Vương Tử Khuynh Thành

Chương 2

Ba năm sau..

Một đêm mưa tầm tã. Buổi sáng, mọi thứ vẫn còn ẩm ướt, mặt đường đọng lại nhiều vũng nước nhỏ. Không ngạc nhiên khi uống rượu trong tiết trời lạnh thế này. Bọn trẻ vừa thấy Lâm Trung bước ra khỏi quán rượu, chúng chạy theo vì biết chắc có việc để xem.

Lâm Trung chệnh choạng trên đường, vóc người to lớn cục mịch, nồng nặc hơi men. Ông ta chỉ mới tứ tuần nhưng cái chất già nua đã hiện lên khuôn mặt của kẻ xem đời là tấn bi kịch này. Tác nhân bi kịch đó đứng trước mặt ông ta.

- Thằng khốn kiếp!

Lâm Trung gầm lên, đôi mắt giận dữ nhìn cậu bé khoảng mười bốn tuổi đang chơi cùng bầy sói nhỏ. Ông ta lao tới nắm cổ áo cậu.

- Tao nói là mày không được chơi với thứ rừng rú đó! Mày không nghe à?

Dứt lời ông ta đánh tới tấp cậu bé. Bọn trẻ nấp sau hè vô cùng hào hứng, lũ sói con bỏ chạy tán loạn. Hắn dừng tay đi thẳng vô nhà, cậu bé lồm cồm ngồi dậy, bàn tay xây xát rươm rướm máu.

- Lang, nó bị đánh kìa!

Bọn trẻ chạy đi khi cậu đến chỗ chúng, đôi mắt cậu bừng lên ánh lửa đỏ rực.

- Này, muốn đánh nhau à?

Đứa trẻ cao to chặn đường, cậu không thèm nhìn mặt nó, lầm lũi bước đi.

- Đồ con hoang!

Đôi tay cậu run bần bật, cơn giận trào lên đến huyết quản, cố kìm chế cậu nắm chặt cổ áo thằng bé.

- Nói gì? Nói lại xem!

Thằng bé bị nhấc bổng lên bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình, mặt mày nó tái nhợt biến sắc. Bọn trẻ hoảng hốt, cậu liền bỏ tay ra, thằng bé ngã phịch xuống đất. Chúng kinh sợ sức mạnh đó và ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm của cậu.

Mặt trời xuống núi, cơn mưa ùn ùn kéo đến. Lâm Trung chẳng màn đến chuyện gì cả ngoài việc uống rượu. Chất men say nồng ngấm vào máu thịt ông ta giống như kẻ chết dần chết mòn.

Lang không ở nhà, Lâm Trung lầm bầm trong cổ họng, người thiếu phụ vẫn lặng lẽ chờ con bên bậc cửa. Đập nát chén rượu xuống sàn, ông ta liếc nhìn với nỗi căm hận đầy miệt thị.

- Thằng ranh con này!

* * *

Cơn mưa tấp vào mắt mũi cậu, Lang chẳng màn đến. Cậu chém tới tấp thân cây dương, cành lá rơi lả tả.

- Mày..

Lâm Trung chầm chậm bước đến, hai mắt long lên sòng sọc. Lang quay lại nhìn ông ta, cậu biết rằng mình phải cam chịu..

- Thằng khốn!

Ông ta đạp mạnh cậu xuống đất rồi dùng chân nghiến bàn tay cậu, cứ thế đánh không ngừng. Lang không kêu tiếng nào, mặc ông ta đánh. Lâm Trung điên tiết lên.

- Tao đã nói mày không được luyện kiếm! Mày không được giống kẻ đã tạo ra mày!

Lang cười, miệng cậu toàn máu, Lâm Trung cứ đánh, cứ đạp.

- Đại ca! Muội xin huynh!

Người thiếu phụ chạy đến cố che chở cho con. Lâm Trung giận đến mức chả nói thêm được lời nào, hậm hực bỏ đi.

- Mẹ..

Lang nắm lấy tay người thiếu phụ khi bà ấy run rẩy ôm chặt cậu. Cơn mưa lạnh tê tái ngấm vào da thịt, người thiếu phụ nhìn con mà lòng đau nhói..

Trời vừa hửng sáng, Chu Dĩ Thông dậy thật sớm chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa. Ngôi làng nhỏ trên núi luôn tràn ngập tiếng cười vào lúc sáng.

- Chuyện gì nữa?

