Lại đề cập tới bệnh viện canh phòng sâm nghiêm.
Bạch Tuyết Lam đã phiền muộn khổ não chẳng tìm được lối thoát.
Tống Nhâm đi vào phòng bệnh. Bộ dạng Bạch Tuyết Lam hôm nay, hắn đều đã nhìn thấy. Bởi vì hắn là một kẻ trùng thành, mặc dù biết không nên tiến đến, nhưng hắn lại không an tâm, vào trong phòng rồi cũng chỉ nhíu mày, cứng ngắc lên tiếng: “Tổng trưởng, ngài nên ăn chút gì đi.”
Bạch Tuyết Lam dường như không nghe thấy, thất thần đứng trong phòng bệnh.
Tống Nhâm nói tiếp: “Bằng không… hay là ngài ngồi xuống cạnh giường với Tuyên phó quan đi.”
Nghe đến ba chữ Tuyên phó quan, Bạch Tuyết Lam mới lấy lại tinh thần, đi tới bên giường ngồi xuống, bàn tay vẫy nhẹ một cái, chẳng quay đầu lại mà nói với Tống Nhâm: “Cậu ra ngoài đi.”
Thấy hắn như vậy, đến cơm cũng chẳng chịu ăn, Tống Nhâm không khỏi sốt ruột, bước dài một bước về phía trước. “Tổng trưởng, ngài không thể sa sút tinh thần như vậy được.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu không hiểu đâu.”
Vói tay vào trong chăn, nắm lấy năm ngón tay gày gò của Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Cậu ra ngoài đi.”
Tống Nhâm lớn tiếng thở dài, nhưng dù nói thế nào cũng vô dụng, rốt cục vẫn phải đi ra.
Căn phòng bệnh yên tĩnh trở lại, có thể nghe được cả tiếng châm rơi.
Tuyên Hoài Phong ngủ mê man, hơi thở rất hỗn loạn, màu da tái nhợt, chỉ có gò má còn lưu lại sắc đỏ khiến người ta sợ hãi. Đó là sắc mặt chỉ xuất hiện ở bệnh nhân mắc bệnh nặng.
Bạch Tuyết Lam nắm tay y, tựa hồ ngay trong căn phòng đó, bất kể mặt trời lên xuống, vật đổi sao dời ra sao, thì kẻ đang lạc trong hoang mang vẫn không biết bản thân đang đứng nơi nào, chỉ cảm thấy như đang chìm trong cơn mộng u mê dài thật dài. Rõ ràng đang nắm chặt trong lòng bàn tay, lẽ nào lại sẽ biến thành hư ảo?
Không hiểu.
Không ai có thể hiểu được.
Từ anh mắt thoáng qua khi hắn còn trong trường học, con người ấy, ánh mắt ấy, bóng dáng ấy, mười ngón tay hoàn mỹ như ngọc ấy liền khắc sâu vào trong tâm khảm.
Ngay cả Bạch Tuyết Lam cũng không thể nói ra được dù chỉ một lý do.
Nếu số kiếp con người trên đời đều gánh trên lưng một nhiệm vụ thần thánh, vậy nhất định nhiệm vụ của hắn chính là Tuyên Hoài Phong.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn là người thông minh, duy chỉ hắn biết mình là kẻ si dại. Ngập tràn trong thế giới si dại ấy đều là Tuyên Hoài Phong.
Muôn hồng nghìn tía, là Tuyên Hoài Phong.
Ngọt bùi đắng cay, là Tuyên Hoài Phong.
Mỗi một loại cảm thụ, đều là Tuyên Hoài Phong.
Hắn có thể làm một quý ông, hắn có thể làm một tên giặc cướp, hắn có thể làm một chính khách, có thể không từ thủ đoạn, có thể bất chấp hậu quả, chỉ cần Tuyên Hoài Phong ở bên cạnh hắn, chỉ cần con người này sóng vai bên mình cả cuộc đời.
Bạch tổng lý nói hắn không tiền đồ.
Vậy thì cứ không tiền đồ đi.
Ngoại trừ người trước mắt này, hắn chẳng quan tâm đến điều gì nữa.
