[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Chương 27

Trong bệnh viện, Khương ngự y sắc xong chén thuốc cứu mạng kia cho Tuyên Hoài Phong, nhìn sắc trời không còn sớm bèn cáo từ Triển Lộ Chiêu, quay về hành quán quân Quảng Đông.

Ở trong quân Quảng Đông, vì phương pháp điều chế thuốc phiện bí truyền nên ông được Triển tư lệnh vô cùng coi trọng, việc qua lại giữa hành quán và bệnh viện đều là ngồi xe hơi, dẫn hộ binh. Sự oai phong này chẳng kém quan trên cấp sư trưởng là bao.

Trở lại hành quán, Khương ngự y thay một bộ áo dài bình thường, gọi ba gã lính hộ vệ tới, bảo bọn họ thay thành thường phục, sau đó bốn người lặng lẽ ra ngoài theo lối cửa sau nhỏ của hành quán, ngồi lên xe kéo đi về phía thành đông.

Hóa ra, Khương ngự y tuy có bản lĩnh cải từ hoàn sinh nhưng dù sao vẫn là xác phàm, đương nhiên không thể thiếu mất cái dục vọng của kẻ phàm nhân. Từ khi đến thủ đô, vào ở trong hành quán quân Quảng Đông tửu sắc tài vận đều đẩy đủ, ông không khỏi muốn rục rịch đổi thay. Dưới sự trợ giúp của đứa cháu Khương sư trưởng, ông đã ngấm ngầm tìm kiếm một cô bé mười sáu tuổi ở đường hẻm phía đông bắc thành phố làm “món ăn tươi”.

Vốn chỉ là một lần “buôn bán”, chẳng ngờ cô bé Thúy Hỉ được gọi tới tuy nhỏ tuổi nhưng đã được tú bà huấn luyện nhiều năm, rất biết cách khiến người ta yêu thích. Khương ngự y thấy cô bé còn trẻ tuổi tươi ngon mọng nước liền thích thú vô cùng, hơn nữa ông còn là kẻ đã sống nửa đời người, thành ra ông càng yêu thích cô bé nhiều hơn, càng ngày càng không kiềm giữ nổi.

(Nguyên văn: “gia thượng tự kỷ thị bán bả niên kỷ đích nhân”. Bán bả niên kỷ đích nhân chỉ người từ 58 đến 65 tuổi)

Thường xuyên qua lại, dần dà bắt đầu có xu thế không dứt ra được.

Tuy nhiên Khương ngự y đã được nhắc nhở, biết rằng mấy ngày này trong thành không bình yên. Lúc ở bệnh viện, ông đã thấy rất rõ mối căm thù của hải quan đối với quân Quảng Đông. Cho nên mỗi lần đi ra ngoài, ông đều vô cùng cẩn thận.

Khương sư trưởng hiểu rất rõ, bản thân hắn có thể ngồi trên ghế sư trưởng này có nửa phần công lao thuộc về vị thúc thúc với công thức điều chế thuốc phiện bí mật kia. Hắn không thể không báo đáp phần công ơn to lớn ấy.

Về chuyện này thì Khương sư trưởng vô cùng ân cần. Mấy gã lính hộ vệ theo bên người Khương ngự y ra ngoài chính là do Khương sư trưởng đặc biệt sắp xếp. Có Khương sư trưởng an bài cẩn thận, Khương ngự y ra ngoài gặp giai nhân được bảo vệ rất kỹ càng, chưa từng để lộ chút phong thành nào.

Lần này vẫn là đến ngõ Dương Liễu ở thành đông.

Ngõ Dương Liễu là nơi tìm thú sung sướng của đám đàn ông trong thủ đô. Vừa đến đầu ngõ đã thấy ngay đèn lồng đỏ đỏ xanh xanh treo thật cao, màu sắc trải dài một dải, vô cùng náo nhiệt. Trước nhiều tiểu viện đều treo tấm biển bằng lụa đỏ bóng loáng, phía trên thêu tên bằng kim tuyến, ví dụ như Liễu Sắc, Phấn Điệp, Kim Hỉ Bảo, Ngân Phi. Đó là danh sách tên các cô nương trong viện.

Nơi đám người Khương ngự y muốn đến là một tiểu viện ở cực sâu trong ngõ. Viện kia vốn không lớn lại ở nơi sâu nhất, quả thực chẳng chút bắt mắt. Hơn nữa đèn lồng trước viện không sáng, phía trên tấm biển thủy tinh bị phủ bởi một tấm vải đỏ, che lấp tên của các cô nương bên trong. Chuyện này là vì năng lực của tú bà trong viện này hữu hạn, chỉ nuôi một vị cô nương. Mà cô nương Thúy Hỉ bà nuôi cả tháng nay đã nhận tiền vị khách kia đưa tới, không thể đón thêm khách khác.

Đến trước cửa viện, Khương ngự y xuống khỏi xe kéo, chắc hẳn người bên trong trông ngóng đã lâu nên chưa kịp gõ thì cửa đã mở ra.

