Hừng đông ngày tiếp theo, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ tản ra mùi cồn thoang thoảng. Tuyên Hoài Phong nằm trên giường bệnh chưa tỉnh.
Tống Nhâm mở cửa phòng bước tới, nhẹ nhàng đẩy vai Bạch Tuyết Lam đang nằm trên ghế sô pha.
Bạch Tuyết Lam từ từ ngồi dậy, hỏi: “Chuyện gì?”
Tống Nhâm nhỏ giọng đáp, “Vị kia của quân Quảng Đông tới rồi, đang chờ bên ngoài.”
Bạch Tuyết Lam dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, ánh mắt chuyển về phía bên cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, rèm cửa sổ rũ xuống để lộ ánh sáng mờ ảo bên ngoài.
Bạch Tuyết Lam nhíu mày nói: “Mới có mấy giờ sáng thôi, bệnh nhân còn đang ngủ. Bảo bọn họ một tiếng nữa quay lại.”
Tống Nhâm đáp: “Tôi cũng nói với bọn chúng như vậy rồi, nhưng giọng điệu bọn chúng phách lối lắm, bảo là bây giờ không để bọn họ khám thì sau này đừng mời bọn họ khám nữa. Con mẹ nó chứ, cái đám khốn kiếp này, muốn cho chúng nó một trận quá đi mất.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh. “Cậu còn sợ không có cơ hội chiến với chúng? Thôi vậy, cậu đi truyền lời, bảo chờ vài phút nữa, bệnh nhân thay quần áo khác là xong.”
Tống Nhâm ra ngoài.
Bạch Tuyết Lam đứng dậy khỏi sô pha, vào trong phòng rửa mặt nhỏ rồi dùng tay vốc nước rửa mặt qua loa.
Trở lại bên cạnh giường bệnh, Bạch Tuyết Lam cúi đầu lại gần ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Tuyên Hoài Phong.
Chẳng ngờ vừa tiến tới, Tuyên Hoài Phong chợt mở mắt ra, chóp mũi hai người cọ vào nhau, thật giống như Bạch Tuyết Lam muốn làm việc xấu lại bị bắt ngay tại trận.
Tuyên Hoài Phong cười yếu ớt hỏi: “Anh lại định làm gì đó?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Cái từ “lại” này… nghe như đang mắng trẻ con vậy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tính anh chẳng phải như trẻ con đấy sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi, anh là trẻ con. Thằng nhóc anh đây muốn chơi trò hôn chào buổi sáng.”
Tươi cười hôn một cái lên môi Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam xoay người đi về phía phòng rửa mặt, rất nhanh sau đó liền bưng một chậu đồng đựng nước ấm tới.
Từ khi ở trong bệnh viện, Tuyên Hoài Phong thường xuyên được hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, hiện y chẳng còn nhăn nhó ngượng ngùng như trước nữa, mà đã ngoan ngoãn chấp nhận những hành động đó.
Vừa rửa mặt cho Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam vừa hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngủ ngon cực kỳ. Cứ như buổi tối đột nhiên ngắn lại vậy, vừa nhắm mắt, mở mắt ra thì trời đã sáng. Vừa vặn thấy anh mở mắt trừng trừng, ghé sát rạt như thế.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Xem ra bệnh của em đỡ thật rồi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chỉ mong vậy.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Hôm nay thầy thuốc kia lại tới bắt mạch cho em, phỏng chừng để xem hôm nay dùng phương thuốc gì. Bây giờ ông ấy đang chờ bên ngoài.”
Tuyên Hoài Phong thốt lên: “Sao anh không nói sớm? Lề mề mất bao nhiêu thời gian. Không nên để người ta đợi lâu, mau mời vào đi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gấp cái gì? Em chỉnh lại quần áo một chút đi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng rồi, lúc ngủ làm nhăn hết bộ đồng phục bệnh nhân này rồi.” Y dùng tay phủi vài cái trên quần áo.
Bạch Tuyết Lam đưa tay qua cài giúp y chiếc cúc áo bị lỏng ra thật cẩn thận, lúc này mới gọi Tống Nhâm để người bên ngoài tiến vào.