Ông thở dài nhìn Mạnh Hy, một cậu nhóc tóc tai rối bù, mặt mày cau có. Dĩ Thông suýt ngã nhào vào cậu khi bước qua bậc cửa.

- Con.. có thể theo sư phụ được không?

Chu Dĩ Thông nhướng mày, ông lấy tay vén bên tóc che khuất mặt cậu rồi nhìn cậu trìu mến.

- Ta về ngay thôi!

Ông choàng tay ôm nhẹ vai cậu. Thật chẳng dễ dàng gì khi quyết định đi trong thời buổi loạn lạc này, huống hồ thân phận của ông cũng không yên ổn như người bình thường được.

Mặt trời lên cao dần, mấy đám mây chen chúc tạo bóng trên mặt đất. Nhiều thương buôn khắp nơi tụ họp về khu chợ phía xa kinh thành, việc buôn bán năm nay không thuận lợi lắm, nhiều mặt hàng khó bán nhưng bị đánh thuế nặng. Dân chúng sống kham khổ hơn.

- Khách quan dùng gì ạ?

- Cho ta bình trà ngon!

Chu Dĩ Thông quan sát xung quanh như một thói quen. Vài người ngồi cạnh đó đang bàn tán sôi nổi về đại lễ nghinh hương do đích thân hoàng thượng chủ trì. Pháp sư Diêu Linh là người thỉnh thiên ý với lời tiên tri gây xôn xao quần chúng.

Bình vương gia đợi ông khá lâu, Dĩ Thông gõ cửa Thiên Long tự, vị sư già ra đón ông. Phía sau đại sảnh, hai cận vệ thân tín canh gác, ông hành lễ rồi họ bắt đầu câu chuyện.

- Lời tiên tri đe dọa bách tính nếu không diệt trừ Lang tộc. Ta chưa từng tin Diêu Linh nhưng không thể khuyên bệ hạ. Ông rời bỏ khanh tước chỉ còn Binh bộ thượng thư và Đại học sĩ, hai người họ sao chống đỡ vương quyền này cho hoàng thượng?

- Vương gia, huyền cơ nằm trong hai cuộn giấy tiên đế trao lại. Bí mật đó phải do người xứng đáng giải đáp. Tung tích nó ở đâu chúng ta không biết. Diêu Linh một mực khẳng định cuộn giấy hiện do Chu Vân vương giữ song Kiện Hoàng đã ra đi rồi..

- Dương phu nhân thông minh hơn người, bà ấy thật quan trọng giữa thời khắc này. Tiên đế có ân tình đặc biệt với bà ấy. Dĩ Thông, hãy tìm Dương phu nhân. Ta tin Chu Vân vương chẳng phụ hoàng ân, hắn nhất định giúp chúng ta!

* * *

Buổi sáng không phải khởi đầu mới cho gia đình Lâm Trung, một kẻ suốt ngày say rượu, một thiếu phụ lặng lẽ như chiếc bóng và một cậu bé ánh mắt đầy căm phẫn.

Con đường mòn xuyên qua rừng dẫn tới khe suối nhỏ, Lang ngồi trên thảm cỏ êm ái. Hai thanh kiếm bọc trong vải cẩn thận, cậu để cạnh người, đôi mắt mơ màng nghĩ về bóng hình ai đó, nỗi ám ảnh giấc mơ dù chết cũng không được thốt ra nhưng có thể đó là hy vọng lớn nhất mà cậu cần bấy giờ.

Bọn trẻ nhìn thấy cậu, chúng sợ nên chỉ trông từ xa. Lang mặc kệ chúng, cậu quay về nhà.

Lâm Trung vẫn ngập chìm hơi men, chiếc bàn cũ kĩ đầy dấu tích chén vỡ trên đó. Thoáng thấy Lang ngoài cổng, ông ta định nhét vào đầu cậu bao lời mắng nhiếc thậm tệ nhưng Lang tiến sát gần ông ta, ánh mắt rất kì lạ.

- Chẳng phải cậu nói cha con chết ở biên cương?

Lâm Trung bất ngờ, ông ta nắm chặt bình rượu.

- Thế thì sao?

- Cậu nói dối!

Lang quát lên, Lâm Trung hít hơi dài, đặt bình rượu xuống. Đúng lúc ông chú ý đến vệt máu dài ở tay Lang, một cái cớ từ trên trời rơi xuống để ông trút ra bao nhiêu nỗi bực bội.

- Ranh con! Chỉ cần tao buông lơi một chút là mày sẵn sàng vồ lấy kẻ mày thấy đầu tiên!

- Cậu trả lời đi!

