Vương Tử Khuynh Thành

Chương 43

Nắng sớm tràn qua mái hiên ấm áp, Đoàn Hạo vừa về nhà sau một đêm dài bận rộn. Hắn chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Lang ngồi một mình trên mái nhà.

Đoàn Hạo đặt giỏ thảo dược xuống sàn, lũ chim sẻ nhảy nhót quanh sân. Chúng có vẻ háo hức hẳn.

- Huynh cứ ở mãi trên đó sao?

Đoàn Hạo bắt đầu pha ấm trà nóng, Lang thở dài rồi vào căn phòng nhỏ đấy. Thái độ không vui vẻ lắm, Đoàn Hạo ngán ngẩm trông dáng vẻ Lang dưới đôi mắt ưu buồn ấy.

- Con người luôn lắm chuyện phiền phức. Muốn có bằng hữu thâm giao cũng đâu dễ dàng gì!

Đoàn Hạo rót trà vào tách, làn khói bốc lên nghi ngút. Lang nhìn mặt mình qua tách trà bé nhỏ, tiếng chim hót ngoài vườn xôn xao hẳn.

- Huynh thật sự không muốn quay về cố quốc sao? - Lang khẽ hỏi.

- Kẻ thắng làm vua. Dù sao ta sống thế này tốt rồi! Nói chuyện của huynh đi! Huynh định bước tiếp theo làm gì? - Đoàn Hạo chăm chú quan sát.

Lang chưa trả lời, chỉ viết một chữ nhẫn lên bàn. Đoàn Hạo nheo mắt lại. Cơn gió chợt lùa qua ô cửa, mang dư vị xa xăm.

...

Ngôi nhà Tần sư thúc hôm nay khá vắng lặng, Chu sư phụ ra ngoài từ sớm. Mỗi Tiểu Mỹ vẫn cặm cụi sau bếp với mẹ. Tần sư thúc vác bó củi to đem phơi giữa sân. Hồi lâu, Chi Quân về tới. Tiểu Mỹ cười rúc rích đưa cho cậu mấy cái bánh nướng nóng hổi. Chi Quân mặt tươi tỉnh, vò đầu đón lấy.

- Cậu nhàn nhạ quá!

Hạo Nguyên uể oải nói khi vừa vào đến cổng. Chi Quân nhoẻn miệng ra điều thích thú.

- Mạnh Hy đâu? - Hạo Nguyên nói trống không.

- Ta chưa rõ, huynh có việc gì sao?

Chi Quân thăm dò ý tứ của Hạo Nguyên. Tiểu Mỹ đã ra sau nhà từ lâu, Tần sư thúc còn cặm cụi phía xa. Hạo Nguyên chần chờ giây lát, Chi Quân vẫn cố đợi câu trả lời.

- Mạnh Hy quá mềm lòng, mọi chuyện ngày càng khó nắm bắt. Cậu giúp ta một tay chứ?

Chi Quân thoáng nghĩ ngợi, Hạo Nguyên quyết tâm thế, cậu nên cân nhắc đôi điều. Nét thất vọng hiện trên mặt Hạo Nguyên. Có vẻ Chi Quân thật sự không mấy đồng thuận cách làm của Hạo Nguyên. Giống như Mạnh Hy, hai chữ huynh đệ quan trọng thế sao?

- Hạo Nguyên?

Chi Quân gọi với theo nhưng Hạo Nguyên bỏ ngoài tai. Cậu lặng lẽ ra sau núi.

Mặt trời đứng bóng, cái nắng chói chang hòa lẫn làn gió nóng nực. Khí hậu thay đổi thất thường, nhiều hiện tượng kì lạ phát sinh.

Lưu Cầm suy ngẫm hồi lâu. Ông chưa thật sự hiểu rõ Yến Loan hoàng hậu. Bà ta có cả quyền lực của một mẫu nghi thiên hạ. Hà cớ gì còn ôm mộng hai cuộn giấy bí ẩn?

Tiết trời vốn lạ lùng lại gặp nạn châu chấu phá hoại mùa màng. Dân chúng khổ trăm bề, trên đường vào cung ông đã gặp không ít cảnh tượng trái ngang.

Yến Loan hoàng hậu vẫn im lặng suốt nãy giờ. Chuyện Diêu Linh khiến bà ta trông khác lạ. Chưa hẳn lo lắng, cái Lưu Cầm nhìn nhận là nét phấn khích trên mặt bà ta. Một sự thích thú cùng cực.

Bà ta điên à?