Cửa phòng mở ra, Triển Lộ Chiêu nhanh chóng bước chân cướp đường vào trước Khương ngự y.
Tuyên Hoài Phong thấy người này xuất hiện trong phòng bệnh mình lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu hỏi Bạch Tuyết Lam: “Hắn tới làm gì?”
Triển Lộ Chiêu cười làm lành: “Trước kia có chuyện gì thì cứ coi là lỗi của anh. Hôm nay anh toàn tâm toàn ý tới làm người tốt, vị Khương ngự y này là anh đặc biệt mời từ nơi khác đến, bệnh của em ấy, mời ông ấy chữa trị thì cam đoan sẽ nắm chắc trong tay.”
Khương ngự y lập tức tiến tới theo ra hiệu tay của Triển Lộ Chiêu, gật đầu với Tuyên Hoài Phong, quan sát y, hài lòng nói: “Thang thuốc hôm qua đã thử ra được sâu cạn thế nào, tốt lắm. Chỉ có điều, không biết trên tay ngài có xuất hiện nốt phát ban không?”
Triển Lộ Chiêu lập tức nói: “Vậy phải kiểm tra cẩn thận một chút.”
Đi tới bên giường, định kéo tay áo Tuyên Hoài Phong lên.
Tuyên Hoài Phong vùng mạnh một cái, giãy tay ra, con ngươi đen láy sáng lóe, trừng mắt đến nỗi khiến Triển Lộ Chiêu đứng hình, nghiêm nghị đến nỗi không cách nào xâm phạm.
Tuyên Hoài Phong quay đầu sang hỏi Bạch Tuyết Lam. “Anh nói xem, thế này là sao?”
Bạch Tuyết Lam trầm mặc một hồi, hắn đứng bên kia giường, nắm chặt bàn tay Tuyên Hoài Phong, trầm giọng nói: “Hiện giờ chỉ có thuốc này mới có chút tác dụng. Chữa bệnh quan trọng hơn. Coi như là vì anh, em tạm thời nhẫn nhịn một lần nha.”
Giọng Tuyên Hoài Phong vang vang, kiên quyết như sắt đá: “Anh là người luôn suy nghĩ thấu đáo, vậy mà lần này lại phạm phải cái lỗi ngớ ngẩn lớn thế này hả. Cái gì gọi là tạm thời nhẫn nhịn? Chuyện không thể nhẫn nhịn thì ngay cả một lần cũng không được nhẫn nhịn. Nếu anh nói là vì anh, vậy lại càng không nên nhẫn nhịn.”
Rút bàn tay Bạch Tuyết Lam đang nắm ra, Tuyên Hoài Phong chỉ vào cửa phòng, nói với Triển Lộ Chiêu. “Nơi này không chào đón ngài, mời đi ra ngoài!”
Nụ cười trên gương mặt Triển Lộ Chiêu có chút khó coi, nói: “Hoài Phong, sao lại không nói lý vậy chứ? Chúng tôi tới xem bệnh cho em, cũng không kèm ý xấu nào cả. Hôm qua em bệnh đến mức đó, nếu không uống thuốc của Khương ngự y, sao hôm nay có thể khỏe thế này? Chỉ dựa vào điểm đó thôi cũng có thể chứng thực lời tôi không phải giả rồi.”
Khương ngự y cũng nói: “Tuyên tiên sinh, thực ra muốn chúng tôi đi cũng dễ. Thế nhưng căn bệnh này của ngài hôm nay mới chỉ là nhìn thì thấy chuyển biến tốt đẹp, song bệnh vẫn có thể tái phát thất thường. Chúng tôi đi rồi, bệnh của ngài phát tác sẽ hại đến tính mạng ngài. Lương y như từ mẫu, lão hủ thực sự không đành lòng nhìn ngài tự phạm sai.”
