Vương Tử Khuynh Thành

Chương 36

Trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Ngọc Mai thong thả dạo quanh các con phố chốn kinh thành. Tin tức về mẹ chưa được khả quan lắm, nàng hồi tưởng bao hình ảnh thuở ấu thơ. Gương mặt hiền hậu của mẹ, gần mười năm rồi nhưng cảm giác yêu thương ấy không hề phai nhạt.

Quen biết Huệ Lâm thật tình cờ, thỉnh thoảng nàng nghĩ ngợi bao điều về cô nương ấy. Thân phận nữ nhi thật nhỏ bé, dễ bị chà đạp nếu không có nơi nương tựa.

Ngập chìm trong hồi ức, nàng lại nhớ người đó. Dù gặp nhau lúc nhỏ ấy vậy đối với nàng nó là cả bầu trời tươi đẹp.

Huynh ấy không thừa nhận dù nàng chắc chắn. Sau ngần ấy năm đâu thể thay đổi diện mạo lớn được. Chính xác vị ca ca nàng mong chờ, chỉ là huynh chối bỏ tất cả.

Mấy tay kiếm lảng vảng khắp nơi, trông bộ dạng chẳng thiện cảm chút nào. Nàng lơ đãng nhìn theo, phía xa xa một cỗ xe ngựa rất đẹp tiến gần. Nàng nép sang quầy tơ lụa vờ quan sát.

Cỗ xe dừng ngay khách điếm Liễu Phương. Vị công tử tướng mạo sang trọng bước xuống, chủ khách điếm vội ra tiếp đón. Ngọc Mai định bụng đi ngang, lúc này...

- Này!

Gã ăn xin bất ngờ giật phăng túi tiền của nàng. Vị công tử vội quay đầu sang nhìn, tất nhiên ngài ấy thầm vui vì gặp lại người con gái mình thầm nhớ đêm mong.

Ngọc Mai đuổi theo, vị thái giám hầu cận võ nghệ cao thâm. Thoắt cái bắt được gã đó. Ngọc Mai không khỏi bất ngờ, người nàng đối diện hiển nhiên là Uông Điệp.

An Ngọc trả lại túi tiền cho nàng, Ngọc Mai cảm kích vô ngần. Uông Điệp cười thầm, dù sao ngài ấy tin rằng hữu duyên tất tương ngộ. Xem ra người con gái này đã chạm vào trái tim bậc vương giả.

Trịnh Đạt đăm chiêu nhìn nàng, nét mặt hắn đâu khác chi chủ nhân mình. Chỉ là cái chất hoạn quan còn đọng lại, nó dịu dàng nhưng thâm sâu bí hiểm.

Tia mắt kì lạ thoáng qua, hắn cảm giác sự đề phòng nghiêm ngặt. Ngay cái phản ứng mau lẹ của một con chó săn chực chờ mệnh lệnh, hắn vẫn biết mạng sống trân quý vô cùng. Ba năm về trước, ánh mắt đó suýt lấy mạng hắn. Giờ sự kiêng dè luôn trỗi dậy, hắn phập phồng dự liệu riêng mình.

- Đa tạ công tử! Tiểu nữ thành thật biết ơn!

Ngọc Mai khẽ khàng, nàng xinh đẹp biết bao. Người con gái dân dã mà nét thanh tao như ngọc khiết băng thanh. Lần đầu tiên Uông Điệp cảm nhận như thế. Ngài ấy choáng ngộp trước dáng vẻ trong sáng này.

- Bùm!!!

Thứ gì đó đột ngột phát nổ, nó tung bụi mù xung quanh. Ngọc Mai ho sặc sụa, bàn tay kì lạ bỗng kéo nàng rời khỏi.

Tránh xa vùng hỗn loạn phía trước, họ chạy đến góc ngoại thành vắng vẻ. Ngọc Mai thở dốc, nàng không ngờ thứ khói đấy vô cùng khó chịu. Nó khiến cổ họng rất đau rát. Hiển nhiên nàng kinh ngạc, bởi vị công tử lúc nãy vẫn đang nắm tay nàng khá chặt.

- Ơ...

- Ta xin lỗi...

Uông Điệp bối rối, ngài ấy đỏ bừng mặt chẳng kém gì nàng. Ngọc Mai cười nhẹ, vốn dĩ nàng nghĩ ngoài Khương Thập Lang ra không ai dám nắm tay nàng tùy tiện vậy. Vị công tử đây ắt con nhà danh giá, áo quần sang trọng nhưng da dẻ xanh xao.

