngài cứ trêu đùa em vậy? Không nói chuyện với Tuyên tiên sinh nữa, em đi làm việc đây.”
Quay người lại, cô bé nhẹ nhàng chạy đi như nai con chạy trốn.
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới vào viện cai nghiện, tìm thấy Thái Bình rồi liền hỏi chuyện kêu gọi mọi người đến chữa bệnh.
Thái Bình rầu rĩ đáp: “Đây chính là điểm không chu toàn mà ban đầu chúng ta đã không nghĩ tới. Cứ chăm chăm lo lắng y tá đủ hay không, phòng bệnh nhiều hay không, hoặc không thì lại sợ mua thiếu thuốc. Đến cuối cùng thì mở tiệm nhưng chẳng làm ăn buôn bán được gì.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Liệu có bao nhiêu người hút thuốc phiện lại tự nguyện đến cai nghiện nào? Chuyện này không nóng vội được. Ngoài ra, cậu cũng đừng quá lo lắng, nói chung viện cai nghiện này sẽ không đến nỗi hoang phế đâu. Điều lệ mới của chính phủ đã nói, những người hút thuốc phiện có thể bỏ qua cho được, nhưng đối với những người dùng ma túy, một khi bắt được không chỉ phạt nặng, mà còn cưỡng chế bắt bỏ hẳn. Chờ khi điều lệ được thực thi, cậu không cần phải lo lắng chuyện chúng ta không có chỗ dùng.”
Thái Bình gật đầu nói: “Trưa nay chúng ta sẽ họp, lúc đó sẽ bàn bạc tỉ mỉ hơn nữa.”
Nói một hồi, Thái Bình vội vội vàng vàng đi làm việc khác.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y rót một ly nước sôi, ngồi xuống uống một hớp, nâng mắt lại thấy bác sĩ Brown và người tên Phí Phong kia cùng nhau đi đến.
Y vội vàng đặt ly thủy tinh trong tay xuống, mời bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, thử hỏi: “Chắc chắn phải có chuyện gì quan trọng thì hai vị cùng nhau tới tìm tôi thế này.”
Hai vị bác sĩ ông nhìn tôi, tôi nhìn ông một hồi, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lúc nào tôi cũng thẳng thắn với hai vị cả. Cho nên, nếu hai vị có ý kiến gì thì cứ việc nói cho tôi biết.”
Lúc này bác sĩ Brown mới dùng tiếng Anh nói: “Tuyên tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến đây là vì vấn đề y học. Thật ra, lúc đầu tôi đồng ý làm việc ở viện cai nghiện đã muốn đề xuất tới điểm này rồi. Thế nhưng, tôi không muốn cậu coi yêu cầu y học mà tôi đưa ra này trở thành điều kiện để tôi đồng ý đến viện cai nghiện làm việc, cho nên tôi vẫn luôn dấu trong lòng. Tới hôm nay, sau khi thương lượng qua với bác sĩ Phí đây, tôi mới tìm tới bàn bạc với cậu. Giống như cậu đã nói, thẳng thắn.”
Nói xong, ông lập tức đưa mắt nhìn về phía Phí Phong.
Phí Phong ho khan một tiếng, “Vẫn là để tôi nói vậy.”
Hắn vốn gài một chiếc bút máy ngoại quốc bên tai, bây giờ cần bàn chuyện chính, hắn nghiêng người về phía trước một cái, thuận tiện bắt được chiếc bút máy trên tai vào tay, đặt lên một tờ giấy trắng mình mang tới đây rồi viết vài danh từ y học bằng tiếng Anh.
Bút máy lưu loát viết trên giấy, miệng nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên phó quan, chắc chắn ngài cũng biết, bây giờ, rất nhiều người chữa bệnh về ma túy trên toàn thế giới đang cố gắng nghiên cứu về việc nghiện ma túy. Các phương pháp y học dành cho việc cai nghiện hiện nay đều không nằm ngoài mấy loại này.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu đáp: “Tôi không phải chuyên gia trong giới, nhưng đại thể cũng đã được nghe qua.”