Gương mặt tuấn tú của Tuyên Hoài Phong nhăn tít lại, trả lời: “Tôi không chịu nhận ân tình nên tiếp nhận thì đó mới gọi là tự phạm sai. Trước giờ tôi chưa từng thấy người nào bảo hổ lột da lại gặp kết quả tốt hết. Tống Nhâm đâu? Tống Nhâm!”
(Bảo hổ lột da: thương lượng với hổ, bảo nó lột da của nó. Đây là thành ngữ ám chỉ: Nếu thương lượng với đối phương về vấn đề có hại cho họ thì tuyệt đối không thể thành công. Sau này nghĩa được mở rộng ra, ám chỉ việc thượng lượng với kẻ ác, muốn hắn hi sinh lợi ích của mình thì nhất định sẽ thất bại. Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)Y lập tức gọi Tống Nhâm đến, ra lệnh cho hắn mời hai vị Triển Khương ra ngoài.
Tống Nhâm quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam, âm thầm kinh hãi.
Vị tổng trưởng trời không sợ đất không sợ, trước giờ chưa từng để trời đất thần Phật vào mắt nhà hắn… đang đứng đờ người một bên, bộ dạng như học sinh tiểu học bị thầy giáo trách mắng, lần đầu tiên gương mặt hắn xuất hiện vẻ xấu hổ.
Tuyên Hoài Phong lại đang liên tục lên tiếng thúc giục.
Ngay cả Bạch Tuyết Lam cũng không lên tiếng, Tống Nhâm còn gì để nói đây? Bởi vậy, hắn nhanh chóng thẳng lưng, lập tức chẳng chút khách khí mà “mời” Triển Lộ Chiêu lẫn Khương ngự y ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại lần thứ hai, bên trong chỉ còn lại Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam.
Không khí nhất thời yên lặng, dường như gió ngoài cửa sổ cũng đã ngừng.
Tuyên Hoài Phong nâng người ngồi dậy trên giường, Bạch Tuyết Lam đứng một bên, giữa hai người vẫn thường xuất hiện sự trầm mặc, nhưng thứ mùi vị trầm mặc lần này lại không giống như thường lệ.
Cứ như vậy trải qua tầm ba bốn phút, Tuyên Hoài Phong mới như bị cơ thể bệnh tật nhắc nhở, y thả lỏng vai và thắt lưng, chậm rãi ghé người về phía đầu giường, dáng vẻ lợi hại nghĩa chính từ nghiêm dùng để quát Triển Lộ Chiêu khi nãy tản đi như khói thuốc, mặt mày cũng chẳng còn nhăn nhó như trước.
(Nghĩa chính từ nghiêm: Lý do chính đáng đầy đủ, ngôn từ ngữ khí nghiêm chỉnh có sức.)Y giương mắt liếc về phía Bạch Tuyết Lam một cái, chậm rãi lên tiếng: “Anh đứng xa như vậy làm gì?”
Bạch Tuyết Lam lập tức tiến đến, ngồi xuống mép giường y, cười khổ hỏi: “Chờ em đỡ hơn, sức khỏe tốt rồi thì anh đến nhận giáo huấn sau, được không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh tưởng em định mắng mỏ anh à?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Không cần em mắng, ngay chính anh cũng muốn tự tát mình mấy cái đây. Để họ Triển súc sinh kia đến gần em như vậy, Bạch Tuyết Lam anh đúng là vô dụng.”
Tuyên Hoài Phong ngắt lời: “Đừng nói thêm nữa. Anh chỉ nghĩ đến việc tự mắng mình, cũng đành chịu, nhưng anh đâu biết em nghe vậy thì trong lòng khó chịu biết bao nhiêu. Chuyện hôm nay em cũng đoán được tám chín phần rồi, anh không cần nói gì hết. Em hiểu bây giờ thứ anh để tâm nhất chính là tính mạng của em.”
Vừa nói y vừa vươn bàn tay đặt trên chăn qua, nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Bạch Tuyết Lam.
Hơi dùng sức nắm mạnh một cái.