Trịnh Đạt báo lại chuyện Diêu Linh, hoàng hậu phớt lờ chẳng quan tâm. Bà ta rốt cuộc suy nghĩ gì trong đầu? Đôi mắt sâu thẳm ấy kì thực không thể dò tận đáy.

- Diêu Linh lẽ ra không nên xem thường sát thủ Tây Phục. Cũng tốt thôi!

Cái nhướng mày của hoàng hậu làm Lưu Cầm hoang mang. Ông thấy Trịnh Đạt khép nép bên cửa, mặt hắn sa sầm đầy nỗi lo lắng.

Làn khói từ tách trà nóng nghi ngút, Yến Loan hoàng hậu thản nhiên cảm thụ hương vị thanh khiết đó. Kẻ tôi tớ bên cạnh chỉ biết sợ sệt quan sát.

...

Mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời xanh biếc, đàn chim sải cánh bay lượn tự do. Ngọc Mai hít một hơi dài, nàng còn ngần ngại khi đứng trước quán rượu Nghi Đình. Hương thơm đặc sắc hòa quyện trong cách trang trí tửu điếm, nó gợi cho nàng nhiều hoài niệm sâu xa.

Bàn chân dịu dàng, nàng chầm chậm bước đến nơi mệnh danh đệ nhất tửu điếm kinh kì. Thời gian tá túc nơi Yên Tảo, nàng chưa từng đến đây. Ấy thế, dư vị thân quen như chất chứa nỗi niềm ấu thơ tọa lạc.

Nàng ngồi cạnh cửa sổ, tiện bề trông ra ngoài. Lang đã bảo nàng đợi. Lần đầu tiên nàng thấy vui như vậy.

Tiểu nhị mang cho nàng một ấm trà. Tuy nhiên nàng vẫn gọi thêm bình rượu nhỏ. Không biết tại sao nhưng nàng kì thực muốn nếm thử loại rượu mà nãy giờ thoang thoảng hương.

Sự hiếu kì qua chất men đắng nồng. Hương thơm quen thuộc tới nỗi nàng ngẩn người giây lát.

Rượu này?

Ngọc Mai sửng sốt.

Giống hệt rượu cha nấu!

Nàng lại ngửi và tiếp tục nếm. Không sai khác được. Rõ ràng thứ rượu độc đáo cha tốn bao năm nghiên cứu. Ngoại trừ nàng và mẹ ra, đâu ai có thể nấu nên mùi vị này?

Nàng nghi ngại nhìn quanh, tìm trong đám người đó liệu có bóng dáng thân thương không. Lòng dạ xốn xang, bao nhớ thương dâng trào kỉ niệm ấu thơ, nàng bỗng chạnh lòng.

- Cô nương!

Tiểu nhị đến gần, thái độ vô cùng lịch sự. Ngọc Mai chưa tường tận nhưng vẫn theo sự hướng dẫn ra sau hậu viện.

Khác hẳn vẻ ngoài nhộn nhịp, đằng sau tửu điếm là một thế giới yên tĩnh, không ồn ào. Nàng được dẫn tới căn phòng gọn gàng, đẹp mắt. Bốn bề trang trí giản dị song tinh tế vô cùng.

Nàng lo ngại mọi thứ, trong lòng lại nôn nao chờ Tử Phong ca. Chẳng hiểu huynh ấy tính thế nào, nàng cứ hồi hộp rất nhiều.

- Xin lỗi! Để tiểu thư đợi lâu. Có việc gì chưa vừa ý nàng cứ nói!

Lục nương vừa bước vào, bà ấy mang trà nóng cùng thức ăn cho nàng. Ngọc Mai nghe giọng nói ấm áp, tim nàng xáo trộn và nàng bối rối khi nhìn thấy Lục nương.

Cảm giác khó tả vô ngần, gương mặt thân quen đậm sâu bao năm tháng. Nàng ngỡ mình mơ giữa chốn phố thị phồn hoa.

Ánh mắt ướt đẫm như hòn than dưới mưa. Người phụ nữ mang vẻ đẹp sắc sảo ma mị ấy, nàng cứ nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Lục nương trông nàng khá lâu, bà ấy có vẻ lảng tránh cái nhìn từ nàng. Một chút gì đó thoáng qua, Lục nương đặt thức ăn xuống bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Chiếc lồng đèn màu đỏ treo trước cửa sổ, Lang liếc sơ qua nó. Lục nương chờ sẵn sau hậu viện, Lang ngồi xuống cùng một tay nải nhỏ.