Một người phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi ló đầu ra, gương mặt trái xoan có chút gợi cảm lẳng lơ. Đây chính là tú bà Trần đại nương của Thúy Hỉ. Vừa thấy ông, bà lập tức tươi cười: “Khương đại gia tới rồi.”

Vừa nói vừa mở cửa, Trần đại nương nghiêng thân mời khách vào phía trong, dẫn Khương ngự y tới phòng khách nhỏ nối liền với phòng ngủ Thúy Hỉ, cất giọng gọi: “Thúy Hỉ, Khương đại gia tới, sao con chưa đến tiếp.”

Thủy Hỉ lanh lảnh đáp một tiếng từ nơi nào đó, sau lại vừa cầm dây đỏ trong tay buộc mái tóc đen nhánh vừa bước ra.

Trần đại nương lại vén rèm cửa đi ra ngoài chiêu đãi ba gã hộ vệ Khương ngự y đưa tới. Mấy gã này theo Khương ngự y tới đây vài lần nên đã quen thuộc, biết Khương ngự y nếu đến đây thì chưa tới đêm khuya chắc chắn sẽ không trở về, bởi vậy chúng bèn ngồi xuống uống trà chờ đợi.

Không ngờ Trần đại nương lại bưng hai bình rượu ra, sau còn cầm ba cái bát đất sét to tới.

Thấy vậy, bọn chúng lập tức cười nói: “Mỗi lần tới đây, đại nương đều cho nước trà, sao hôm nay lại đãi rượu thế này? Chẳng lẽ cô nương nhà bà đêm nay có hỉ sự, muốn động phòng với tân lang phải không?”

Tú bà trước nay là kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, biết đám binh lính thô tục nên cũng chẳng kiêng kị, cười mắng: “Hỉ mẹ nhà cậu ấy! Lần trước Khương đại gia chi hai trăm đồng mới mua được thân thể trong trắng của Thúy Hỉ nhà chúng tôi, chẳng lẽ còn có thể đi đâu tìm một vị cô gia nữa hả? Sáng nay cháu ngoại tôi đến thăm, hai bình rượu này là nó biếu. Tôi không quen uống thiêu đao tử nặng thế này, Thúy Hỉ lại càng không uống. Khương đại gia là quý nhân, tôi đoán chưa chắc ngài ấy đã đồng ý uống thứ đồ tầm thường này. Để bày không như thế tiếc lắm. Tôi nghĩ đến nghĩ lui, lần nào các ngài cũng đến đây cùng Khương đại gia, tuy nói là không chiếu cố đến việc làm ăn của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng mang ơn các ngài một phần. Hai vò rượu này… nếu các ngài không chê, tôi mời các ngài uống được không?”

(Thiêu đao tử: Tên gọi cổ của rượu trắng. Rượu này rất nặng.)

Đám lính hộ vệ đều thích cái món này, đã có chút dao động.

Một hộ vệ họ Quân tương đối lão luyện trong đám lính hộ vệ chần chờ đáp: “Chúng tôi phụng mệnh tới làm việc, không được uống rượu.”

Trần đại nương nói: “Cái tiểu viện này của tôi tổng cộng chỉ có hai đứa đàn bà, đến sức giết gà còn chẳng có thì các ngài phụng mệnh lệnh gì cơ chứ? Đây đâu phải lần đầu các ngài tới, lẽ nào ở đây còn có thổ phỉ chạy ra nã súng sao? Nói cho cùng là chê rượu này tầm thường. Thôi cũng chẳng sao, tôi châm trà cho các ngài là được.”

Nói rồi, bà ôm bình rượu định rời đi.

Hai gã lính hộ vệ khác ngượng ngùng ngăn bà: “Đại nương, nóng gì chứ.”

Một người quay đầu nói: “Lão Quân, chúng ta thường tới đây, người ta cũng là có ý tốt, cần gì không thông tình đạt lý thế chứ. Hơn nữa, vị nào đó ở sát vách đang hưởng thụ rượu ngon và mỹ nhân, chúng ta uống vài hớp rượu, cho dù sư trưởng biết cũng không thể nói gì được.”

Vì vài ba câu đó mà Quân Mã Biện chẳng tiện nói thêm lời nào, huống chi hắn cũng thích rượu, bởi vậy nên không nâng trà nữa, mà nâng rượu đổ vào bát.

Trần đại nương nói: “Vẫn là người làm lính thì sảng khoái hơn.”

Đi ra ngoài một lúc, bà bưng hai chiếc đĩa to trở lại, một đĩa là đầu lợn kho, một đĩa là thịt bò ngâm tương.

Mấy gã lính hộ vệ vừa nhìn thấy lập tức hứng khởi, vội nói cảm ơn, vừa uống thiêu đao tử cay rát yết hầy, vừa ăn từng miếng thịt mỡ màng thật to.