- Cảm ơn công tử!

Nàng thỏ thẻ, Uông Điệp cứ trông dáng điệu mà tim đập liên hồi. Ngài ấy cố lấy lại phong thái, quanh quẩn nhìn xem An Ngọc ở đâu.

- Đã mấy lần được công tử giúp đỡ, tiểu nữ thành thật biết ơn! Dám hỏi ngài quý danh là chi, mong sau này tiện bề báo đáp!

- À, không sao cả! Nàng có thể gọi ta là Điệp...ơ...Diệp Minh!

Uông Điệp ngập ngừng, Ngọc Mai thoáng suy nghĩ. Nàng gật đầu định từ biệt ân nhân. Uông Điệp vội ngăn bước chân nàng.

- Cô nương xin cho biết quý danh! Nếu có duyên sau này tương ngộ!

- Tiểu nữ tên Dương Ngọc Mai, quê quán Lưỡng Giang. Hiện tiểu nữ tá túc tại làng Vân Giang. Nếu có dịp, công tử hãy quá bộ đến chơi!

Nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng lui gót, Uông Điệp đắn đo chẳng biết làm sao giữ chân người đẹp. Lúc này An Ngọc xuất hiện, Uông Điệp đăm chiêu nhìn Ngọc Mai khuất dần sau hàng cây dương liễu.

- Điện hạ...

An Ngọc thì thầm, Uông Điệp nhướng mày, cảm giác thay đổi hẳn.

...

Mặt trời xuống núi, ánh sáng rực rỡ đành nhường lại cho màn đêm thăm thẳm. Ngọc Mai lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ. Nàng ngắm ánh trăng tròn treo trên ngọn cây dương.

Thật giá lạnh biết bao, ánh sáng huyền diệu ấy trông cô đơn tĩnh mịt. Nó như tâm hồn này bây giờ, khoảng lặng trái tim cứ thôi thúc nàng nghĩ về người đó. Cảm giác gặp lại cố nhân dù mơ hồ, bí ẩn nhưng nàng tin định mệnh ràng buộc mọi thứ. Chính nàng vẫn luôn chấp nhận cái định mệnh ấy thôi.

- Chát!!!

Ngọc Mai giật mình, tiếng binh khí va chạm bên ngoài khách điếm. Nàng vội đóng hờ cửa sổ quan sát, bóng người lướt trên mái nhà rất nhanh. Nàng ôm thanh kiếm của cha bên người, mắt chẳng rời khung cửa.

Dưới ánh trăng, nàng thấy hai tay kiếm so tài ác liệt. Không thể nhìn rõ gương mặt ai, tuy nhiên cái tà khí của Huyết Vũ chẳng sai khác được. Nàng ngầm hiểu đối tượng tiếp cận, chỉ là huynh ấy thật sự khiến nàng lo nghĩ.

Gã kia ắt hẳn khó bề đánh bại huynh ấy. Nàng bậm môi theo dõi, không hiểu sao người ta lắm kẻ thù đến vậy. Một vị ân nhân mà ngay đến báo đáp nàng cũng chưa từng có cơ hội. Cảm giác gọi tên Khương Tử Phong đủ khiến nàng chạnh lòng khắc khoải.

- Rầm!!!

Cánh cửa sổ bật tung, không thể ngờ tay kiếm kia sơ hở té nhào xuống ô cửa phòng nàng. Ngọc Mai thản thốt, nàng bị hất ngã vào cạnh bàn.

Cánh tay đau nhói, nàng thận trọng lùi ra sau. Gã này lồm cồm ngồi dậy, hắn trừng mắt nhìn nàng. Ngọc Mai cầm chắc thanh kiếm trong tay, nàng sẵn sàng chống trả nếu hắn manh động.

- Kịt!

Bóng Lang xuất hiện ngay bậc cửa, ánh trăng in bóng vị ân nhân hôm nào. Vẫn ánh mắt ấy, đôi tay ấy, Khương công tử lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt.

- Khương Thập Lang!!!

Hắn gầm lên rồi bất ngờ dí kiếm sát cổ Ngọc Mai, thật không may nàng sẩy chân khiến lớp da cổ xay xát rươm rướm máu.