- Bà cứ để nàng ấy tự do nhưng tốt nhất không nên rời khỏi đây!

Lang giở tay nải ra đưa Lục nương hộp phấn nhỏ, trang trí cầu kì bắt mắt. Lục nương đưa tay đón lấy, có thể món quà này còn đợi chờ dịp gửi tặng.

- Công tử! Người quen cô nương đó sao?

Lang khá ngạc nhiên bởi câu hỏi của Lục nương. Trước giờ chưa ai từng hỏi mọi điều anh sắp xếp cả. Bản thân Lục nương thừa hiểu ấy thế hôm nay bà ấy hơi lạ.

- Hãy chăm sóc nàng ấy.

Lang trầm giọng, Lục nương thôi không dám hỏi thêm. Sắc mặt Lang cơ bản chẳng muốn ai đọc được suy nghĩ chính mình. Lục nương cẩn trọng cúi đầu hành lễ và lui gót.

...

Giọt sương sớm còn lưu luyến đọng trên cánh hoa thơm. Ánh mặt trời len lỏi qua hàng liễu rũ nhánh. Buổi sáng tinh mơ cùng hương vị nồng nàn của cuộc sống bừng tỉnh. Lang cố cảm nhận nó bằng tất cả mọi giác quan có thể.

Trái tim anh chỉ là khối băng tuyết lạnh lẽo u buồn. Tia sáng ấm áp từng chiếu rọi vào đấy nhưng nó như thứ dư vị mỏng manh, chưa khỏa lấp được tâm hồn cô đơn lạc lõng.

Lang nhìn đôi tay mình, những nốt chai sần vì cầm kiếm lâu ngày. Bao nhiêu máu kẻ thù từng vấy bẩn nó. Thật khó khăn làm sao!

Con đường Mạnh Hy nói nó xa diệu vợi. Lang chỉ có thể nhìn từng ước mơ chính mình bay nhảy theo giấc mộng tâm hồn.

- Chủ nhân!

Tay thuộc hạ vừa chạy đến báo tin. Lang đăm chiêu nghĩ ngợi. Lúc này, gần khu vực ngoại thành chợt nghe tiếng kiếm cung va chạm. Lang lập tức đi theo hướng đó.

Không phải đơn giản Lang nhắc nhở Uông Điệp tránh xa chuyện thiên hạ. Một thế lực phản động nào đấy lại nhúng tay vào trò chơi vương quyền, Uông Điệp nghiễm nhiên rơi vào tầm ngắm thủ tiêu.

An Ngọc xoay sở bảo vệ chủ nhân. Chẳng hiểu thế nào họ bị phục kích ngay bờ tây ngoại thành. Cao thủ đại nội như An Ngọc cũng phải cố gắng để cầm cự.

Mấy gã che mặt thần bí, sát khí đằng đằng, võ nghệ cao cường. Chúng tấn công ồ ạt như tử thần đòi mạng.

- Điện hạ!

An Ngọc lấy thân che cho Uông Điệp, chẳng may hắn bị chém trúng vai.

- An Ngọc!

Uông Điệp rối trí, ngài ấy thất thần nhìn An Ngọc. Xung quanh, bọn hung đồ chực chờ lấy mạng.

- Chát!

Lưỡi kiếm thép bị cọ xát mạnh đến nỗi phát ra tia lửa ghê rợn. Đám người nhốn nháo trông ánh mắt lạnh lẽo của Lang.

Thanh kiếm trên tay anh đủ cho chúng hiểu cái chết là như thế nào. Nét sợ sệt hiển hiện khắp lũ người lạ mặt. Chúng lùi dần ra sau, thuộc hạ của Lang ập đến nhanh chóng. Họ bủa vây đám sát thủ ngông cuồng kia.

Uông Điệp thận trọng nhìn Lang, Khương Tử Phong năm nào nay đã trở thành sát thủ nguy hiểm. Thái tử đâu ngờ mọi chuyện đi quá xa vậy.

- Không còn lựa chọn nào khác, mong điện hạ thứ lỗi!

Lang ra hiệu, thuộc hạ vội đưa chủ tớ Uông Điệp đi ngay. Sự việc diễn biến trong tích tắc. Tên mật thám nấp sau bức tường khuất, hắn rón rén thả bồ câu báo tin.

Nắng đang trên đỉnh đầu, áng mây dần che phủ. Một tương lai đầy nỗi âu lo bất ổn...

Bình Luận (0)
Comment