Phía phòng khách nhỏ, Thúy Hỉ kéo tay Khương ngự y, nhỏ giọng nói: “Sao giờ ngài mới đến? Làm cho người ta đợi sốt cả ruột. Em còn nghĩ nếu ngài không tới, em sẽ gọi điện thoại tới hành quán tìm ngài đó.”

Khương ngự y nói: “Không được gọi điện thoại. Nói cho em biết, tôi là lén tới đây đấy. Bây giờ trong thành rất loạn, Triển tư lệnh nói không được ra ngoài. Thế nhưng tôi đã hứa với em rồi, sao có thể thất hứa chứ?”

Thúy Hỉ bĩu môi. “Em ghét cái gã Triển tư lệnh kia chết mất, ngài có phải phạm nhân của gã đâu, dựa vào cái gì mà cấm ngài ra ngoài chứ? Nếu ngài không thể ra ngoài rồi bỏ mặc em, em sẽ bị mẹ giận đó. Mẹ mắng em theo ngài chưa cho bà được cái gì tốt cả, còn nói em có mắt như mù nữa cơ.”

Khương ngự y nói: “Bà ta chửi là chê tôi không có tiền, em buồn cái gì? Giờ tôi đang giúp quân trưởng làm một chuyện lớn, chờ sau này chuyện thành sẽ có khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Đến lúc đó mẹ em muốn bao nhiêu tiền thì cứ cho bà ta bấy nhiêu. Em chuộc thân, sau đó theo tôi.”

Thúy Hỉ khẽ hừ mũi một cái.

Khương ngự y nhìn sắc mặt cô bé hơi khác biệt so với trước kia bèn hỏi: “Tôi chuộc thân cho em, sao nhìn em như không muốn vậy?”

Thúy Hỉ dùng chiếc răng trắng sắc bén cắn một đoạn tóc bện, cắn một lúc mới nói: “Chẳng phải ngài nói ở quê đã có con gái sao? Sợ rằng tuổi của người ta còn lớn hơn em nữa.”

Khương ngự y hơi khó chịu, vuốt vuốt chòm râu dê, cười lạnh. “Em đâu có ngại tuổi con gái tôi lớn. Em đang chê số tuổi của tôi nhiều. Song em nào biết được, đàn ông lớn tuổi mới biết thương yêu người ta. Xa không nói, chỉ nói tới cháu tôi, nó vừa mới thu một đứa trẻ mười bốn tuổi hát tiểu khúc về làm dì mười, lúc hầu hạ nó không hài lòng nó còn dùng thắt lưng quất cho kia kìa. Tôi thì sao, mặc dù không còn là một thằng nhãi trẻ đẹp, nhưng tôi chưa từng động tới một đầu ngón tay nào của em hết.”

Thúy Hỉ vừa nói chuyện với ông vừa nghe động tĩnh sát vách, trước kết nghe thấy tiếng đám lính hộ vệ to mồm nói chuyện dần nhỏ đi, sau lại thấy bóng dáng Trần đại nương lướt qua cửa. Cô bé quan tâm động tĩnh sát vách nên nhất thời không chú ý tới trước mặt, Khương ngự y thấy cô bé không để ý đến mình, sắc mặt càng thêm khó coi, trầm giọng. “Nói đúng lắm mà, chung quy không thể nuông chiều thiếu nữ nhỏ tuổi được.”

Dù sao tuổi Thúy Hỉ vẫn còn nhỏ, thấy mặt ông đen lại thì hơi thót tim, đứng lên giẫm chân một cái. “Em không nói với ngài nữa!”

Cô bé xoay người vén rèm, trốn vào trong phòng ngủ.

Từ khi Khương ngự y đến thủ đô đều một lòng một dạ với cô bé, bằng không sẽ không bất chấp nguy hiểm mà lén lén lút lút đến đây thăm. Bây giờ tiền đã tốn không ít, cô bé lại đột nhiên thay đổi thái độ, ông đâu dễ bỏ qua cho cô bé.

Ông đã quá quen thuộc với phòng ngủ của Thúy Hỉ nên nhanh chóng vén soạt rèm cửa lên, miệng gọi: “Đứng lại, em đứng lại đó cho tôi…”

Một chân bước vào, bỗng nhiên sau đầu xuất hiện gió lạnh, có người giữ lấy tay ông vặn mạnh một cái.

Khương ngự y đau đớn, đang định kêu to lên, song miệng vừa mở ra đã bị người ta hung tợn nhét khăn rách vào, thiếu chút nữa khiến ông sặc đến trợn trắng mắt, choáng váng hôn mê, càng miễn bàn đến việc gây ra tiếng động gì.

Trong lúc đầu óc choáng váng, miệng đã bị người ta chặn lại, tay đã bị người ta trói kỹ. Khương ngự y chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng, đến khi hồi phục tinh thần mới phát hiện bản thân đang quỳ trên mặt đất, đầu gối đau đớn. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vị hải quan tổng trưởng mới gặp cách đây không lâu đang an vị ngồi trên ghế thái sư trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment