Người phía Bạch Tuyết Lam đã chuẩn bị xong mọi việc trong phòng bệnh tầng ba.
Các hộ binh mai phục trong phòng bệnh, Bạch Tuyết Lam đỡ Tuyên Hoài Phong ngồi trên giường, thứ thuốc độc chỉ cần một giọt cũng khiến người ta ruột thủng bụng nát được đút trong túi Bạch Tuyết Lam. Chỉ cần chờ Triển Lộ Chiêu dương dương tự đắc cầm thuốc tiến vào sẽ đồng loạt xông lên thay trời hành đạo.
Mọi người thở rất nhẹ, đợi một lúc vẫn không thấy Triển Lộ Chiêu.
Đang khó hiểu, Tống Nhâm gõ cửa, bước vào nói với Bạch Tuyết Lam: “Số đen thật, rõ ràng họ Triển kia đến hành lang bên kia rồi, sắp đến trước mắt rồi. Chẳng biết tại sao… hình như là thuốc sánh ra ngoài, bây giờ họ Triển lại lên lầu. Tôi nghĩ, chắc là định sắc thêm một thang thuốc nữa rồi.”
Bạch Tuyết Lam cũng cảm thấy hơi thất vọng, dẫu vậy vẫn không lộ ra mặt, cười nhạt một tiếng. “Hết cách, để hắn sống thêm lát nữa đi. Nếu là làm sánh thuốc, vậy một lát nữa nhất định hắn sẽ xuống. Cậu tiếp tục chờ ở cửa, đừng để quân Quảng Đông nghi ngờ.”
Tống Nhâm dạ một tiếng, lại đi ra ngoài.
Tuyên Hoài Phong nói với Bạch Tuyết Lam: “Vừa rồi nghe tiếng gõ cửa, em còn tưởng là Triển Lộ Chiêu, tim đập thình thịch. Lại nói, em đã từng giết người, nổ súng lúc cấp bách cũng thường, nhưng hóa ra lập kế hoạch mai phục đoạt mạng người thế này căng thẳng thật.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tim đập mạnh hả? Để anh xoa giúp em.”
Móng vuốt Lộc Sơn đưa đến trước ngực Tuyên Hoài Phong, bị Tuyên Hoài Phong đánh phẩy đi, lườm hắn, khẽ nói: “Rõ ràng biết có người trong phòng bệnh nhìn chúng ta mà anh không thể kiềm chế một chút hả?”
Bạch Tuyết Lam than thở: “Loại kiềm chế này phải thực hiện vào lúc nào chứ? Nếu dưới vòm trời này chỉ có anh và em thì đẹp biết bao.”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười. “Nếu dưới vòm trời này chỉ có hai người là em và anh mới thực sự không thú vị. Nói sao đi nữa, ít nhất phải giữ thêm vị Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp lại không mất vẻ anh hào kia mới tốt.”
Bạch Tuyết Lam sửng sốt.
Xinh đẹp lại không mất vẻ anh hào chính là lời bình Bạch Tuyết Lam dành cho Hàn Vị Ương – vị nữ tướng quân gặp mặt ở buổi tiệc tối. Vốn chỉ là nói chuyện trời đất với bạn đồng nghiệp, thuận miệng khen một câu, chẳng hiểu tại sao lại rơi vào tai Tuyên Hoài Phong.
Lúc này đột nhiên nhắc tới, hình như còn thoang thoảng mùi ghen thì phải.
Từ trước đến nay, Bạch Tuyết Lam chẳng bao giờ chán ghét sự ghen tuông của Tuyên Hoài Phong, ngược lại còn rất vui vẻ, cho rằng đó là biểu hiện quan tâm mình của Tuyên Hoài Phong. Hắn lập tức lộ nét cười, vai ghé sát Tuyên Hoài Phong, híp mắt nói: “Em tốt hơn cô ấy.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao em lại tốt hơn cô ấy?”
Bạch Tuyết Lam tủm tỉm trả lời: “Em đẹp hơn cô ấy, lại khí khái hơn cô ấy, cả hai thứ đều tốt hơn cô ấy. Đó chính là tốt hơn gấp đôi.”
Tuyên Hoài Phong chỉ đáp cho hắn bốn chữ: “Miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Nói xong, y cũng không khỏi mỉm cười.
Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên tiếp, nhất thời phá vỡ không khí ngọt ngào nồng đượm. Sự chú ý của hai người lại trở về chuyện mai phục, trong đồng tử mang theo hai phần ngưng trọng.
Nhưng lần này không phải là đối tượng bọn họ muốn mai phục, cũng chẳng phải Tống Nhâm.
Là Tôn phó quan.
Tôn phó quan vào cửa, nói một câu: “Tổng trưởng, vừa nhận được điện thoại bên kia.”
Đi tới trước mặt Bạch Tuyết Lam, ghé tai nói vài câu.
Bạch Tuyết Lam vừa nghe, hàng lông mày vừa chậm rãi nhíu chặt lại, hừ lạnh một tiếng.
Hắn suy nghĩ một lát, quay đầu về phía phòng tắm, giọng hơi đề cao một chút: “Hôm nay không còn chuyện của mọi người nữa, ra ngoài hết đi.”
Những hộ binh mai phục trong phòng tắm lập tức đi ra ngoài, vẻ mặt đều tỏ vẻ khó hiểu.
Bạch Tuyết Lam nói với Tôn phó quan. “Mặc dù chuyện không hoàn thành, nhưng các anh em núp bên trong ngay cả ho khan một tiếng cũng không có thì quả không dễ dàng gì. Cậu bàn giao với phòng thu chi, cho bọn họ mỗi người hai mươi đồng tiền thưởng.”
Nhiệm vụ không hoàn thành, nhóm hộ binh kia vốn chẳng trông mong vào tiền thưởng, song nghe Bạch Tuyết Lam nói xong, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, thầm nghĩ: Quả nhiên, theo tổng trưởng chẳng khi nào thua thiệt.
Tất cả đều nói lời cảm ơn với Bạch Tuyết Lam, sau đó ra ngoài.
Tốn phó quan báo cáo công việc xong cũng ra ngoài lo chuyện khác.
Tuyên Hoài Phong là người bình tĩnh. Thông thường, khi Bạch Tuyết Lam bàn giao công việc với thuộc hạ, nếu không vạn bất đắc dĩ, Tuyên Hoài Phong sẽ không chen miệng kiếm chuyện, cho nên khi nãy y chỉ lẳng lặng nghe.
Chờ tất cả mọi người đi ra, Tuyên Hoài Phong mới hỏi Bạch Tuyết Lam: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cái gã tam đệ của em đào một cái lỗ trong kế hoạch mai phục lần này, khiến cho cá lớn Triển Lộ Chiêu thoát mất. Vì không muốn cho quân Quảng Đông phát hiện ra Khương ngự y bị tra khảo, anh cố ý dùng điện tra tấn, điện cực phải dán ở lòng bàn chân, song chẳng biết thế nào mà Tuyên Hoài Mân còn nhìn ra. Hôm này, ở hành quán quân Quảng Đông đã biết cái chết của Khương ngự y có điểm đáng ngờ. Xem ra, tam đệ nhà em cũng được coi là kẻ thông minh, chẳng qua không đi đường ngay.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tin tức chuẩn xác không?”
Bạch Tuyết Lam gật đầu nói: “Tin do người bên trong lộ ra, tin được.”
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng thở hắt một hơi qua làn môi mỏng, chẳng biết là thở dài hay cảm thấy nhẹ nhõm, vai ngả ra sau, nằm lên người Bạch Tuyết Lam vô cùng thân mật.
Xuất thần một lúc, y lại hỏi Bạch Tuyết Lam: “Bên kia đã biết chuyện tối qua anh làm, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho anh.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh: “Gây phiền phức cho anh thế nào? Báo quan à? Nhân chứng vật chứng vụ đâm xe đều đầy đủ, dựa vào hai dấu ở lòng bàn chân, quân Quảng Đông sao lật ngược lại được? Cứ để cho đám quân Quảng Đông ấy kể cả trong lòng biết là anh làm thì vẫn chỉ có thể chịu ấm ức bực dọc. Họ Bạch nhà anh cứ ngang ngược vậy đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chỉ sợ bọn họ không đối phó anh ngoài sáng được thì sẽ dùng ám toán.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chuyện này em cứ yên tâm, bất kể có chuyện Khương ngự y hay không thì bọn chúng và anh đều đã không đội trời chung. Ám toán đấy mà, chẳng chuyện gì ngoài treo tiền thưởng, đánh lén sau lưng, hoặc bắn lén. Hừ, việc bắn lén này ấy mà, người đàn ông này của em giỏi hơn bất luận kẻ nào, em nói đúng không?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Sai.”
Bạch Tuyết Lam bất ngờ, hỏi: “Sai chỗ nào?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh nói bất luận có việc Khương ngự y hay không, bọn họ và anh đều là không đội trời chung. Lời này sai. Không nên nói như vậy.”
Bạch Tuyết Lam vốn tưởng vấn đề là ở ba chữ “người đàn ông của em”, chẳng ngờ Tuyên Hoài Phong không đề cập mấy chữ kia, ngược lại lại đụng đến câu đầu tiên của mình.
(Nguyên văn: “Nhĩ nam nhân” na tam cá tự thượng)Hắn bèn lấy làm khó hiểu.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy phải nói thế nào?”
Tuyên Hoài Phong gằn từng chữ một. “Mặc kệ có chuyện Khương ngự y hay không, bọn họ và chúng ta đều là không đội trời chung. Là. Chúng. Ta.”
Hai người nhìn nhau, im lặng trong khoảnh khắc, bỗng cùng nhau cười rộ lên.
Mặc dù chẳng phải chuyện gì đáng cười, Bạch Tuyết Lam dường như lại cảm thấy vui vẻ, ôm Tuyên Hoài Phong lắc qua lắc lại, nói: “Bảo bối, vì câu nói này, anh phải thay em nhổ sạch đám cỏ dại quân Quảng Đông này từ trên xuống dưới mới được. Em an tâm, Triển Lộ Chiêu thoát được lần này, không thoát được lần sau.”
Đến lúc này, họ đành tạm thời ném cảm giác mất mác cùng tiếc nuối khi không thể giết được Triển Lộ Chiêu ra sau đầu.