Phí Phong nói: “Thật ra, tuy nói mấy loại phương pháp hiện tại là kết tinh tâm huyết của giới y học, nhưng áp vào thực tiễn vẫn còn nhiều khuyết điểm. Có phương pháp chỉ hiệu nghiệm trong thời gian ngắn, nếu dừng thuốc thì cơn nghiện ma túy sẽ lại tái phát. Có phương pháp nhìn thì hữu hiệu, nhưng cũng ảnh hưởng đến cơ thể. Bởi vậy, các loại phương pháp này đều không thể hoàn toàn khiến người ta như ý.”
Tuyên Hoài Phong tiếp tục gật đầu, mời hắn nói tiếp.
Phí Phong nói: “Trước đó tôi và bác sĩ Brown đã thảo luận qua. Tuyệt đại đa số các phương pháp cai nghiện hiện đại đều chỉ dùng Tây y. Thế nhưng, liệu có thể kết hợp Tây y và Trung y để nghiên cứu ra phương pháp cai nghiện mới hoàn thiện hơn hay không?”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền tỏ vẻ vô cùng chăm chú.
Phí Phong tiếp tục, “Không gạt cậu chứ, bản thân tôi học Tây y, nhưng thật ra các vị tiền bối trong nhà như cha tôi, ông nội tôi đều theo Trung y, cũng được coi là thế gia chuyên hành y cứu thế giúp đời.”
Bác sĩ Brown ngồi một bên, dùng tiếng Anh nói chen vào: “Rất nhiều bác sĩ phương tây có thành kiến với sự tồn tại của Trung y. Nhưng tôi và bác sĩ Phí đã dần dần hiểu ra được vấn đề, tôi cảm thấy, biết đâu có thể sử dụng Trung y thần bí rồi áp dụng các phương pháp hiện đại để ứng dụng vào thực tế. Đây là phương hướng rất đáng giá để nghiên cứu. Chúng tôi hi vọng, chúng ta có thể nghiên cứu được cách cai nghiện mới an toàn hơn từ phương pháp này.”
Nghe vậy, Tuyên Hoài Phong cũng biết việc này rất có triển vọng, vừa suy nghĩ vừa hỏi: “Như vậy, tôi nên làm thế nào để phối hợp với công việc của hai vị?”
Lúc này, hai vị bác sĩ lại nhìn nhau một lúc, dường như đây mới là vấn đề then chốt khiến họ khó xử không dám mở miệng.
Hồi lâu sau, Phí Phong thấp giọng, chân thành nói: “Tuyên phó quan, chúng tôi hi vọng ngài có thể giúp đỡ chúng tôi… trong quá trình trị liệu cho bệnh nhân ở viện cai nghiện… được tiến hành các nghiên cứu phù hợp.”
Thần sắc Tuyên Hoài Phong ngưng trọng, dần nhíu chặt hai hàng mày thon dài đen nhánh, trầm giọng hỏi: “Ý của các vị là… muốn dùng bệnh nhân làm vật thí nghiệm y học?”
Bác sĩ Brown liên tục nói “NO”, xua tay vài cái, rất sợ Tuyên Hoài Phong hiểu sai vấn đề.
Phí Phong giải thích: “Chúng tôi nói nghiên cứu là nhắc đến tình huống đã nắm chắc sẽ không gây tổn thương đến thân thể con người, cho bệnh nhân dùng một ít thuốc đông y thích hợp để xúc tiến hiệu quả của quá trình cai nghiện. Tuyên phó quan, ngài cũng là người Trung Quốc, lại từng đi du học, ngài nên biết, ở ngoại quốc, Trung y bị coi là thứ mê tín, bọn họ sẽ không cân nhắc đến việc kết hợp Trung y với Tây y để nghiên cứu. Dẫu vậy, dù trong Trung y có khuyết điểm nhưng cũng có tinh hoa, không phải là thứ hoàn toàn vô dụng, thật ra…”
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng nhấc tay ngăn lại, Phí Phong lập tức ngừng nói, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi hiểu ý những lời ngài nói, cuộc thử nghiệm này, nếu chúng ta không làm thì sẽ không ai chịu làm. Trung Quốc lớn như vậy, nhiều kẻ rơi vào vũng bùn như vậy, tất cả đều đang chờ một phương pháp cai nghiện tốt đến cứu vớt.”
Y đứng lên, xoay người sang nơi khác, nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, nhiều y tá đang rục rịch đi đi lại lại trên hàng lang của một tầng lầu khác. Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều trầm mặc.
Phí Phong và bác sĩ Brown ngồi trên sô pha đều tha thiết nhìn theo bóng lưng y.
Cuối cùng, Tuyên Hoài Phong quay người trở lại, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trầm giọng hỏi: “Các vị dám cam đoan để bệnh nhân khi trị liệu đồng thời dùng thuốc đông y… sẽ không tổn hại đến họ?”
Phí Phong quả quyết nói: “Tôi không dám cam đoan sẽ tăng hiệu quả trị liệu, nhưng ít nhất sẽ không tổn thương tới con người, tôi dám khẳng định như vậy. Tác dụng chủ yếu của số thuốc đông y chúng tôi chọn là làm dịu cơn nghiện ma túy và an thần.”
Bác sĩ Brown hỏi: “Tuyên tiên sinh, vậy nghĩa là ngài đã đồng ý?”
Từ đuôi mày đến đáy mắt Tuyên Hoài Phong đều mang phong thái khiến người ta khiếp sợ, nói với bọn họ: “Không thể nói là đồng ý, chỉ có thể nói là đang cân nhắc. Tôi không thể chuyên quyền độc đoán về vấn đề này được, cho phép tôi được trở về thảo luận cùng tổng trưởng trước. Song, tôi vẫn phải nói trước, giả như tổng trưởng gật đầu, việc này sẽ được gán vào hai vị, hai vị phải chịu trách nhiệm rất lớn về sức khỏe của bệnh nhân trong viện. Chắc hẳn hai vị cũng biết tính tình tổng trưởng nhà chúng tôi rồi đấy.”
Đôi mắt Phí Phong và bác sĩ Brown đều phóng ra ánh sáng vui sướng.
Mỗi lần bọn họ đề xuất ý tưởng kết hợp y học Trung Quốc và Phương Tây để cai nghiện này ra thì đều bị mọi người cười nhạo, sớm đã đụng trúng không biết bao nhiêu bức tường ngăn trở.
Hôm nay Tuyên Hoài Phong đồng ý báo cáo với Bạch Tuyết Lam, điều này chứng tỏ: ít nhất Tuyên Hoài Phong đã có thái độ ủng hộ việc nghiên cứu này. Mà sức ảnh hưởng của Tuyên Hoài Phong với Bạch Tuyết Lam, luôn luôn vô cùng to lớn.
Bởi vậy, chắc hẳn năng lực và chí hướng của hai người sẽ có cơ hội được thi triển.
*********
Tuyên Hoài Phong làm xong mọi việc đã là hơn sáu giờ tối, cũng đến giờ nên trở về ăn cơm cùng Bạch tuyết Lam.
Thu dọn mặt bàn làm việc thật sạch sẽ, đang định gọi người chuẩn bị ô tô thì một đầy tớ trai đột nhiên tiến đến, báo cáo với y: “Ngoài kia có một vị tiên sinh nói là bạn của ngài, hỏi ngài có thời gian rảnh hay không.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Có hỏi tên tuổi người ta không?”
Đầy tớ trai nói: “Dạ có hỏi, tiên sinh đó tên Bạch Vân Phi.”
Nghe tên Bạch Vân Phi, Tuyên Hoài Phong không tiện tránh mặt.
Đành phải thả túi công văn xuống, sai đầy tớ trai mời hắn vào.
Y đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn Bạch Vân Phi đi tới liền chủ động bắt tay, mời hắn ngồi xuống ghế sa lông.
Nhìn thái độ của Tuyên Hoài Phong, đầy tớ trai hiểu được, vị khách này chắc hẳn là bạn bè thân thiết của y, kiểu gì cũng sẽ trò chuyện một lúc, cho nên không cần ai căn dặn đã ân cần dâng trà dâng trái cây lên, lại mời Bạch Vân Phi hút thuốc lá.
