Vương Tử Khuynh Thành

Chương 9

Trời hửng sáng, Mạnh Hy vươn vai đứng dậy. Mới hai tháng hạ sơn mà cậu nhớ ngôi làng trên núi vô cùng. Không biết bọn Chiêu An, Thế Vũ đang làm gì khi thiếu mình.

- Mạnh Hy, huynh ra phố chơi không?

Hạo Nguyên cuộn tấm đệm, gọi Chi Quân. Mạnh Hy còn ngó nghiêng tìm kiếm.

- Khỏi đợi, Thập Lang đi từ sớm rồi! An Dĩ cũng vậy! Chúng ta cứ chơi cho đã! - Hạo Nguyên hào hứng, cả ba vui vẻ rảo bước.

Nhân lúc đó, An Dĩ trở lại phòng tay cầm cuộn giấy nhỏ xíu. Cậu chưa nhận thức được việc mình đang làm, cậu đi tìm Lang với ý nghĩ Lang sẽ hiểu nó.

Mặt trời đứng bóng, nhóm Mạnh Hy về nhà đúng lúc Tiểu Mỹ nấu xong bữa trưa. Mẹ con họ vất vả trong khi mấy gã con trai rảnh rỗi ngao du. Tần sư thúc luôn miệng bảo rằng không chiều hư bọn trẻ nhưng vợ ông ấy cứ sẵn sàng nấu những món ngon nhất cho họ thưởng thức. Mạnh Hy như một con ma đói lao vào, cậu suýt nghẹn. Cả bọn được phen cười đau bụng. Tiểu Mỹ thấp thỏm đợi Lang về, cô nàng nhìn mãi ra cổng.

An Dĩ cảm thấy đói, cậu muốn về nhà ăn cơm thì thấy bóng Lang bên kia đường. Cậu gọi nhưng Lang không nghe thấy. Con đường lát gạch kéo dài khoảng khá xa, nó kết thúc trước quán rượu Nghi Đình. An Dĩ chạy đến song Lang mất hút như chưa từng xuất hiện.

Hoàng hôn dần buông xuống, lớp nắng chiều dịu đi khỏi con đường, từng chiếc lá vàng bay bay. Trời se lạnh, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng in trong đáy mắt Lang. Căn phòng rộng lớn nhưng ảm đạm, người phụ nữ rất trẻ nhẹ nhàng rót rượu vào ly cho cậu rồi đứng nép ở góc phòng. Sự im lặng kéo dài mãi đến khi người đàn ông ấy bước vào. Mọi thứ tràn ngập hệt làn gió cuốn phăng mọi thứ. Ý thức về sự tồn tại của mình là mối đe dọa nhưng với người đàn ông này cậu không còn cảm nhận gì hơn là phủ phục.

Kẻ lạ lùng này đến bên cạnh cậu. Chạng vạng tối trời, Lang đã đến đây từ rất sớm và chờ đợi. Gương mặt bí ẩn, buồn bã, đôi mắt nhìn cậu như con chim lộng lẫy bay cao từ phương trời xa thẳm nào đó, bỗng bị bắt với đôi cánh gãy, tiếng hót trở nên lặng lẽ. Tay cậu vớ lấy hai thanh kiếm đặt lên bàn, cậu cúi đầu.

- Muốn bỏ cuộc à?

Lang không trả lời, cậu cảm thấy tuyệt vọng làm sao. Nó giống vết đen mà cậu hằng giữ sâu trong tim giờ đây lan rộng, bao phủ lên tất cả những hy vọng mong manh mà cậu có được.

- Con không từ bỏ..

- Vậy thì cầm hai thanh kiếm đó lên!

- Con.. phải làm gì đây?

Cậu nói với một cơn đau xé lòng, len lỏi sâu tận vào tim, đau đến mụ mị đầu óc, không thể thốt lên.

* * *

Cơn mưa rào lướt qua trên mái nhà, mặt đất ẩm ướt. Lang trở về cùng chiếc áo ướt sũng. Quá nửa đêm, mọi người đều ngủ hẳn, không gian vắng lặng. Mạnh Hy chưa ngủ, cậu đứng ngoài cửa chờ đợi.

Lang chẳng nhìn Mạnh Hy, cậu lướt qua dù biết chắc rằng Mạnh Hy sẽ nổi giận.