Nghiêm túc nhìn thẳng mắt Bạch Tuyết Lam, y nói tiếp: “Thế nhưng, em thực sự không tán thành cách làm của anh. Em nghĩ chắc anh cũng hiểu những điều mà em để ý.”
Bạch Tuyết Lam hạ đường nhìn xuống, ánh mắt dừng ở đôi tay nắm lấy nhau của hai người, hồi lâu sau mới thở dài đáp: “Đương nhiên anh hiểu.”
Bắt đầu từ lúc đó, hai người không đề cập đến Triển Lộ Chiêu nữa, họ cảm thấy sự tĩnh lặng trong căn phòng bệnh này tựa như một thế giới nho nhỏ, không nên để thêm một kẻ mình ghét cay ghét đắng trà trộn vào.
Nhưng trong lòng họ cũng hiểu rõ, Triển Lộ Chiêu ôm hận mà đi, vậy chắc chắn Khương ngự y sẽ không trở lại nữa, thuốc thang gián đoạn, sợ rằng tương lai sẽ ẩn chứa gió táp mưa sa.
Càng như vậy càng không thể nhắc tới, hai người chỉ nhẹ nhàng đề cập đến những chuyện râu ria. Tuyên Hoài Phong nghĩ tới người chị sắp sinh, không biết nên đặt tên gì cho đứa trẻ mới sinh này mới hay. Nếu là con trai thì làm cậu bên ngoại nên tặng quà gì mới ổn đây? Nếu là con gái thì lại phải bàn thêm chuyện khác nữa. Bạch Tuyết Lam chiều theo ý Tuyên Hoài Phong, vô cùng hứng thú hỗ trợ y nghĩ cách.
Bất tri bất giác đã trải qua gần nửa tiếng đồng hồ.
Tuyên Hoài Phong nghe tiếng chuông giáo đường xa xa truyền qua cửa sổ, nói với Bạch Tuyết Lam: “Em không biết chúng ta bàn một chút mà lâu như thế. Miệng em hơi khô, phiền anh rót cho em một ly nước, được không?”
Bạch Tuyết Lam lập tức lấy ly thủy tinh rót một ly nước ấm đến, đỡ Tuyên Hoài Phong dựa lên người mình.
Tuyên Hoài Phong uống một hơi cạn ly, cảm thấy vô cùng thoải mái, y dựa người lên chiếc gối mềm mại lót ở đầu giường, hơi ngửa mặt, khẽ cười hỏi: “Em thấy anh vẫn chưa chịu nghe lời khuyên của em, chẳng lẽ anh cứ ngủ trên ghế sô pha mãi mà không thấy đau lưng à? Anh có muốn lên đây nghỉ một chút không?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nghiêng đầu quan sát y: “Em thật lòng mời mọc đó hả?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ý của em là hai người chúng ta cùng dựa vào nhau trò chuyện cũng không tệ. Đừng nghĩ linh tinh.”
Quả thực y vốn có ý như vậy, thế nhưng sau khi lời ra khỏi miệng càng lúc càng cảm thấy ái muội cổ quái, tựa như bên trong thực sự ẩn chứa suy nghĩ khác.
Lặng yên, đuôi lông mày xuất hiện chút ngượng ngùng xấu hổ.
Bạch Tuyết Lam nhịn không được bèn trêu chọc y: “Chắc bây giờ em đã biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen rồi nhỉ.”
Tuyên Hoài Phong không đấu võ mồm với Bạch Tuyết Lam, y chỉ nhìn hắn rồi im lặng, ôn hòa câu khóe môi.
Bạch Tuyết Lam cởi giày da bước lên giường, cùng Tuyên Hoài Phong đắp chung một chăn. Giường bệnh là giường đơn dành cho một người, hai người vai kề vai, quả thực hơi chặt chội. Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng ngồi nữa, chúng ta nằm trò chuyện.”
Hai người nằm xuống giường, Bạch Tuyết Lam đưa cánh tay phải ra, để Tuyên Hoài Phong tựa đầu lên vai mình, cả hai cùng ngẩng mặt nhìn trần phòng bệnh trắng muốt như tuyết trên đỉnh đầu.