Bạch Vân Phi nhẹ nhàng cảm ơn, lại nói: “Tôi không hút thứ này.”
Đầy tớ trai bèn thu bao thuốc lá tiếp khách lại, ra ngoài, chỉ để lại chủ và khách ở trong phòng.
Tuyên Hoài Phong lập tức hỏi: “Lần trước tôi có thoáng thấy cậu ở buổi khai trương, nhưng nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Sao hôm nay cậu lại tới đây? Là đi ngang qua à? Hay là có việc?”
Bạch Vân Phi nói: “Đương nhiên là có chút chuyện.”
Sau đó lại im lặng.
Chậm rãi xoay chén trà bằng gốm trên tay.
Tuyên Hoài Phong đã nhiều ngày không gặp Bạch Vân Phi, nhìn Bạch Vân Phi lúc này mặc một bộ áo dài màu lam bị giặt đến bạc màu gần một nửa, dáng vẻ gọn gàng, so với trước kia còn thanh tú hơn nhiều, ngũ quan cũng rõ ràng hơn, quả thực rất xinh đẹp.
Chỉ là, hai gò má hắn hơi lộ vẻ ốm yếu, khiến người ta không được an tâm cho lắm.
Tuyên Hoài Phong thấy hắn yên lặng nên cũng ngồi yên lặng cùng hắn một hồi, sau mới nói: “Chuyện trong lòng cậu… tôi cũng đoán được đại khái. Tôi nói lời này cậu đừng để ý, hai vị ở nhà cậu… tôi đã sớm nghe qua, bọn họ thực sự đã liên lụy đến cậu. Chỉ là… bọn họ là người nhà, cũng là trưởng bối của cậu, hiển nhiên đã khiến cậu gặp nhiều điều khó xử. Cậu muốn để bọn họ tham gia cai nghiện, đúng không?”
Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn y, trên gương mặt chỉ còn nụ cười khổ sở, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Không biết đến nơi này rồi… có phải chịu khổ hay không? Tôi có biết mấy thành phố khác cũng mở viện cai nghiện. Ở đó thu phí, nhưng không thể nói nổi. Tôi nghe nói, người vào đó bị đánh chửi như tù nhân, khổ không thể tả. Mặc dù cậu mợ của tôi không nên thân, nhưng dù sao họ cũng nhiều tuổi rồi, tôi không đành lòng để bọn họ già cả còn phải chịu khổ như vậy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu đã cai nghiện thì không thể không chịu chút khổ cực, chỉ uống thuốc sẽ không thể khỏi được, có đôi khi, cơn nghiện nổi lên, họ sẽ bị nhốt lại. Bất quá, nơi này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đánh chửi người như tù nhân mà cậu đã nói. Tôi là người quản lý nơi này, lẽ nào cậu nghĩ tôi là người nhẫn tâm đến thế?”
Bạch Vân Phi đáp: “Tôi rất tin tưởng cậu. Bằng không tôi đã chẳng tới đây chuyến này.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cậu định lúc nào đưa hai người bọn họ đến đây?”
Bạch Vân Phi lắc đầu, trù trừ đáp: “Chưa vội đến đây đâu, tôi còn phải bàn bạc với bọn họ nữa. Tôi không thể lấy dây trói bọn họ lại rồi đưa tới đây được.”
Tuyên Hoài Phong biết mình không thể giúp gì trong việc này được, y chỉ mỉm cười an ủi: “Lúc nào tới cũng được, có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Bạch Vân Phi gật đầu cảm kích.
Hai người gác đề tài này qua một bên, uống trà ăn bánh, trò chuyện một lúc.
Bạch Vân Phi thấy Tuyên Hoài Phong liên tục giương mắt nhìn ra phía sau mình, hắn xoay người nhìn thử, hóa ra trên bức tường sau lưng là một chiếc đồng hồ quả lắc của tây dương. Bạch Vân Phi bèn đứng dậy, cười nói: “Đã muộn rồi, tôi không thể tiếp tục quấy rầy nữa.”