Bạch Tuyết Lam tự ngẫm, kỳ thực bản thân hắn chính là một kẻ ý chí sắt đá, vì một Tuyên Hoài Phong, hắn biết mình có thể từ bỏ thân quyến họ hàng, cho dù người khác không nói, chính hắn cũng biết bản thân chẳng qua chỉ là một con chó điên.
Chỉ Tuyên Hoài Phong mới có thể làm chủ hắn.
Nếu Tuyên Hoài Phong không còn, hắn sẽ chỉ là một con chó điên ngập tràn thù hận.
Trái tim Bạch Tuyết Lam băng giá như sắp nứt ra, nắm bàn tay Tuyên Hoài Phong, da thịt đó vẫn mền mại quyến rũ, nhưng cũng nóng đến độ có thể đốt cháy xương cốt, tựa như tính mạng của y không ngừng tiêu tan theo từng luồng nhiệt đang bốc ra.
Bị luồng nhiệt xuyên thấu qua bàn tay đó bao lấy, Bạch Tuyết Lam đau đớn tưởng chừng như phải lăn lộn trên mặt đất.
Rất nhiều năm trước, hắn đã vô số lần mơ tưởng viển vông tới hơi ấm của Tuyên Hoài Phong. Rất nhiều năm sau, hắn lại được hưởng thụ hơi ấm của Tuyên Hoài Phong vô số lần.
Hắn ngỡ rằng, hơi ấm của Tuyên Hoài Phong vĩnh viễn chỉ khiến cho hắn động lòng và vui sướng, chẳng ngờ được, hơi ấm ấy cũng sẽ khiến lòng hắn đau như cắt.
Em đã nói lên thuyền giặc của anh.Em đã nói sẽ theo anh cả đời.Nếu em lừa dối anh, nếu lừa dối anh…Tâm trí hắn kích động, sức lực trên tay bất giác gia tăng, Tuyên Hoài Phong tựa hồ bị hắn bóp đau mà mơ màng rên rỉ một tiếng.
Bạch Tuyết Lam bất chợt chấn động, vội vã lỏng tay, tiến tới cúi đầu gọi hai tiếng Hoài Phong, nhưng không thấy Tuyên Hoài Phong mở mắt.
Y luôn trong tình trạng ngủ mê man như vậy đã liên tục hai ba ngày, thỉnh thoảng có chút động tĩnh song vẫn không tỉnh lại, khiến người ta sầu não buồn thương như đứt từng khúc ruột.
Bạch Tuyết Lam chờ một lúc, không thấy y có động tĩnh gì nữa, tim hắn lại trùng xuống, đôi mắt hổ rươm rướm ánh lệ.
Lúc này trong phòng không có người khác, hắn liền để nước mắt tự do chảy xuống một giọt, thuận tay dùng tay áo lau đi, nghiêng đầu qua chỗ khác lại nhìn thấy mắt Tuyên Hoài Phong đã khẽ mở, yếu ớt nhìn mình như nai con mới sinh.
Bạch Tuyết Lam vội vàng nặn nụ cười lên mặt, hỏi y: “Em tỉnh rồi à? Cảm thấy khá hơn chút nào không? Bác sĩ mới tới kiểm tra, nói em dùng loại thuốc tây mới, có tác dụng rồi này.”
Phổi Tuyên Hoài Phong nóng vô cùng, cơn đau trên người truyền tới từng đợt, nhưng lại khó nói rõ đau đớn đó xuất phát từ đâu. Đôi môi y khẽ mở, kéo theo đó là một cơn thở dốc tựa như kéo bễ. Y chỉ giương mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, dường như có lời gì muốn nói.
Bạch Tuyết Lam khó chịu tột đỉnh, song vẫn gượng cười an ủi: “Anh sẽ luôn ở đây với em. Có lời gì… chờ em khỏe hơn hãy nói.”
Vươn tay vuốt ngực thuận khí cho y.
Hồi lâu sau, cơn thở dốc của Tuyên Hoài Phong mới ổn định một chút, giọng y rất nhỏ. “Râu mép anh dài quá.”
