Vương Tử Khuynh Thành

Chương 87

Làn sương mờ ảo ẩn hiện giữa khu rừng bí ẩn. Tiếng sáo trúc bay bổng theo cơn gió đại ngàn. Núi non vang vọng tâm tư trĩu nặng của con người. Giọt sầu bi với bản anh hùng ca bi tráng.

Đôi mắt Lang hé mở phân nửa. Mảng tối xung quanh đầy máu đỏ. Bàn tay run rẩy chạm đến bờ vai nàng...

- Tử Phong!

Không gian im lặng, trước mặt Ngọc Mai bóng hình kia tan biến. Nàng sửng sốt đến nỗi trái tim quặn thắt lại.

Đây là đâu?

Câu hỏi lớn xuất hiện. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Ngôi nhà tranh mát mẻ, tiếng sao văng vẳng bên tai. Nàng vừa tỉnh lại trên chiếc giường tre chạm trổ bắt mắt.

Ngọc Mai hoang mang, nàng xuống giường. Lần tay qua tấm màn tre, vị nữ chủ thong thả cho lũ thỏ con ăn lá cải. Nàng e ngại khó hiểu, không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.

- Cô nương tỉnh rồi sao?

Nữ chủ nhân xinh đẹp bình thản hỏi. Có vẻ giọng nói trầm ấm kia bắt đầu lộ tuổi thật, Ngọc Mai nhè nhẹ đáp lời:

- Tiểu nữ ngu muội. Xin tiền bối chỉ bảo!

Trong cái rủi có cái may, Ngọc Mai sa chân vào khu rừng ma quái này nhưng lại gặp cao nhân bí ẩn. Vị nữ chủ ung dung đứng dậy, cây sáo trong tay vừa kê lên miệng đã phát ra tiếng nhạc mê hồn. Âm vực cực cao, nó bỗng giống một đoạn nào đó nàng từng nghe.

Lục lọi kí ức trong đầu, nàng bỗng giật mình bởi âm điệu quen thuộc Lang từng thổi lúc một mình trên núi. Tim nàng như đập loạn nhịp.

Phải! Đúng là nó! Thứ nhạc khí cổ quái khiến nàng gặp ảo giác khi cố bám theo gót chân Lang.

- Bên ngoài trang viên này có rất nhiều chướng khí. Cô nương không may trúng phải thôi!

Nghe nữ chủ nói, Ngọc Mai khá e ngại. Vốn dĩ người đã chỉ đường nàng rời đi, tuy nhiên rắc rối ập tới. Cuối cùng phải quay lại. Âu cũng do số trời. Chắc hữu duyên nên nàng gặp được nữ chủ.

- Tiểu nữ xin đa tạ ơn cứu mạng. Không biết lấy gì báo đáp. Xin tiền bối...

- Thôi! Đừng vòng vo! Cô nương phúc họa đều do tạp niệm mà ra. Kẻ chẳng nghĩ suy khó bề bị kẻ thâu tóm lý trí. Nếu không phải tâm cơ đen tối thì cớ sao khủng hoảng nơi rừng già? - Nữ chủ đáp trả cực gắt. Ngọc Mai lòng dạ rối bời. Nàng buồn tủi im lặng.

- Ta nói sai điều gì sao? - Nữ chủ vẫn tiếp lời.

Ngọc Mai cúi đầu xuống, nàng nhìn đám cỏ xanh mướt dưới chân. Chúng nó trông đầy sức sống hơn nàng. Có lẽ tình yêu cùng thù hận khiến nàng héo hon, ủ rũ.

- Người nói đúng. Là ta mang chấp niệm xấu xa...

Giọng khẽ khàng đầy nỗi buồn thương. Nàng tự trách bản thân cũng như tự cười nhạo nó.

- Đã thế cô nương còn tìm Khương Thập Lang làm gì?

- Vì...

Nàng ngập ngừng nơi cổ họng. Ai hiểu cho nàng đây?