- Ăn gì chưa? - Mạnh Hy khẽ hỏi, Lang dừng bước quay lại nhìn.

- Ngươi không khỏe sao? Vào nhà thôi!

Mạnh Hy chẳng tỏ thái độ phàn nàn nào, nó giống sự giả dối mà bất kì ai cũng nhận ra song đối với Lang đó không phải. Nó hệt sự thương hại!

Mạnh Hy kéo tay áo Lang lôi đi nhưng Lang đứng trơ ra.

- Xin lỗi..

Đến nước này Mạnh Hy chẳng giấu nổi sự điềm tĩnh vô tâm lúc nãy, khi Thập Lang đã hạ mình như thế. Cậu nắm lấy bờ vai Lang.

- Nếu cần ta sẵn sàng giúp ngươi! Ta không biết ngươi đang đương đầu với điều gì!

Bàn tay Mạnh Hy vẫn xiết lấy cậu, cảm nhận làn da nóng bỏng ấy xuyên suốt vào trái tim băng giá đau đớn của mình..

- Cảm ơn huynh..

Lang mỉm cười, Mạnh Hy chẳng thể nào đoán biết được rồi cậu sẽ ra sao nếu một ngày nào đó Lang không quay về nữa.

* * *

An Dĩ mệt mỏi thức dậy, cậu nhìn sang góc phòng thấy hai thanh kiếm của Lang dựng ngay ngắn, cậu vội vã xếp chăn. Gian nhà chính, sư phụ, sư thúc các huynh lớn đều ngồi quanh. Cậu rụt rè bước vào. Chu Dĩ Thông nhìn lần lượt từng đồ đệ.

- Ngày mai, các con đến Yên Đô hộ tống vị thương nhân lúc trước về đây!

Đoán biết cái nhìn của bọn trẻ, ông nghiêm nghị bảo:

- Lần này thật sự không đơn giản chút nào, các con phải bảo vệ ông ta bằng mọi giá! Khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ giải thích tất cả!

Tần sư thúc ái ngại nhìn Dĩ Thông. Có lẽ lần đầu tiên ông thấy người bạn già của mình như thế. Ông cũng hiểu rõ chuyến đi này khá nguy hiểm huống hồ bọn trẻ chưa thật sự trưởng thành.

- Đệ nghĩ chúng ta nên đi theo lũ nhóc! - Tần sư thúc nói khi các đồ đệ rời khỏi phòng.

- Dĩ nhiên.. nhưng chúng ta lộ diện sớm e gây nguy hiểm cho vương gia!

- Có nhiều kẻ mai phục nếu tin tức này lộ ra! Ai đứng sau chuyện này chứ? Giữa huynh với ngài ấy đang thực hiện kế hoạch gì?

- Thời cơ chưa đến, đệ đợi thôi!

* * *

Mặt trời mùa thu dịu dàng so với cái nóng oi bức trước đây. Mạnh Hy thả mình trên lưng ngựa, nhìn bầu trời trong vắt, mấy chiếc lá vàng khẽ bay theo gió. Đồng cỏ ngả sang màu vàng tuyệt đẹp, cậu cho ngựa đi qua mấy bụi cỏ cao ngất ngưởng rồi hái vài bông hoa dại. Cậu có khao khát điên rồ là cài chúng lên mái tóc.. Thập Lang.

An Dĩ cũng hái hoa, cậu gom lại và rải cánh hoa bay khắp nơi. Một trò đùa quá con nít, Hạo Nguyên chốc lại than phiền vì phấn hoa bay vào mũi mình. Chi Quân mải mê đọc sách bị Hạo Nguyên cài hoa lên đầu lúc nào chưa hay.

Lang vẫn im lặng như bao lần. Dù đây là mùa thu rất đẹp, đến Mạnh Hy chẳng bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn, thỉnh thoảng suýt xoa vài tiếng.

- Dừng lại! - Lang nói - Chúng ta có khách!

Cả bọn chưa hiểu gì thì Lang rút lượt ba mũi tên bắn về phía gò đất cao, nháy mắt hơn chục tên áo đen xuất hiện. Họ xuống ngựa, bọn chúng vây quanh giáo gươm tua tủa, cứ thế xông tới như điên loạn.

Mạnh Hy lắc cái đầu bướng bỉnh của mình rồi đánh liên tục, Chi Quân, Hạo Nguyên hiểu ý nhau tấn công chớp nhoáng. An Dĩ khá tự tin khi chiến đấu bên cạnh Lang.

