Vương Tử Khuynh Thành

Chương 29

Cơn mưa nặng hạt dần, đâu đó trong không gian phảng phất mùi hương kì lạ. Nó khiến người ta ngây ngất như rượu ngọt say nồng.

Lục nương mở cửa sổ ra, bà ấy nhẹ nhàng rót rượu vào ly cho Lang. Cử chỉ kính trọng như phép tắc nhà vương giả. Dù Chu Vân vương từ bỏ thân phận vương gia nhưng Thập Lang mãi mãi là một vương tử.

Ly rượu trông nhạt trên môi Lang, anh chẳng thiết tha muốn uống nó. Cứ như lý trí chế ngự trái tim, hai thanh kiếm nằm yên không sát khí. Mùi máu tanh nồng tan biến, nó tựa áng mây trôi theo ánh hoàng hôn, quần vũ chốn lưng trời rồi dần lụi tắt.

Ngay cả khi không bận tâm, không lo nghĩ, Lang vẫn âm thầm sai người quan sát nhà Tần sư thúc. Sự biến ba năm trước tựa kí ức nhạt nhòa. Cơn gió lạnh lùng thổi bay hơi ấm mỏng manh trong trái tim băng giá.

Câu chuyện ngủ yên vào mùa đông giá rét. Tiếng oán than bi thiết dội bên tai, thanh kiếm vấy máu giờ nằm im một góc. Mọi thứ tưởng chừng như giọt nước mắt trên gương mặt thời gian.

Cơn gió sớm mai tưới mát tâm hồn, ánh nắng hiền hòa len lỏi từng ngóc ngách căn phòng. Ngọc Mai gói hành lý lại, nàng từ biệt Huệ Lâm trong buổi sáng tinh sương hãy còn e ấp.

Phút giây lưu luyến của tình bạn mới vừa chớm nở từ hai cô gái khiến buổi chia tay kéo dài. Làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc bồng bềnh, Ngọc Mai nắm lấy tay Huệ Lâm, nàng khẽ cười.

- Bảo trọng nhé! Ta sẽ luôn nhớ đến cô!

Huệ Lâm buồn bã nhìn nàng, cô nương ấy thật sự luyến tiếc Ngọc Mai vô cùng. Sực nhớ điều gì, Huệ Lâm lấy trong túi ra một miếng ngọc bội trao cho nàng.

- Tỷ hãy nhớ về ta nhé! Hy vọng chúng ta có ngày gặp lại!

Ngọc Mai đón nhận tín vật, nàng ôm nhẹ Huệ Lâm. Ánh nắng chan hòa ngập tràn tình cảm hai cô gái.

...

Chốn kinh thành hết sức phức tạp, Ngọc Mai rảo bước khắp các nẻo đường. Mấy tay kiếm sĩ lảng vảng đầu đường cuối phố, vẻ mặt trông dữ tợn hung hãn. Có thể ở đây đang tồn tại tổ chức bí ẩn nào chăng?

Dừng chân trước khách điếm Liễu Phương, nàng chưa vội bước vào. Định bụng uống một ấm trà nhưng nàng thấy nhóm người kì lạ đến đây. Ngọc Mai ngồi xuống ghế, nàng quan sát họ.

Phía sau hậu viện, Trịnh Đạt - chủ khách điếm là một kẻ thân hình ẻo lả, mảnh mai. Hắn đang tỉa cây cảnh như thú vui tao nhã.

- Chu Sa, ngươi còn dám về sao?

Đôi mắt lạnh lùng, hắn nhìn tên thuộc hạ phủ phục quỳ dưới đất. Mỗi bước chân, hắn đều khiến từng quả tim nhảy loạn xạ. Kẻ thất bại phải chết khi trở về đây.

Mồ hôi Chu Sa nhễ nhại, hắn run rẩy nhìn chủ nhân mình. Trịnh Đạt chỉ vào mớ tóc bị xén của hắn.

- Ngươi gặp rắc rối gì với bầy nhện của ta?

Chu Sa mặt tái xanh, lắp bắp nói. Trịnh Đạt nheo mắt trông loại bột dính trên mẩu chân nhện mà thuộc hạ mang về. Hắn nghĩ ngợi hồi lâu.

- Phượng Hoàng Tây Phục à? Kẻ đánh bại ngươi hẳn không phải Diệp Nguyên Long! Hắn đâu thích quản chuyện bao đồng! Đi điều tra ngay, ta muốn xem bộ mặt tên sát thủ hay lo vặt đó!

Trịnh Đạt nheo mắt lại, hắn chợt nhớ về một ngày rất xa. Hơn ba năm rồi, cái đêm mà hắn bị Hà Lại Nhị truy đuổi, hắn không bao giờ quên.

...

Ấm trà nghi ngút khói, Ngọc Mai rót ra ly. Nàng từ từ thưởng thức hương vị thanh khiết đặc biệt của loại trà này. Nhiều nhân vật tướng mạo cao sang quyền quý cũng có mặt tại đây. Hiển nhiên, nàng chưa từng đến quán rượu Nghi Đình nên đâu thể mở rộng tầm mắt.