Bạch Tuyết Lam lần tay sờ xuống cằm một cái, quả nhiên thấy gai tay.
Những ngày này hắn quá lo lắng, đến tâm trạng ăn uống còn chẳng có, đương nhiên càng không có tình thần đi cạo râu.
Hắn mỉm cười nói: “Chắc bộ dạng này xấu xí lắm nhỉ.”
Tuyên Hoài Phong cũng mỉm cười, nói: “Em có mấy câu muốn nghiêm túc nói với anh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em nói đi.”
Kỳ thực, lúc này Tuyên Hoài Phong nói chuyện rất gian nan, nói một câu sẽ ngừng một hồi, nhưng ánh mắt y vẫn dừng trên gương mặt Bạch Tuyết Lam từng giây từng khắc, phảng phất như luyến tiếc nếu phải nhìn ít đi.
Y lẳng lặng nằm một hồi, nói với Bạch Tuyết Lam: “Bệnh này của em… sợ rằng sẽ phải có lỗi với anh rồi.”
Sắc mặt Bạch Tuyết Lam chợt thay đổi, rồi lại tính táo rất nhanh, vẫn tiếp tục mỉm cười. “Anh trông nom em cũng coi như một tấc không rời, em là người cực kỳ thấu tình đạt lý, chỉ dựa vào việc chăm nom này hẳn là nên dành cho anh chút đồng tình chứ. Tại sao mới tỉnh lại đã nói những lời bi quan như vậy? Cố tình khiến anh khó chịu.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng dịu dàng đáp: “Xin lỗi.”
Bạch Tuyết Lam cảm thấy như có người dùng dao găm ghim chặt vào tim hắn, gần như thất thố, hắn quay ngoắt đầu đi, im lặng một hồi mới quay trở lại, điềm tĩnh nói: “Em vất vả quá rồi, cho dù muốn nói chuyện cũng nên nói gì đó vui vẻ. Đột nhiên nói một tiếng xin lỗi như vậy, quả thực khiến người ta chẳng biết trả lời thế nào, anh lại cũng có lúc bị em làm cho khó xử như vậy đây.”
Tuyên Hoài Phong than thở: “Được, vậy nói chút chuyện vui vẻ.”
Bạch Tuyết Lam yêu thương vuốt ve gương mặt gầy gò của y. “Vậy em nói đi, anh nghe.”
Tuyên Hoài Phong muốn nói lại thôi, một lát sau, y cất tiếng: “Hiện giờ, em thực sự không nỡ rời xa anh.”
Y đem ánh mắt dừng trên gương mặt bạch Tuyết Lam. Ánh mắt yếu ớt mà sâu thẳm ấy đong đầy luyến tiếc.
Bạch Tuyết Lam vốn cắn chặt răng không muốn lộ vẻ bi thương trước mặt người yêu, nghe Tuyên Hoài Phong nói, tâm can hắn đau đớn như bị cắt đứt, lại bị y nhìn như vậy, hắn sao còn nhịn được nữa, chợt cảm thấy hơi nóng xông từ cổ họng lên đến mũi, rồi tiếp tục lan đến mắt.
Hắn thầm nhắc mình phải kiên cường.
Nếu mình cũng rơi lệ, mọi việc sẽ càng thêm tuyệt vọng, bệnh nhân sẽ suy nghĩ thế nào đây? Như vậy sẽ thất bại thảm hại!
Cảm nhận được viền mắt nóng lên, hắn lập tức cắn chặt thịt mềm trong miệng, muốn dùng đau đớn ép lệ kia trở vào.
Vị tanh nồng ngập tràn trong miệng, máu chảy ra theo khóe môi.
Tuyên Hoài Phong nhìn vậy mà hoảng hốt, eo lưng cong lên, tay chống đệm giường, vùng vẫy như muốn đứng dậy khỏi giường, nhưng vừa hơi nhấc người dậy đã lập tức ngã trở về. Bạch Tuyết Lam vội vàng vươn tay đỡ lấy y. “Em đừng gấp.”