Lang chẳng muốn nghe bất cứ lời nào cả, Lâm Trung bật người dậy.

- Mày nói gì?

- Tại tôi đúng không?

- Thằng ngang ngạnh! Mày đang giống kẻ khốn kiếp đã tạo ra mày bằng cái thứ sát khí Lang tộc để gia đình tao đến bước đường này! Trời ơi, tại sao mày không chết đi cho khuất mắt tao!

Mặt Lang tái nhợt chẳng thua gì Lâm Trung, cậu giận dữ bỏ đi.

- Lang..

Người thiếu phụ quỵ xuống sàn nhà, bất lực nhìn theo bóng con..

Đoàn người ngựa từ kinh thành vượt qua mấy chặng đường dài cùng lũ chó săn ráo riết đến các vùng lân cận biên giới. Dân chúng chưa hiểu chuyện gì khi quân binh lùng sục khắp nơi.

Cơn mưa chợt trút xuống, sấm chớp vang rền. Người thiếu phụ chờ cậu, bầu trời đen kịt nàng chưa dám trông mong ngày mai tươi sáng.

Lang vẫn ngồi hàng giờ dưới mưa, cậu không cảm giác lạnh lẽo. Dường như sự thật về một điều không nên nói đã tàn phá linh hồn cậu, Lang khẽ nhắm mắt lại. Trong cơn mưa, cậu nghe thấy nhiều âm thanh hỗn tạp, nó giống như trái tim cậu bây giờ, loạn nhịp muốn ngừng đập. Chút hy vọng nhỏ nhoi vừa có được nhưng nó đau hơn khi cậu chẳng biết gì. Đột nhiên, cậu nhớ đến mẹ. Nghe như tiếng khóc của bà giữa cơn mưa, tiếng vó ngựa và cả tiếng.. chó săn?

Lang bừng tỉnh, cậu nhìn về phía làng.

Chạy thật nhanh! Thật nhanh!

Cậu không thể dừng lại nghỉ khi chính tai mình nghe được những âm thanh vô cùng quen thuộc. Nó quen đến nỗi chỉ cần dừng lại có thể cậu sẽ hối hận.

Ngôi làng nhỏ hiện ra trước mắt cậu. Trời tối, Lang cũng nhận ra được thứ đang hòa quyện vào dòng nước mưa trôi trên nền đất lạnh.

Là máu..

Rất nhiều máu..

Lang ngỡ mình rơi xuống địa ngục khi xung quanh toàn người chết.

- Mẹ?

Cơn đau dữ dội muốn xé nát trái tim, cậu lao về nhà như kẻ điên loạn.

Chết lặng nhìn Lâm Trung người đầy máu, không thấy mẹ Lang hoảng loạn lên.

- Lang..

Lâm Trung thiều thào nắm lấy áo cậu bằng chút hơi tàn.

- Dưới chân núi.. cơ hội cuối cùng.. của con đó!

Lang tức tốc chạy, đâu gì cản nổi cậu. Chỉ cần đến bên cạnh người đó.

Người thiếu phụ bám lấy thân cây bằng sức lực còn lại, những kẻ áo đen cùng bầy chó săn sẽ chẳng biết thêm điều gì nữa. Nàng đã tự sát để bảo vệ hòn máu duy nhất của cuộc đời nàng.

Lang trông con ngựa cuối cùng rời khỏi, khoảnh khắc ánh chớp lóe lên cậu nhận ra..

- Mẹ!

Lang gào lên. Chẳng phải giấc mơ, mà nàng cũng từng mơ như thế! Con trai nàng! Chạm vào gương mặt ấy, nước mắt nàng lại rơi.

- Là tại con đúng không?

Lang nghẹn ngào, run rẩy toàn thân một cách đau đớn. Cậu bỏ hai thanh kiếm ôm chầm lấy mẹ.

- Không.. không phải thế!

Nàng nắm bờ vai con bằng mọi tình cảm có thể kéo sự sống của nàng quay trở lại. Ngay bây giờ hoặc mãi mãi..

- Lang! Hứa với mẹ! Dù.. xảy ra chuyện gì.. cũng không được.. bỏ mặc cha con! Có biết không? Hãy hứa với mẹ! Con.. con không được trả thù!

Mưa rơi như giọt nước mắt chảy ngược vào tim, Lang ngồi đấy bên cạnh mẹ. Trái tim cậu chết tự bao giờ. Chạm vào hai thanh kiếm, trái tim rạn vỡ đến đớn đau..

Bình Luận (0)
Comment