Mười gã đó nằm lăn dưới đất thì hơn chục kẻ khác ùn ùn kéo đến.

- Cái quái gì vậy?

Mạnh Hy tặc lưỡi rồi lấy một thanh kiếm đoạt được từ tên áo đen. Kẻ địch ngày càng đông Hạo Nguyên, Chi Quân mệt bở hơi tai, Mạnh Hy thường ngày lười luyện tập sao hôm nay lợi hại thế?

- Keng!

An Dĩ giật mình, tí nữa bị kiếm chém trúng. May Lang đến kịp.

- Cẩn thận! Nép sau lưng huynh!

- Lang! - Mạnh Hy nói to - Chúng đến nữa!

Quả thật đụng phải ổ kiến, họ rơi vào tình thế một chọi mười. Chúng ra tay tàn độc dù nhóm Mạnh Hy chưa giết tên nào.

Chi Quân dựa lưng Hạo Nguyên, cả hai sắp trụ không nổi. Mạnh Hy miễn cưỡng giết vài tên song chúng cứ lao vào như tử thần đòi mạng.

- Cẩn thận! - Lang tung cú đá giải vây cho Chi Quân, Hạo Nguyên khi họ xuống sức quá mức.

- Mệt quá Lang ơi! - Chi Quân chống thanh kiếm đứng dậy.

- Ối!

An Dĩ nhăn mặt vì bị chém trúng vai, Lang kéo cậu lại chỗ Chi Quân.

- Làm sao đây, chúng đông quá!

Hạo Nguyên thở đứt quãng nắm cánh tay Lang.

- Nghe đây Hạo Nguyên, đừng để An Dĩ thấy cảnh này!

Lang cố nói cho Hạo Nguyên hiểu và Mạnh Hy cũng đã sẵn sàng hành động khi bị dồn vào chân tường.

- Mạnh Hy! - Lang ra hiệu cho cậu quay lại chỗ Chi Quân - Ở đây đi! Đợi ta!

Lang thu thanh kiếm vào vỏ trong khi Mạnh Hy phải chiến đấu với vài tên lẩn quẩn quanh họ. Mấy kẻ áo đen dần dần vây lấy Lang, chúng không để ý nhiều Mạnh Hy, Chi Quân. Phong thái Lang hoàn toàn khác hẳn, từ nãy đến giờ cậu chỉ sử dụng một thanh kiếm. Lang tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh bắt đầu trỗi dậy, tình thế buộc cậu không che giấu thêm điều gì nữa.

Mạnh Hy xử tên cuối cùng vướng bận phía sau, trong khi chúng dồn toàn bộ lực lượng về phía trước, nơi Lang đứng trơ trọi giữa bọn áo đen cuồng sát này.

Mạnh Hy chưa kịp nhìn thấy gì sau cú nhảy bất ngờ của Lang, hai thanh kiếm rút ra với tốc độ khủng khiếp. Từng lớp, từng lớp nằm chết như rạ. Mạnh Hy, Chi Quân, Hạo Nguyên sững sờ nhìn cơn mưa máu kinh hoàng.

Lần đầu tiên trong đời Mạnh Hy thấy Lang sử dụng song kiếm. Cũng là lần đầu tiên thấy Lang giết nhiều người như vậy. Hai thanh kiếm Lang dính đầy máu đỏ, nền cỏ vàng nhuốm máu tanh nồng. Tất cả đều chết ngoại trừ vài tên trốn chạy mà Lang tha cho.

Mưa..

Trời mưa rồi..

Những cơ thể nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo. Lang đứng đó, dưới bầu trời đang đổ mưa, thanh kiếm chưa tra vào vỏ. Từng giọt nước hòa lẫn trong máu rỉ rả theo lưỡi kiếm dài. Đôi mắt Lang hiện lên qua bóng nước ấy.. cô đơn, hiu quạnh..

Áo cậu ướt đẫm, Mạnh Hy nhìn cậu. Không biết tự lúc nào Mạnh Hy đã quen với cách Lang đứng dưới mưa như thế.

Cậu cảm thấy xót xa, dù tình thế buộc họ phải giết người nhưng.. cậu thấy nỗi bất hạnh hiện trên mặt Lang. Một đôi mắt hoang dại, cô đơn đầy ám ảnh..

Bình Luận (0)
Comment