Không ai đe dọa Tây Phục sát thủ được. Lang trả lời hắn bằng ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi dao găm nguy hiểm. Hắn kéo nàng lùi dần ra sau, Ngọc Mai đau lắm nhưng nàng cố cầm cự không thốt câu nào.

Thanh kiếm đang ăn sâu vào lớp da cổ của nàng, máu đang rỉ rả chảy ra. Lang nheo mắt lại, bàn tay chạm nhẹ thanh kiếm. Phút chốc, ngay cả thở hắn cũng không kịp vì cú nện bằng sống kiếm quá mạnh, hắn nằm gục dưới đất.

Ngọc Mai lảo đảo, nàng suýt ngã thì Lang đã bắt kịp. Giây phút ngắn ngủi, Lang lại lộ ra mình chính là Khương Tử Phong, vị ca ca mà nàng ngày đêm suy nghĩ.

- Huynh...

Ngọc Mai bối rối làm sao, lúc ấy ánh trăng ngay ô cửa đột ngột bị che khuất...

- Cẩn thận!!!

Nàng chỉ kịp hét lên thì Lang đã đỡ được lưỡi kiếm bất ngờ sau lưng. Thứ gì đó rơi xuống mặt nàng, nó trơn và ướt. Nàng chạm vào xem, đầu ngón tay dính đầy máu đỏ.

Phải.

Lang bắt thanh kiếm đâm lén ấy nhưng kẻ này cũng lợi dụng thời cơ dùng ám khí. Mũi tên tự động bắn ra khi Lang đỡ ngay lưỡi kiếm thép.

- Bốp!

Lang bồi cho hắn một cú cực mạnh, gã ta chao đảo rồi gục theo đồng bọn.

- Công tử!

Ngọc Mai hoảng hốt, Lang rút mạnh mũi tên ra. Máu tuôn trào xuống sàn nhà, mặt anh tái nhợt. Dù vậy anh vẫn cố chịu đựng, người con gái đó sợ hãi lo lắng tột độ. Có thể cảm giác ấy không quá xa vời nhưng từ lâu lắm rồi anh chưa được trải nghiệm.

Chịu đựng tất cả! Dù khoảnh khắc cận kề cái chết cũng không được gục ngã. Anh đã được tôi luyện trong bể máu trần gian, gặm nhấm nỗi đau của kẻ thù làm cái gọi cho riêng mình. Sự mệt mỏi làm sao tránh khỏi khi bản thân mãi mãi chỉ là con người bé nhỏ.

- Tử Phong ca!!!

...

Lang mở dần mi mắt, cảm giác làn nước âm ấm trên mặt mình. Anh bỗng bật dậy, mọi giác quan sát thủ hoạt động trở lại.

Tất nhiên nàng ấy đang kề bên, chỉ là anh không ngờ bản thân mình có lúc như vầy. Được một vị cô nương săn sóc bất đắc dĩ!

Quá nực cười, Lang thở mạnh nhìn nàng. Ngọc Mai dáng điệu mỏi mệt, nàng ấy hầu như không ngủ vì chăm lo cho anh. Lang rất lúng túng, anh chẳng nhớ tại sao mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Làm sao mở miệng nói gì với nàng ấy bây giờ. Anh chần chừ nơi cổ họng, Ngọc Mai khẽ cười. Nàng đưa anh cốc nước ấm.

- Huynh uống đi!

Giọng nói êm ái vừa đủ trái tim quân tử xao động. Lẽ thường Lang luôn dửng dưng nhưng hôm nay, quả thật nàng ấy khiến Tây Phục sát thủ mặt đỏ bừng bừng.

- Cảm ơn cô nương...

Lang dằn lòng uống tạm, anh lấy hai thanh kiếm giắt ngay thắt lưng. Hẳn ý định rời đi, Ngọc Mai chợt kéo nhẹ ống tay áo anh.

- Khương Tử Phong...

Nàng gọi cái tên này chẳng biết bao nhiêu lần, những lúc thế Lang đều im lặng hoặc phủ nhận. Hôm nay, đứng trước người con gái dân dã hiền lương, trái tim sát thủ đành lỗi nhịp.

- Huynh chính là Khương Tử Phong!

Ngọc Mai quả quyết, nàng sẽ thất vọng nếu Lang cố chấp không thừa nhận. Ai đâu ngờ, phút giây định mệnh này, Lang quay đầu lại. Anh thở dài, ánh mắt u buồn như dòng nước mùa thu năm nào.

- Phải...

