Vương Tử Khuynh Thành

Chương 92

Máu đã khô, trăng đã quyện. Người quân tử bình lặng giẫm nhẹ lên đống than hồng âm ỉ cháy. Không gian là khoảng yên lặng theo từng nhịp đập con tim.

Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, chỉ ánh lửa dần lụi tàn cùng màu tro lãnh đạm.

Người cần sống cũng phải sống.

Định mệnh thay đổi họa chăng chỉ là một cánh cửa khác để tăng thêm lựa chọn.

Cuối cùng, số phận đã mở ra...

- Ta biết ngươi không thể chết dễ dàng như vậy!

Nhất Sát cười nửa miệng. Hắn cảm thấy tràn trề hy vọng khi đứng trước hình hài đó. Cảm giác hụt hẫng tan biến. Thứ hắn cần là một đối thủ xứng tầm, lưỡi đao khát máu cùng kiếm pháp bậc nhất thiên hạ.

Diệp Nguyên Long đáp ứng đủ yêu cầu cho tay kiếm huyền thoại, nhưng Nhất Sát mong muốn nhiều hơn thế. Kẻ bất cần đời, chẳng màng danh lợi khiến hắn bỗng nhàm chán. Và rồi luồng gió mới xuất hiện! Thứ quý giá mà Diệp Nguyên Long nâng niu cất giữ. Phải! Không ai khác ngoài bản sao hoàn hảo kia.

- Khương Thập Lang! - Gã tu sĩ rít từng lời qua kẽ răng. Xem ra, kế hoạch ẩn thân rút nhanh vẫn tốt hơn lộ diện. Hắn mất hút ngay sau đó.

Quân triều đình sa sầm nét mặt. Họ dĩ nhiên sợ hãi như người gặp ma. Thất Nhân Quái bình tĩnh chờ đợi. Quả nhiên, Huyết Vũ sáng rực kèm khói bụi mịt mù.

Bóng người lướt nhanh xuất quỷ nhập thần, dàn binh lính còn ngơ ngác thì chiếc mũ trùm đầu của kẻ ngồi ẩn giữa quan binh bị lật tung. Hoàng Mai nữ chủ liền chau mày. Hóa ra Diêu Linh đang ở đây!

Khăn che mặt rơi xuống, Diêu Linh sửng sốt nhìn đôi mắt sắc lạnh của vương tử Vân Chu. Bà ta mím môi, lùi về sau. Chớp mắt, lọn tóc trên tai bị cắt phăng, nó khiến quả đầu bung xõa.

- Ngươi...

Giận đến tím tái cả mặt, Diêu Linh chẳng thể ngờ sự việc thay đổi nhanh như vậy. Đoàn Hạo gắng ngồi dậy, ánh mắt Lang vừa đủ truyền cho hắn tia hy vọng mong manh. Không gì là không thể! Hắn chỉ chờ có thế!

- Yến Loan hoàng hậu sợ ta chưa chết à?

Lang chậm rãi rút Huyết Vũ lên. Tà khí hừng hực tới độ gây khó chịu cho người xung quanh. Nhất Sát chẳng rời mắt khỏi Lang. Ma lực Huyết Vũ gây nên sự hưng phấn cho kẻ thích vẫy vùng trong bể máu.

Diêu Linh linh cảm không lành. Bà ta bất ngờ quay đầu ngựa rồi biến đi tức khắc. Mọi chuyện chẳng phải rõ ràng sao? Cái chết của Lang cứ như một trò đùa để tiêu khiển cho kẻ ôm mộng hão huyền.

- Chúng ta chưa từng đánh trận nào ra trò nhỉ! Ngươi muốn thử sức lần cuối không?

Nhất Sát cười lạnh lẽo, hắn lộ dáng vẻ khao khát chém giết đến cực đỉnh.

- Lang!

Hoàng Mai nữ chủ trầm giọng. Bà ta hiểu tính cách anh chàng đó. Thực tế thì câu trả lời luôn nằm trên tay Lang. Anh đã thu kiếm vào, một hành động để cho kẻ địch biết rằng lưỡi kiếm sẽ tuốt ra lần nữa. Đương nhiên, Nhất Sát đang mong chờ cơ hội ấy.

- Kết thúc hôm nay chứ? Giữa ngươi và ta, chỉ một kẻ sinh tồn!

Nhất Sát dõng dạc nói. Hắn đâu trông đợi gì hơn. Chỉ cần Lang gật đầu, một động tác là đủ.

Bao năm truy sát, giờ đây mọi thứ nên chấm dứt. Lang ngẩng đầu nhìn trời cao gió lộng. Đàn chim mải miết bay theo tiếng gọi tự do.

Phải! Thứ ta cần là thay đổi định mệnh!

- Được!

Đoàn Hạo giật mình khi Lang đang chuẩn bị tử chiến. Hắn hoang mang nhìn Hoàng Mai nữ chủ. Song, bà ấy thật lòng chẳng biết định liệu sao. Lang vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, thoắt cái lại lao đầu vào quỷ môn quan lần nữa.