Tử Phong ca! Ta đã lợi dụng chàng để trả thù cho mẹ. Suýt nữa để A Liên làm hại chàng. Ngay từ đầu do ta làm sai, là do ta tất cả. Nếu không phải bảo vệ kẻ vô tri này thì chàng đâu bị thương. Phu quân, ta xin lỗi! Ta sai rồi...

Nàng nén cơn đau nơi trái tim sâu thẳm. Dẫu vậy nỗi xúc động chực chờ trong khóe mắt. Làn thu thủy bỗng lay chuyển những tia nhìn miên man diệu vợi.

Ngày từ giã làng Vân Giang trưởng thôn nhắn nhủ bao điều. Mọi thứ chẳng khác chi nước cờ có sẵn. Chỉ là chưa biết đi thế nào để vẹn toàn thế cuộc. Từng đường đi nước bước của chàng, ta đều hình dung cả trong tâm trí. Tại sao vậy?

Nỗi ám ảnh mang tên Huyết Vũ làm nàng ngày đêm khó nghĩ. Giữa nàng và thanh kiếm khát máu đó liên hệ gì nhau chứ?

- Định mệnh!

Vị nữ chủ lắc đầu. Cây sáo trên tay buông bỏ sang chiếc bàn bên cạnh. Ngọc Mai cơ hồ chẳng đoán được tâm cơ. Nữ chủ lấy một tấm gương nhỏ chạm trổ cầu kì, màu hung đỏ để trước mặt nàng.

- Điều cô nương muốn thấy sẽ xuất hiện. Thử xem!

Ngọc Mai ngạc nhiên. Nàng nửa tin nửa ngờ, nhưng sự nghiêm túc kia khiến nàng bắt đầu nhìn vào tấm gương mờ ảo.

Lớp khói tan đi để lộ những hình ảnh mập mờ. Nàng trông dung mạo mình lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quái lạ.

- Tử Phong?

Nàng sửng sốt. Cứ ngỡ giấc mơ, hình ảnh lang quân rõ ràng bên trong tấm gương soi. Nhưng...chàng sao thế này?

Ngọc Mai thảng thốt. Đôi tay bỗng nhiên lạnh toát khi trông dáng hình phu quân toàn thân đẫm máu. Đây không phải điều nàng muốn! Tử Phong ca!

- Tại sao vậy?

Nàng nghẹn giọng, vị nữ chủ chậm rãi cất tấm gương đi. Bầy sói còn quanh quẩn bên ngoài. Chúng hú gọi giữa rừng hoang vắng.

- Cô nương hiểu ra chứ? Tìm được cũng vô ích thôi!

- Không! Huynh ấy không sao cả! Người đừng gạt ta!

Ngọc Mai gắng bám lấy hy vọng nhỏ nhoi dù điều đó khiến trái tim nàng đau và linh hồn nàng cũng vậy. Phu quân nàng thế nào, nàng hiểu rõ cơ mà. Ngay cả suy nghĩ nàng cũng chưa dám hình dung nổi. Chuyện chẳng lành kia ám ảnh tâm trí nàng từng giây từng phút.

Tử Phong...

Vị nữ chủ lướt ánh nhìn qua nét mặt nàng. Thứ tình cảm hồng trần luôn khiến nhân gian khổ sở. Có thể đồng cảm nhưng nó chưa chắc mang đến điều tốt đẹp. Nữ chủ bèn cầm cây sáo lên, tiếp tục thổi đoạn nhạc sầu bi ảo não đó.

Người vô tình, gió cũng vô tình
Giọt sầu bi đọng vương khóe mắt
Trăng thu hoài nhớ, bóng ai ngoài quân tử
Mây trắng lưng trời, khói biếc đượm hồng phai.


Gió dẫu buồn vẫn dõi bước theo mây. Là cơn gió tự do tự tại, nhưng giờ đây ngọc nát châu rơi thì thế gian còn bấy nhiêu nỗi đau khác nữa.

- Tiền bối! Xin người chỉ đường cho tiểu nữ được không?

Nàng nài nỉ khẩn cầu, vị nữ chủ thở một hơi dài rồi trầm giọng:

- Gặp chỉ đem đến thương đau. Tốt nhất, cô nương hãy quên hắn đi!

- Cầu xin người!

Ngọc Mai nói đoạn quỳ xuống. Chưa bao giờ nàng phải cầu xin ai thế này. Vị nữ chủ bỗng nhướng mày song tỏ thái độ lạnh lùng:

- Cô nương quả thực muốn tìm gặp Khương Thập Lang sao?

- Tiền bối! Cầu xin người giúp tiểu nữ!

Nàng lần nữa cúi đầu. Thành ý đó đủ cho nữ chủ hiểu. Con đại bàng trên trời chợt sà xuống tay chủ nhân trang viên. Vị nữ chủ nhìn Ngọc Mai hỏi khẽ:

- Cô nương không hối hận chứ?

- Tiền bối?

Nàng ngây người khó hiểu. Vị nữ chủ nâng con đại bàng đi. Ánh mắt đầy vẻ cao thâm khó lường.

- Được! Vậy cô nương tránh đi một lúc nhé!

Ngọc Mai chưa nắm hết ý của nữ chủ song nàng cũng vội vào trong lánh mặt. Mọi việc như phép lạ xảy ra. Chính nàng phải bàng hoàng vì những gì sắp đối diện.

Vị nữ chủ thong thả ngồi uống trà trước sân. Lũ thú nhỏ quanh quẩn dưới chân. Tiếng hú từ bầy sói bỗng vang dậy tứ phía. Nó ngầm thông báo lời chào hỏi chẳng mấy thiện cảm.

- Đến rồi à? - Nữ chủ thản nhiên trước kẻ hiện diện ngay trang viên mình.

- Tỷ nương...

Giọng Diệp Nguyên Long trở nên trầm lắng. Ngọc Mai sửng sốt tới nỗi muốn chạy ra ngoài. Nàng cố bình tĩnh giữ lấy cảm xúc.

- Cũng có ngày ngươi tìm ta sao?

Nữ chủ nói giọng mỉa mai. Ấy thế, Diệp Nguyên Long không hề tức giận. Ông ấy mang dáng vẻ âu lo của một người cha. Một tay cầm kiếm, tay còn lại nâng đỡ bờ vai con trai mình!

Tử Phong?

Ngọc Mai kinh ngạc. Nàng sắp chạy ngay ra thì bức tường vô hình nào đó ngăn cản, không để nàng tiếp cận phu quân.

Lang vẫn mở mắt nhưng cơ thể anh chẳng khác chi ngọn đèn hiu hắt. Máu thấm đẫm khắp châu thân và hơi thở đứt quãng hẳn.

- Tử Phong ca!!!

Nàng thét lên nhưng vô ích. Không ai nghe thấy cả. Cảm giác như bị bọc trong quả cầu thủy tinh, nàng cố tìm cách thoát ra cho kì được.

- Ngươi nghĩ ta dám nhận hai tiếng đó à? Kẻ xứng danh thiên hạ thì nên tự mình cứu lấy nó.

Vị nữ chủ buông giọng lạnh băng. Diệp Nguyên Long thoáng chau mày. Ông định xuống nước thì Lang bỗng khẽ khàng:

- Cha...

Bàn tay anh phút chốc vuột khỏi tầm với. Cơn đau thấu ngực khiến vương tử Vân Chu không trụ nổi. Lang bất thình lình ngã gục xuống đất.

- Tử Phong!!!

Ngọc Mai hoảng hốt, nàng gào to lên song chả ăn thua. Vị nữ chủ phẩy tay ám chỉ sự vô ích của nàng. Diệp Nguyên Long lúc này đã đỡ Lang tựa vào lòng mình. Mặt ông trông khổ sở đến nỗi nàng cũng phải xót xa.

- Trước đây ngươi từng nói sẽ bảo vệ thê nhi mình. Vậy giờ đến đây làm chi? Trang viên của ta không đón tiếp vương tướng nhà Nghiêm Vân đâu!

Nữ chủ nói lời vô tình. Diệp Nguyên Long chạm nhẹ cơ thể nóng bừng của Lang. Ông khẽ khàng:

- Tất cả là lỗi do ta. Tỷ muốn oán hận, ta sẽ chấp nhận hết. Nhưng ta không thể mất Lang...

- Thế à? - Nữ chủ đứng dậy cười gằn - Còn ta thì mất muội muội ruột thịt. Ngươi nghĩ tốt chăng?

Lòng kiêu hãnh Diệp Nguyên Long đè nén xuống. Thái độ gay gắt từ vị chủ nhân trang viên khiến câu chuyện vô cùng căng thẳng. Ngọc Mai cố hiểu những gì nên hiểu. Nàng lo lắng từng giây, từng phút khi nghe nhịp tim yếu ớt nơi lồng ngực phu quân mình.

- Ta có thể đánh đổi tất cả. Chỉ cần tỷ cứu con trai ta! - Diệp Nguyên Long đứng dậy, ánh mắt thiết tha đầy thành ý.

- Được! Cứ làm theo nguyên tắc cũ. Một mạng đổi một mạng! Ngươi chấp nhận chết vì nó không?

Nữ chủ vô tư nói. Diệp Nguyên Long quay sang nhìn Lang, vẻ mặt ưu tư trầm uất.

- Chỉ cần Lang bình an. Ta chết không hối tiếc!

- Tốt! Kiếm đó, ngươi mau tự sát đi. Ta sẽ cứu nó ngay lập tức! - Nữ chủ trông dáng vẻ kia mà thẳng thừng nói. Diệp Nguyên Long ngước nhìn Lang lần cuối. Ông rút trường kiếm ra...

- Khoan đã!

Ngọc Mai nín thở bởi giọng vị cứu tinh xuất hiện. Đâu ai ngờ khoảnh khắc quý giá, Đoàn Hạo hiện diện ngay đây.

- Hoàng Mai nữ chủ. Người nổi danh thiên hạ, sao lại nhẫn tâm chia cắt tình thâm vậy?

Ánh mắt Đoàn Hạo vô cùng cương nghị. Vị nữ chủ khá ngạc nhiên, bà ta gằn giọng:

- Ngươi là ai?

Đoàn Hạo liếc sơ qua Lang, hắn chậm rãi đến gần Diệp Nguyên Long.

- Tại hạ vốn kẻ lang bạt, tên tuổi không dám nhắc tới. Tiền bối là bậc danh y kì tài. Người nỡ đâu dùng mạng đổi mạng để cứu nhân.

Đoàn Hạo dùng lý lẽ phân trần. Vị nữ chủ không cho là phải. Diệp Nguyên Long cơ bản đang khá bị động trong tình huống này. Rõ ràng sự có mặt của Đoàn Hạo hoàn toàn chẳng phải điều bất lợi.

- Đó là nguyên tắc của ta!

Nữ chủ vẫn giữ thái độ tự mãn, Diệp Nguyên Long không đợi được nữa. Ông nắm chặt thanh kiếm, lúc ấy Đoàn Hạo liền ngăn lại.

- Hoàng Mai nữ chủ! Hiển nhiên người biết rõ kẻ nằm đằng kia là ai đúng không? Nếu hắn tỉnh lại và biết mạng sống mình do ai đánh đổi. Liệu bà nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Nữ chủ chau mày trước câu nói khiêu khích đó. Đoàn Hạo nắm ngay thời cơ, hắn tiếp tục phân ưu:

- Người duy nhất cứu hắn sống chỉ có nữ chủ thôi. Mong người vì vương gia mà ban phúc cho kẻ đáng thương đó!

Mặt nữ chủ biến sắc. Bà ta đăm chiêu nhìn Đoàn Hạo.

- Ngươi nói gì?

- Phù Dung chớm nở tối tàn. Mỹ nhân vạn thủy, phượng hoàng tái lai. - Đoàn Hạo ngâm ngay hai câu thơ. Chẳng hiểu sao vị nữ chủ ngây người sửng sốt.

- Ngươi...

Đoán biết suy nghĩ nữ chủ, hắn lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn nhỏ thêu hoa. Vị nữ chủ không tin nổi mắt mình, bà vội giật ngay nó.

- Sao ngươi có thứ này? Nói mau! Bằng không đừng trách ta!

Đoàn Hạo thừa hiểu Diệp Nguyên Long cũng đang chờ câu trả lời. Hắn từ tốn đáp:

- Vương gia đến giờ vẫn an toàn là nhờ Lang không ngại nguy hiểm, lao vào hang cọp cứu ngài. Lần đó hắn bị thương khá nặng.

Nghe Đoàn Hạo nói nửa tin nửa ngờ. Nữ chủ quan sát kĩ lưỡng, trông Đoàn Hạo chẳng phải kẻ dối gian. Bà ta ta cầm chiếc khăn thêu, ngẫm nghĩ giây lát rồi trầm giọng:

- Khương Kiện Hoàng! Vì ngươi mà muội muội ta thác oan. Món nợ này nhất định ngươi phải trả. Nhưng Lang cũng không thể vì ngươi mà tiếp tục con đường đó được. Nếu ta cứu nó, tất nó lại lao vào bể khổ trần gian.

- Hoàng Mai nữ chủ! Bà nhất định không cứu Lang sao? - Đoàn Hạo mím môi.

- Tử Phong ca! - Ngọc Mai bất ngờ thoát khỏi bức tường vô hình. Nàng chạy nhanh đến bên cạnh phu quân. Vị nữ chủ vô cùng kinh ngạc song bà ta hiểu ra điều gì đó.

Diệp Nguyên Long cùng Đoàn Hạo nhìn nhau im lặng. Có thể do trời sắp đặt buổi trùng phùng này. Vị nữ chủ chầm chậm bắt mạch cho Lang. Bà ta thoáng chau mày.

- E là thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi!

Ngọc Mai nghe qua lời phán cứ ngỡ sét đánh ngang tai. Trái tim nàng quặn thắt liên hồi. Bàn tay lạnh lẽo ấy dần tím tái đi. Phu quân nàng nằm mê man bất động như người đã chết.

- Không còn cách nào sao tiền bối? - Đoàn Hạo lo lắng hỏi.

- Ngươi đoán xem! Hắn trúng độc đại mạc, bị thương ngay sát tử huyệt. Đều là thập tử nhất sinh, nhiều lắm cũng chỉ ba ngày thôi!

Trời ơi!

Ngọc Mai nghẹn đắng cổ họng. Nàng tưởng mình nghe nhầm. Trước đây, dù bị thương thế nào huynh ấy vẫn vượt qua được. Tại sao hôm nay...

Linh cảm lúc về kinh chẳng sai. Khi ra đi chàng bảo nàng hãy tự chăm sóc bản thân. Lý nào trời cao không thấu cho kẻ đau lòng này? Người nỡ chia cắt tâm tình còn dang dở chốn phòng loan.

- Tiền bối! Xin người hãy cứu huynh ấy. Tiểu nữ nguyện suốt đời đội ơn!

Ngọc Mai quỳ xuống khấu đầu. Diệp Nguyên Long chưa nghĩ nàng yêu Lang đến thế. Ông bỗng thay đổi cách nhìn nhận bấy lâu nay.

Giọt nước mắt hồng nhan rơi xuống. Nó khiến nữ chủ vô tình lay động. Bà ngậm ngùi nhớ về câu chuyện xưa thuở nào. Chiếc khăn tay bồi hồi xúc cảm, ru giấc mơ buồn vang vọng chốn rừng sâu.

- Đem nó vào trong đi!