Tuyên Hoài Phong đích thân tiễn hắn ra ngoài cửa, lúc sắp tạm biệt, bỗng nhiên nhớ ra Niên phu nhân từng gọi điện đến, y liền hỏi Bạch Vân Phi, “Tôi nghe nói cậu định làm ăn buôn bán, có điều, tôi không biết cậu định buôn bán thứ gì? Khi nào khai trương? Để tôi còn biết đường chuẩn bị quà nữa chứ.”
Bạch Vân Phi lại hơi ngượng ngùng, cười đáp: “Tôi nghĩ, nếu đã không thể lên sân khấu, bản lĩnh khác của mình cũng có hạn, nhưng lúc đầu ở nhà cũng thường tiếp xúc với một ít tranh chữ.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cậu muốn làm ăn liên quan tới việc sưu tầm tranh chữ? Đây là công việc kinh doanh rất phức tạp.”
Bạch Vân Phi nói: “Nào có tích cóp được tiền vốn, mà tôi cũng chẳng có bản lĩnh lớn như vậy. Tôi chỉ định mở một cửa hàng nhỏ để bồi tranh chữ thôi. Những người có thể sưu tầm tranh chữ thì gia đình đều dư giả, tôi hát hí khúc mấy năm nay, cũng coi như quen biết mấy người giàu có. Bọn họ nể mặt tôi nên đại khái đã đồng ý cấp vài mối làm ăn.”
(Bồi tranh chữ: nói đơn giản thì đây là cách tranh trí, gia công để cho các bức tranh thêm đẹp mắt, bền và dễ dàng vảo quản, cất trữ.)Bạch Vân Phi ngừng một chút, nhìn sắc mặt Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng cảm thán: “Tuyên phó quan, tôi không thể so với ngài được. Ngài là người có bản lĩnh thật sự, có khí khái. Còn tôi, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào việc người ta cho mình chút thể diện để kiếm miếng ăn.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức đặt tay lên vai Bạch Vân Phi, cố cười nói: “Cậu hà tất phải nói vậy, ngược lại còn khiến tôi làm bạn bè mà càng cảm thấy buồn hơn. Mặc dù bồi tranh chữ không phải việc làm ăn lớn, nhưng lại rất thanh nhã, hợp với tính tình của cậu. Nếu cậu khai trương, nhất định phải gọi điện báo cho tôi một tiếng.”
Bạch Vân Phi đồng ý.
Tiễn Bạch Vân Phi xong, Tuyên Hoài Phong mới trở về phòng làm việc lấy túi công văn, vội vội vàng vàng lên xe trở về công quán.
Xuống ô tô tiến vào cổng chính, lúc bước qua, y đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỗ phòng canh gác, hiện đã là tám giờ mười lăm phút.
Trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.
Trước khi ra khỏi cửa còn nói sẽ nhanh chóng trở về trò chuyện với Bạch Tuyết Lam, không ngờ vẫn đến giờ này mới về được. Không biết Bạch Tuyết Lam sẽ kháng nghị như thế nào nữa.
Nếu hắn vô lại mà muốn bồi thường thì y cũng chỉ có thể nhận nợ.
Vào đến phòng, quả nhiên Bạch Tuyết Lam đang vô cùng buồn chán chờ y. Hắn cầm một khẩu súng lục ngoại quốc mới tinh trên tay, lật qua lật lại như đang chơi đùa, trên người tản mát khí thế vô cùng mạnh mẽ cùng dáng vẻ điển trai.
Bạch Tuyết Lam thấy y trở về liền đặt khẩu súng vào trong ngăn kéo, đứng lên cười nói: “Cuối cùng em cũng trở về rồi, bắt anh đợi lâu quá đấy. Hóa ra em nói sẽ trở về sớm chỉ là dỗ dành anh thôi nhỉ. Anh nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên đã tự xuống bếp nấu cơm tối cho em đấy.”
Tuyên Hoài Phong kinh ngạc, “Anh xuống phòng bếp nấu cơm á?”