- Hay lắm!

Nhất Sát tiếp tục giọng cười ma quái. Hắn nhảy bổ lên cao khi tất cả tản ra xung quanh. Lang cảm nhận chiêu thức dịch chuyển thần tốc trên mỗi bước chân Nhất Sát. Anh nhắm mắt, dùng đôi tai cảm nhận mọi chuyển động.

Nhất Sát cứ như bóng ma giữa dòng kiếm khí dịch chuyển. Hắn bỗng trở nên vô hình trong mắt người xem. Đoàn Hạo cố tìm cho được bí ẩn nơi sát thủ khét tiếng này. Ấy vậy, hắn vẫn phải gồng mình chịu đựng vết thương khá nặng.

Chát!!!

Âm thanh kinh khiếp từ hai mảnh kim loại va chạm nhau. Lang đã đón kiếm bằng động tác dứt khoát đến kinh người.

- Sao vậy? Ngươi không dùng Huyết Vũ lâm trận à?

Nhất Sát cười gằn, hắn quá hả hê khi sức mạnh từ Lang thay đổi rõ rệt. Lang đang dùng Thiết Trảo, thanh kiếm đại diện cho kẻ mang dòng máu Lang tộc.

- Ngươi muốn trả thù cho Thiết Tứ sao?

Lang bình thản hỏi. Anh biết tất cả đều là cái cớ để biện minh cho thú giết chóc mà thôi. Thật vậy, Nhất Sát nhướng mày rồi cười nhạt nhẽo.

- Ôm nỗi đau kẻ khác vào mình, đó mới thật sự là sức mạnh của sát thủ. Ngươi đã sống như thế thì đừng bao giờ quên ngày hôm nay!

Lang chợt chau mày nghĩ ngợi. Khoảnh khắc lay động, anh ngộ ra cánh cửa mình cần tìm. Bao năm đấu với nhau mấy bận, trên người anh và hắn vẫn còn những vết sẹo khó phai mờ. Máu vẫn chảy, tim vẫn đau nhưng lòng người cô quạnh. Nếu phải lựa chọn, anh quyết không hối hận lần nữa!

- Vĩnh biệt!

Nhất Sát cười sảng khoái, hắn lao lưỡi kiếm tiến về cổ Lang. Không một kẽ hở nào thoát khỏi dòng kiếm khí nghịch chuyển kia. Trừ phi Lang là thần thánh mới mong sống sót.

Rầm!!!

Tiếng nổ vang trời, khói bụi mịt mù. Đoàn Hạo điếng cả người, tim hắn đập loạn xạ, toàn thân lạnh toát.

Nhóm Thất Nhân Quái nôn nóng xem tình hình. Binh lính thì mãi đứng ì một chỗ. Làn khói dần tan ra, hai kẻ nam nhân trơ mắt nhìn nhau lạnh lùng.

- Lang?

Sức mạnh kiếm khí bị phá vỡ chẳng khác nào viên đạn đại bát tách đôi. Đoàn Hạo đăm chiêu nhìn dòng máu đỏ trên lưỡi kiếm của Lang, nụ cười nửa miệng từ Nhất Sát. Cả hai đang quấy rối trang viên ảo mộng này.

- Khương Thập Lang! Ngươi không bao giờ thoát khỏi bóng tối được. Dù khống chế Huyết Vũ thì tâm ma của ngươi luôn tồn tại. Hãy nhớ đấy...

Thủ lĩnh?

Bọn Thất Nhân Quái há hốc mồm kinh ngạc.

Vậy nghĩa là sao?

Một trò đùa ngay dưới ánh mặt trời à?

Nhất Sát từ từ buông thõng kiếm, hắn ngã xuống nền đất lạnh lẽo khi thanh Thiết Trảo rút ra khỏi ngực. Cái chết nhanh tới nỗi chẳng ai trong số người chứng kiến tưởng tượng được.

Việc đầu tiên Lang làm sau khi tỉnh dậy là...giết người!

Đoàn Hạo bám chặt cây cột tre. Hắn gắng gượng nhìn Lang. Sự tổn thương nơi đáy mắt sâu thẳm đã khiến Lang chẳng do dự điều gì. Cứ như con người hoàn toàn khác hẳn.

Lang vẫn lặng yên tựa chiếc bóng. Đám người quấy rối lùi dần đi. Mấy gã Thất Nhân Quái chẳng hiểu sao hèn nhát hẳn, chúng thậm chí chưa có ý định xông vào báo thù.

Vạt nắng cuối trời le lói dưới tàn cây. Những người còn lại im lìm cùng đống tro tàn chưa tắt hẳn. Đoàn Hạo thở nặng nhọc, hắn nhìn Lang qua làn tóc dài phất phơ trước gió.

- Huynh ổn không? - Lang trông vết thương của Đoàn Hạo. Hoàng Mai nữ chủ khoanh tay trước ngực. Trang viên xinh đẹp phút chốc bị hủy hoại bởi đám nam nhân thô bạo.