Lời nói không khác gì hồ nước nơi sa mạc khô cằn. Cuối cùng vị nữ chủ chịu cứu Lang vô điều kiện. Diệp Nguyên Long im lặng, ông dù muốn dù không vẫn hiểu mối ân oán này xuất phát do đâu. Đoàn Hạo tuy là kẻ xa lạ nhưng hắn đã mang phép màu cho kẻ bất cần đời này.

Ngọc Mai nép bên góc giường. Nàng đợi chờ kì tích xuất hiện. Đoàn Hạo thận trọng cởi áo Lang ra. Hắn cùng nữ chủ tiến hành chữa trị.

Vị nữ chủ bắt mạch thật lâu. Bọn họ vô cùng sốt ruột. Đoàn Hạo ngầm biết vấn đề nan giải, hắn thoáng nhìn Ngọc Mai với sự cảm thông sâu sắc.

- Có vẻ ngươi cũng biết y thuật nhỉ? - Nữ chủ chợt lên tiếng.

- Phải, tại hạ chỉ là đại phu thông thường! - Đoàn Hạo đáp lời.

- Kẻ phàm phu sao biết dùng ngân châm bế quan kinh mạch. Trong thiên hạ ít ai thông thạo thuật này. Nếu ngươi chậm một bước thì hắn đã chết trước khi đến đây rồi!

- Tại hạ y thuật yếu kém. Mong tiền bối chỉ bảo. Nếu không cứu được Lang, ta e cả đời này chẳng thể đòi nợ hắn được!

Nghe Đoàn Hạo nói, nữ chủ vốn chưa hiểu lắm. Dẫu vậy bà ta trông Diệp Nguyên Long cùng Ngọc Mai u sầu ảo não nên mủi lòng trắc ẩn.

- Muốn cứu nó chỉ còn một cách duy nhất thôi!

Nét mặt quái lạ của nữ chủ tiếp tục giày vò ba con người theo cách bà ta muốn. Diệp Nguyên Long hầu như đã chuẩn bị đủ tâm lý nếu chuyện xấu xảy ra. Ngọc Mai hai mắt đỏ hoe, nàng cố bình tâm nghe từng hơi thở yếu ớt từ phu quân mình.

Đoàn Hạo sửng sốt bởi lần đầu tiên hắn chứng kiến cách chữa trị này. Cây kim châm dài trên tay nữ chủ dần dần chuẩn bị cắm xuống nơi được xem là...tử huyệt của Lang!

- Tiền bối?

Đoàn Hạo giật mình ngăn cản song vị nữ chủ chẳng thay đổi sắc mặt. Bà ta thì thầm để cho Ngọc Mai nghe thấy:

- Nếu các người hối hận thì thôi vậy? Đằng nào hắn cũng chết, chỉ là sớm hay muộn thôi!

Ngọc Mai cắn chặt môi, nàng sợ câu nói đó rất nhiều. Liếc sang Đoàn Hạo, quả thực suy nghĩ vô cùng rối rắm. Tỉnh táo giây lát, hắn gật đầu chấp nhận. Ngọc Mai khó hình dung ẩn ý thâm sâu, ngoại trừ Đoàn Hạo biết cái việc nữ chủ định làm.

Bất cứ giá nào xin hãy cứu huynh ấy! Làm ơn!

Kim châm cắm xuống, tim nàng hụt mất nhịp. Tay chân bỗng run rẩy, không linh hoạt nổi. Vị nữ chủ đứng dậy rời đi, Đoàn Hạo mặt mũi sa sầm quay sang hướng khác.

- Tử Phong, huynh ấy thế nào chứ?

Nàng hỏi mà gã đại phu kia cứ y che giấu. Không cần biết ra sao, Ngọc Mai chạy lại nắm chặt bàn tay phu quân. Cơ thể lạnh dần cùng trái tim...không nhịp đập?

- Chuyện gì thế này?

Giọng hoảng hốt khiến Diệp Nguyên Long phải nhanh chóng đi vào xem. Đoàn Hạo lòng dạ ngổn ngang, hắn buột miệng nói:

- Lang...chết rồi!

Bình Luận (0)
Comment