Y càng thêm áy náy, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của em. Sao anh không gọi điện thoại đến, nói anh nấu cơm tối chờ em về ăn? Em mà biết được, thế nào cũng phải chạy về ngay. Cơ mà em vẫn phải nói, anh bị thương thế này thì phải nghỉ ngơi cho tốt, tại sao lại làm những công việc tay chân nặng nhọc như thế chứ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh không thể nằm trên giường cả mười hai canh giờ được. Đói bụng chưa? Chúng ta cùng ăn cơm thôi.”
(12 canh giờ = 24 tiếng đồng hồ)Hắn kéo chuông, căn đặn đầy tớ trai hâm nóng thức ăn hắn nấu rồi đưa đến đây.
Chỉ chốc lát sau, đầy tớ trai đưa cơm tối đến.
Tuyên Hoài Phong nhìn lên bàn cơm liền thấy, một chiếc đĩa to toàn dầu mỡ, một tảng thịt muối to, một khay hành tây được cắt dài bằng bàn tay đàn ông và chiều rộng bằng ngón cái, một chồng bánh nướng áp chảo tròn trịa trắng như tuyết.
(Thịt muối ở đây là thịt được muối bằng nước tương, hoặc là thịt ngâm bằng nước tương)Đúng là ba món cực đơn giản lại mang theo cảm giác sảng khoái.
Gương mặt Tuyên Hoài Phong không khỏi hiện lên nụ cười.
Bạch Tuyết Lam đang lười biếng liếc sang quan sát y, bắt được nụ cười trên mặt y, hắn lập tức hỏi: “Em ghét bỏ tay nghề thô thiển của anh à?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đâu có, em đang cảm thấy ba món này chính là phong cách của anh.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Mặc kệ em nói thật hay nói mát, anh đã vì em mà rửa tay nấu nướng thế này, em nhất định phải nể mặt mà ăn đấy nhé.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em có mười cái dạ dày cũng chả ăn hết được chỗ này. Phần tâm ý này của anh, em sẽ cố ăn cho tận sức.”
Y ngồi vào bàn, trước tiên nhìn Bạch Tuyết Lam làm mẫu, dùng bánh nướng áp chảo kẹp thịt bò muối, thêm hành tây, sau đó há to miệng cắn thật sảng khoái. Hắn vừa ăn còn vừa nháy mắt với Tuyên Hoài Phong, giục y mau mau ăn cùng hắn.
Dù sao Tuyên Hoài Phong cũng đã quen cử chỉ nhã nhặn, không học được cách lúc nào cũng có thể biến sắc mặt, hoặc đổi từ nhã nhặn sang tục tằn của Bạch Tuyết Lam. Quan sát chiếc bánh nướng áp chảo hình tròn một lúc, y xé ra hơn một nửa, lấy hành tây ở trong đĩa thịt muối, phết chút nước tương lên hành tây, kẹp vào cùng chiếc bánh nướng áp chảo rồi nếm thử một miếng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em không ăn thịt muối à?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tối rồi, em phải ăn thanh đạm một chút. Sợ là nếu ăn nhiều dầu mỡ quá sẽ không ngủ được.”
Bạch Tuyết Lam đặt chiếc bánh mình ăn được một nửa đang cầm trên tay xuống, nghiêng đầu qua, muốn cắn lên tai Tuyên Hoài Phong, cười gian tà nói: “Ăn đồ của anh rồi mà buổi tối em còn muốn ngủ hay sao? Đến chừng mười một giờ, khoảng thời gian đó sẽ coi như tiền cơm của em. Không được, chắc chắn phải khai trai cho em.”
Chẳng cần đến đũa, hắn dùng tay xé một miếng thịt muối nhỏ đút cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong không tránh được sự dây dưa của hắn, đành phải cười cười rồi ăn.
Chợt cảm thấy vị cam mềm ngọt, quả thực rất ngon.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thế nào? Món ăn anh nấu thô thì thô thật, nhưng hương vị thì vừa miệng đấy nhỉ?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Còn khó ăn hơn là ăn một cái bánh kẹp lớn nữa, để em nếm thử cái khác cho xong.”
Nói xong, y học theo cách của Bạch Tuyết Lam, dùng tay xé một ít bánh nướng áp chảo tới ăn.