Giọng nói thì thầm mà âm lượng đủ nghe, Ngọc Mai mấp mái đôi môi nhỏ bé, tự dưng nước mắt cứ ứa ra...

...

Ánh nắng chan hòa khắp nẻo kinh thành, Uông Điệp còn suy tư trong khách điếm Liễu Phương. Sự cố hôm qua chưa hẳn bình thường, kẻ nào đó đang cố gây hấn chăng?

Nói chung An Ngọc kề bên hộ giá, Uông Điệp cơ bản vẫn không sao. Nhóm Dương Mạnh Hy còn lo nhiều việc, Uông Điệp chưa tiện hỏi đến. Chắc ít hôm sẽ tiếp tục triển khai kế hoạch dự liệu ban đầu. Uông Điệp trầm ngâm, Phượng Hoàng Tây Phục hiện là mối bận tâm thứ hai sau Âu Sa Nhĩ. Tình hình biên cương rối ren, Uông Điệp rất muốn san sẻ bớt gánh nặng cho cha mình.

Giang sơn phải lo giữ vững, có điều trái tim Uông Điệp bị cô gái làng Vân Giang ngày càng cuốn hút. Chính sự triền miên mà quân tử lại bận lòng.

- Điện hạ...

- Nghe nói Tây Phục sát thủ có vẻ ngoài bế nguyệt tu hoa, ta chẳng tin hắn lợi hại theo nhan sắc thiên hạ đồn đại đó!

Uông Điệp uống ngụm trà nóng, Trịnh Đạt vừa bước vào phòng. Nghe thoáng câu chuyện hai người họ, hắn chậm rãi châm thêm bình trà khác.

Kẻ tôi tớ trung thành của hoàng hậu, việc đãi ngộ Uông Điệp ra sao hắn tự khắc biết. Nay Uông Điệp muốn điều tra hành tung sát thủ, e khác nào tự tìm đường chết. Trịnh Đạt bấm bụng dò ý tứ Uông Điệp, mũi tên Khương Thập Lang từng để lại nơi đây đủ cho hắn rợn người.

Động đến sát thủ chuyện đâu đơn giản, huống hồ chi Khương Thập Lang vốn là vương tử Vân Chu. Mảnh đất thiên thời địa lợi Chu Vân vương cai trị. Từng gọi Khương Kiện Hoàng hai tiếng đại vương. Trịnh Đạt lo sợ cái mạng mình không xong nói chi thái tử quyền cao chức trọng.

Uông Điệp ngần ngừ cuối cùng bảo Trịnh Đạt lui ra ngoài. Ngài ấy nói điều to nhỏ cùng An Ngọc.

Mây trắng lưng chừng trời, trải trên nền xanh bao la bất tận. Đàn chim nhỏ chao liệng tứ bề, dưới chân cầu, bóng dương liễu rũ mình soi bóng.

An Ngọc nói chẳng sai, Ngọc Mai đang ở khách điếm gần phía tây cửa thành. Nàng ấy mặc bộ y phục màu hoa tím trông xinh đẹp biết bao. Chắc hẳn nàng định đi dạo, bởi vẻ mặt tươi vui rạng rỡ. Vừa bước ra khỏi khách điếm, Uông Điệp cố mượn cơ hội ngẫu nhiên tiếp cận. Ấy vậy ngài phải rụt chân lại vì đằng sao nàng còn một nam tử khác, hắn tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú. Chưa bao giờ Uông Điệp thấy một nam nhân thế này!

Ngọc Mai nói cười vui vẻ, dù Lang im lặng theo sau. Anh không cười nhưng gương mặt khá ngây ngô. Lần đầu tiên trong đời phải làm theo lời đề nghị của một cô gái. Đã thừa nhận thì đành chấp nhận cùng cô ấy đi dạo quanh thành.

Uông Điệp thẫn thờ nhìn họ nối gót qua cầu, lòng ngài ấy rất khó chịu. Không giải thích được nhưng đích thị nam nhân đó là ai mà Ngọc Mai thân thiện tới vậy.

- An Ngọc! - Uông Điệp chau mày.

Thái giám cúi đầu phụng mệnh, bóng Ngọc Mai khuất hẳn trong hàng dương liễu ven sông. Uông Điệp nhớ mãi gương mặt ấy, gương mặt kẻ đằng sau nàng. Trông quen thuộc song đầy căm phẫn.

Bình Luận (0)
Comment