Tuyên Hoài Phong thở hổn hển, chẳng biết sức mạnh từ nơi nào đột nhiên dâng tới, y giơ tay chạm lên khóe môi Bạch Tuyết Lam.
Máu chảy ra từ khóe môi dính lên đầu ngón tay Tuyên Hoài Phong, ánh mắt y tối sầm lại, tựa hồ đã chắc chắn thứ mình nhìn thấy chẳng phải ảo giác, y càng thêm đau đớn. “Anh cũng đừng gấp như vậy. Anh thế này… đúng thực là… đúng thực là muốn mạng của em.”
Hai người không bàn mà giống, dường như những lời này… trước kia đã từng được thốt lên.
Cuối cùng em cũng sẽ chết trên tay anh.Cái mạng này, cuối cùng sẽ trao cho anh.Lời nói kiên định tựa sắt thép.
Càng thêm hoảng sợ, hắn cực độ bất an đánh tan suy nghĩ đó, hận không thể ném từng mảnh nhỏ vào địa ngục, để lửa địa ngục thiêu rụi.
Bạch Tuyết Lam nghĩ lại, chẳng phải tính mạng Tuyên Hoài Phong là do hắn hủy hoại hay sao?
Hiếp bức, giam lỏng, tranh hơn thua kèn cựa… Tất cả những gì mình làm từ trước tới nay quả thực đã từng bước từng bước đoạt đi tính mạng người yêu.
Nghĩ tới đó, trái tim hắn như đã thành thịt vụn, chợt kéo Tuyên Hoài Phong lại, khóc lóc tựa dã thú trúng đạn, thống khổ gầm nhẹ: “Nếu em đi rồi, anh sẽ đi cùng em!”
Tâm trí Tuyên Hoài Phong tuy rằng mơ màng, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, mà chút tỉnh táo đó đều được dồn toàn bộ lên người Bạch Tuyết Lam.
Y vừa hao hết khí lực cũng phải nghiêm túc nói được mấy câu kia chính vì lo lắng tới điều này, nghe ra ý trong lời Bạch Tuyết Lam, toàn thân y run rẩy, đẩy vai Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, không được…”
Chính vào thời khắc đất trời chẳng còn ánh sáng, tinh tú mờ mịt đầy tuyệt vọng này, chợt có người gõ cửa.
Tống Nhâm cất tiếng nói chuyện qua cánh cửa, giọng nói mang theo vẻ khó tin, báo cáo: “Tổng trưởng, Triển Lộ Chiêu của quân Quảng Đông đưa bác sĩ tới, nói là muốn khám qua cho Tuyên phó quan.”
Tống Nhâm quay đầu, liếc nhìn qua Triển Lộ Chiêu đứng cách đó không xa. Trong lòng Tống Nhâm, quân Quảng Đông đã là kẻ thù, cho nên hắn không gọi Triển Lộ Chiêu là quân trưởng, mà gọi thẳng tên họ.
Triển Lộ Chiêu chẳng để ý đến sự quan sát của Tống Nhâm, hắn chắp tay đứng đó, chừng mười người quây ở phía sau, bác sĩ kia đứng bên cạnh hắn, bộ dạng rất uy phong, thái độ cực kiêu ngạo.
Tuy rằng trên người mặc bộ đồng phục bệnh nhân, nhưng tinh thần hắn lại có vẻ cực kỳ sung mãn, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, tuyệt không giống kẻ mới bị bắn lén cách đó không lâu.
Thằng rùa con này, sao một phát súng đó của tổng trưởng không bắn chết cái thằng con cháu nhà rùa này cơ chứ!Tống Nhâm thầm phỉ nhổ một cái, song không dám làm lơ không để ý tới tin tức quan trọng liên quan đến tính mạng Tuyên phó quan, tiếp tục gõ cửa xin chỉ thị.”Triển Lộ Chiêu nói, bác sĩ hắn mang đến chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của Tuyên phó quan, tổng trưởng, ngài xem…”
Trong phòng bệnh trầm mặc mất một phút đồng hồ, ngoài hành lang im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Bạch Tuyết Lam truyền ra từ trong phòng bệnh.”Mời vào đi.”