Bạch Tuyết Lam lập tức ngăn cản, anh mắt vô cùng bá đạo mà tuyên bố, “Ăn món anh nấu thì phải làm theo quy tắc của anh mới được. Em chỉ cần khoanh hai tay lại là được rồi.”
Hắn tự tay xé một miếng bánh nướng áp chảo nhỏ, xé tiếp một đoạn hành thái ngắn ngủn, cuốn thành một cuộn ước chừng bằng đầu ngón tay, chấm chút tương, đút tới bên miệng Tuyên Hoài Phong.
Ăn như vậy, mùi vị càng thêm thơm ngon.
Tuyên Hoài Phong rất ít khi ăn mấy món Sơn Đông, đêm nay nếm thử lại thấy rất ngon miệng.
Hai người vừa anh anh em em đầy thân mật, vừa bàn về những chuyện vặt vãnh ban ngày.
Bạch Tuyết Lam nghe viện cai nghiện không chiêu được bệnh nhân, thái độ cũng giống Tuyên Hoài Phong, cười nói: “Qua một thời gian nữa sẽ tóm vài người vào đó. Không đáng lo lắng.”
Tuyên Hoài Phong cho rằng, việc nghiên cứu phương pháp cai nghiện mới là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu vội vàng bàn trên bàn ăn thì có vẻ khinh suất.
Chờ đến lúc ăn no, Bạch Tuyết Lam đã thỏa nguyện, đầy tớ trai dọn dẹp bàn ăn xong, Tuyên Hoài Phong đứng dậy đóng cửa lại, đi tới trước mặt Bạch Tuyết Lam, nói: “Chúng ta cùng thảo luận thêm một việc nữa đã.”
Y liền tỉ mỉ kể lại câu chuyện sáng nay đã bàn bạc cùng hai vị bác sĩ.
Vừa nói vừa vân nhắc, nếu Bạch Tuyết Lam thảo luận với mình, muốn hỏi y kiến của mình, vậy thì mình phải tính toán thêm hai ba bốn vấn đề nữa, phải làm rõ ràng từng mục từng mục để nắm bắt vấn đề một cách chu toàn.
Nói xong, y nghiêm túc chờ Bạch Tuyết Lam trả lời.
Không ngờ phản ứng của Bạch Tuyết Lam lại dễ dàng hơn so với dự liệu, hắn cười nói: “Thấy em trưng bộ dạng nghiêm túc như thế, anh còn tưởng em định nói chuyện đại sự gì, làm anh sợ không nhẹ đâu nhé. Chuyện thế này thì có gì phải suy nghĩ đâu, cứ để cho đám người học y học bọn họ làm đi.”
Tuyên Hoài Phong vốn có thái độ tán thành, nhưng thấy Bạch Tuyết Lam thế này… hình như quá không thận trọng rồi.
Y ngập ngừng nói: “Anh phải biết rằng: việc dùng bệnh nhân để nghiên cứu thế này, nếu không nắm chắc sẽ dẫn đến tai họa lớn.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cái mà anh cảm thấy không sợ nhất chính là gây họa. Nếu nói bệnh nhân khác thì anh còn phải suy nghĩ cân nhắc, còn đám người hút thuốc phiện này ấy mà, có thể cứu được thì đó là phúc của bọn họ, chết thì đấy là số mệnh của bọn họ. Nhất là đám người hút ma túy, vốn như vậy đã là tự tìm đường chết, hơn nữa còn liên lụy đến cả gia đình. Chính bọn họ đã không muốn sống, vậy chúng ta còn phải gò bó, kiêng kị cái gì? Nếu có thể giúp đỡ các bác sĩ nghiên cứu ra biện pháp cai nghiện mới, đó mới là cống hiến cho quốc gia.”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Em không tán thành thái độ này của anh. Mạng của người hút thuốc phiện cũng được coi là mạng. Đã là mạng người thì dẫu thế nào vẫn không nên phân biệt.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy mạng của anh và mạng của Triển Lộ Chiêu, nếu chỉ một người được sống, em chọn ai?”