Khách điếm Liễu Phương ẩn sâu bộ mặt bên cánh cửa đằng sau hậu viện. Ai biết được thế giới trong ấy tối sáng ra sao?

Ngọc Mai thoáng nhìn xung quanh, vài tay kiếm đang vào khách điếm. Họ ngồi ở trước tầm mắt nàng, trông chúng khá quen mặt. Nàng cố nhớ và ngộ ra điều gì.

Những kẻ tấn công làng!

Ngọc Mai chau mày, lúc này trong lòng nàng nôn nao lạ lẫm. Nàng cảm giác luồng tà khí xâm lấn đâu đây, nó vô cùng thân thuộc. Ngay cả bản thân nàng luôn tự hỏi, tại sao lại ám ảnh thứ linh khí dị thường ấy.

Tiếng hai thanh kiếm khẽ chạm vào nhau khi di chuyển, Ngọc Mai nghe rõ hơi thở ma quái từ lớp không khí bao trùm. Nàng ngoảnh mặt lại, bóng dáng vị ân nhân hôm nào hiện ra trước mắt.

Vị công tử khoác lên người bộ y phục màu xanh đen thêu những hoa văn đặc biệt. Nàng mất vài giây lặng người trước gương mặt tựa như ánh nắng mùa xuân của vị ân nhân.

Mang nét đẹp ưu buồn ảo não, một nam nhân khiến bao thiếu nữ phải động lòng. Hai thanh kiếm giắt bên thắt lưng, nó thách thức đôi mắt nàng nhìn thấu tâm can tà kiếm.

Vị công tử vừa tới, những kẻ ban nãy mặt mày biến sắc. Chúng hốt hoảng đứng dậy thể sắp gặp tử thần. Mọi người trong khách điếm hơi ngần ngại, họ nhanh chóng rời khỏi. Ngọc Mai lặng yên bên ghế, nàng tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo. Sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, nàng còn chưa nghĩ bản thân dám làm thế.

Rốt cuộc chỉ còn lại đám người đó cùng vị công tử. Nàng nép gần sát cửa ra vào, tất nhiên để tiện thoát thân khi gặp biến.

- Khách quý đến chơi sao các ngươi không lo tiếp đón?

Trịnh Đạt phe phẩy chiếc quạt cầm trên tay, hắn từ hậu viện bước ra, người nặc nồng hương thơm của tinh dầu.

- Chủ nhân, hắn...hắn là...

Trịnh Đạt vẫy tay, bọn chúng im bặt. Con người đó nở nụ cười nửa miệng vừa đon đả gọi mời, vừa khiêu khích nam nhân.

- Mời công tử ngồi!

Hắn làm điệu bộ ân cần, chu đáo. Ngọc Mai cứ thấy dáng vẻ này làm nàng liên tưởng thái giám hoàng cung.

Hắn nhìn công tử rất kĩ, thể như hắn sắp mê mẩn nét đẹp câu hồn đoạt phách đó.

- Người cần gì thưa công tử!

Trịnh Đạt chạm nhẹ lên vai huynh ta, Ngọc Mai bấm bụng nghĩ thầm. Chủ quán này tâm tư quái lạ, ông ấy chẳng bình thường chút nào.

- Lại gặp ngươi nữa rồi!

Lão già Hồng Di Lai bất ngờ xuất hiện, hắn cầm bình rượu trống không đặt lên bàn. Trịnh Đạt cho người đi rót rượu đầy bình. Có vẻ hắn là khách quen hoặc giữa hắn với Trịnh Đạt mang mối quan hệ nào đó.

- Khương Thập Lang! Ngươi nhàn nhạ quá nhỉ!

Hồng Di Lai ngồi xuống, hắn thừa hiểu kẻ mà hắn đang đối mặt có nguy cơ hành động hơn lời nói. Thật sự, dù chỉ nằm mơ Trịnh Đạt vẫn khó tin vị công tử rất đẹp này lại là Khương Thập Lang. Hắn ngẩn người một lúc, ánh mắt hồ nghi chàng trai tướng mạo anh tuấn kia.

Lang mỉm cười, Hồng Di Lai suýt không nhận ra cậu thiếu niên năm nào. Thái độ Lang đã thay đổi, nó bắt đầu giống Diệp Nguyên Long hai mươi hai năm về trước. Hồng Di Lai bậm môi, hắn lướt qua đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao găm. Con ngươi đen sâu thẳm, nó tựa đáy vực tây hồ.

- Ta muốn biết Chung Càn ở đâu!

Trịnh Đạt khá bất ngờ câu hỏi của Lang, hắn liếc nhìn Hồng Di Lai. Chưa đợi họ trả lời, Lang đứng dậy để lại nửa mũi tên còn đọng máu khô và rời khỏi khách điếm. Ngọc Mai trông bóng Lang khuất dần, nàng vội theo sau.

- Hắn đã biết chuyện gì rồi? - Hồng Di Lai nghiến răng, Trịnh Đạt thất thần ngồi xuống.

- Ta phải vào cung một chuyến! - Trịnh Đạt nhìn ra ngoài cửa, mũi tên nằm yên trên bàn đổi màu đen kịt.

Bình Luận (0)
Comment