Tuyên Hoài Phong dở khóc dở cười trả lời hắn: “Chuyện này có thể đánh đồng để nói sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi, anh không tranh luận mạng người cao thấp thế nào với em nữa. Nói chung anh đã gật đầu, và em cũng đã nói, hai vị bác sĩ cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến mạng người, vậy còn cần thảo luận gì nữa nào, cứ bắt tay vào làm đi. Hơn nữa, phải làm ra chút thành tích, bằng không, tại sao chúng ta phải tốn nhiều công sức mở viện cai nghiện làm gì? Em phải cẩn thận không được để lộ tin tức, đám ký giả ngoài kia luôn ước ao nhận được tin đồn thất thiệt từ chỗ chúng ta đấy.”
Tuyên Hoài Phong cực kỳ tán đồng với câu nói cuối cùng của hắn.
Nói đến đó rồi thì chẳng còn gì để tiếp tục bàn bạc nữa.
Bạch Tuyết Lam chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi y: “Mai em muốn mặc gì đến vũ hội?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tùy tiện mặc một bộ thôi, chỉ cần không làm mất thể diện của cục hải quan là được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em mặc đồ âu màu trắng đi, tuần trước mới may hai bộ, chất vải rất thích hợp cho thời tiết thế này.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh là nhân vật lớn, quan tâm đến mấy việc ăn mặc nhỏ nhặt thế này làm gì. Tiết kiệm chút công sức và nghỉ ngơi thật nhiều vào. Đến vũ hội, em chỉ là một lâu la tầm thường thôi, mặc thế nào chẳng được.”
Bạch Tuyết Lam nắm lấy tay y nâng lên môi mình, vừa cúi đầu ngọt ngào cắn nhẹ, vừa độc tài nói: “Không được, em nhất định phải thật đẹp trai, phong độ chói lọi, để cho đám có mắt như mù kia tức chết mới được.”
Chẳng để Tuyên Hoài Phong nói thêm câu nào, hắn dứt khoát kéo y vào lòng, bắt đầu giở trò ái muội.
Mấy ngày nay, vì Bạch Tuyết Lam bị thương, hai người tuy có làm chút chuyện thân mật nhưng vẫn chưa từng thật sự “làm” đến cùng. Hôm nay, ăn hành tây ngâm tương, bánh nướng áp chảo, cả một bụng đều là thứ hào sảng của Sơn Đông, cho nên bất chợt đều phóng túng hẳn lên.
Bị xoa nắn một hồi, cơ thể Tuyên Hoài Phong nóng lên, thở dốc hỏi nhỏ: “Vết thương của anh… thực sự không đáng ngại sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em mà còn không cho anh chạm vào người nữa, anh sẽ thật sự có chuyện đấy.”
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt nói: “Vậy thì anh đừng có nóng vội như thế. Phải tắm rửa rồi súc miệng…”
Đó nghiễm nhiên là lời ám chỉ ban ơn huệ cho hắn.
Bạch Tuyết Lam ngẩng mặt lên trời hú một tiếng như sói tru, bế ngang Tuyên Hoài Phong vào phòng tắm.
Dưới vòi nước nóng ấm, trong bồn tắm kiểu Pháp, chìm giữa khoảnh khắc hơi nóng nghi ngút, khoái cảm dạt dào lan tràn khắp chốn.
Bạch Tuyết Lam tinh thần sinh long hoạt hổ, không cần nói năng rườm rà, thẳng tay thu lãi tiền cơm, triệt để đòi lại mỗi một đoạn hành thái, mỗi một miếng thịt chấm nước tương trong chiếc bánh nướng áp chảo bằng ngón tay mà y đã nuốt xuống bụng.
Vì một bữa cơm này mà đến đến tận chiều ngày hôm sau, thắt lưng Tuyên Hoài Phong vẫn như gãy nát, trên người chẳng chỗ nào không đau nhức.
Nhưng ngày hôm ấy diễn ra vũ hội, hết cách, y đành phải cố gắng vờ như chẳng hề hấn gì mà đứng dậy.
Rốt cuộc vẫn phải nghe theo Bạch Tuyết Lam, mặc một bộ đồ âu màu trắng vô cùng thu hút, cùng Bạch Tuyết Lam ngồi trên ô tô đến phủ tổng lý tham gia vũ hội.