- Xem ra ngươi khỏe hơn ta nghĩ. Nhưng tốt nhất hãy đợi cho đến khi Khương Kiện Hoàng quay lại thì hẳn đi.

Hoàng Mai nữ chủ nghiêm túc bảo. Có lẽ bà ta đã trút bỏ gánh nặng phiền phức này. Một lý do nào đó chăng?

- Nàng ấy có đến đây sao?

Lang hỏi thì Đoàn Hạo tránh ngay ánh mắt. Hắn bồn chồn nhìn ngọn cỏ héo úa ngoài xa.

- Huynh đã nợ cô nương ấy tấm chân tình không bao giờ trả được. Hãy nhớ kĩ điều đó!

Đoàn Hạo ôm lấy vết thương rỉ máu. Hoàng Mai nữ chủ hướng mắt bên áng mây khung trời xa vô định. Đâu đó tiếng chim kêu bạn da diết mãi xa xăm. Góc tình riêng chan chứa chiếc khăn buồn. Người tri kỉ ôm sầu trong nỗi nhớ.

...

Lá vàng bay lác đác nẻo trời thu. Dòng nước quanh co cuốn từng hơi thở nhân sinh tuôn chảy theo thời gian lãnh đạm. Làn tóc dài đắm mình trong chiếc áo choàng đen nhánh. Gió cứ ru khúc nhạc sầu bi khi trái tim nhi nữ thổn thức chốn hồng trần.

Ai có thể chọn cho mình tình yêu trọn vẹn?

Ngọc Mai run rẩy nắm nhẹ lọn tóc dài giấu kín. Nàng muốn khóc lên nhưng dòng lệ mãi cạn khô.

Đánh đổi tất cả để huynh ấy được sống. Là ta cam tâm trình nguyện!

Nhưng...

Tại sao cõi lòng đau đớn thế này?

Chàng có thể yêu ta như ta yêu chàng không?

Ngay cả khi cận kề cái chết! Ngay khi chàng tỉnh lại! Có bao giờ, bóng hình ta in đậm quanh trái tim chàng?

Khúc vân tiêu còn đó, một mình ai ôm nỗi ưu tư phiền muộn. Nàng chẳng thể quên.

Ngày cầu hôn nơi chân cầu, chàng bối rối ngỏ lời. Một nét hóm hỉnh nhưng nó làm trái tim nàng rung động. Thời gian trôi đi, tình yêu đủ lớn, nàng bỗng nhận ra phu quân quá đỗi lạnh lùng. Bao thành trì kiên cố, gây dựng quanh trái tim. Những đêm ngủ giật mình vì ác mộng ám ảnh. Nàng hiểu điều đó hơn ai hết, nàng rất hiểu.

Thế nhưng...

Nàng không thể ở bên Lang nữa!

Nàng đang trốn chạy.

Tiếng vó ngựa đằng xa, nàng không bận tâm lắm. Nàng giờ đâu khác gì con người xa lạ. Dù người tìm gặp cũng chẳng nhận ra.

Âm thanh đó đang tiến gần thật gần. Sức mạnh tà kiếm hừng hực, nàng bỗng sực tỉnh.

Chàng...tỉnh rồi?

Hoang mang tới mức hoảng loạn, nàng chạy thật nhanh đến các lùm cây.

Không phải thật đâu! Chàng sẽ không đi tìm ta!

Nàng đinh ninh thế. Dẫu vậy, luồng tà khí Huyết Vũ đeo bám nàng mãi. Nó ám ảnh nàng sắp kiệt quệ tinh thần.

Không phải!

Ngọc Mai ôm đầu. Nàng cố nín thở để tiếng vó ngựa đi xa. Khu rừng tăm tối, nó làm nàng hồi tưởng câu chuyện Đông Hoa, khi nàng và Lang dấn thân nơi hiểm nguy đó.

Chàng chưa từng bỏ mặc ta!

Đột nhiên nước mắt tràn ra khóe mi, nàng cố ngăn dòng lệ song vô ích.

Mọi sự khổ đau bắt nguồn từ lúc đi theo chàng. Huệ Lâm từng cảnh báo nàng. Đây là định mệnh, không thể nào trốn tránh được.

Tiếng vó ngựa mất hẳn, Ngọc Mai lặng lẽ bước ra ngoài. Nàng thất thần men theo con nước buồn tênh. Sự tăm tối sắp bắt đầu nơi rừng hoang hiu quạnh.

Cuối cùng, chàng cũng đã sống lại. Nhưng...sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!

Nàng bất lực chạm lên thân cây bên suối. Ánh trăng vàng buồn tẻ còn lấp ló phía những tàn cây. Lội qua dòng nước này, nó sẽ dẫn nàng đi đến nơi rất xa. Chốn bình yên không muộn phiền đau khổ.

- Tạm biệt phu quân!

Nàng mấp mái đôi môi, bước chân buồn tủi chuẩn bị tiến tới cánh cửa khác. Cái mà sự trầm uất dẫn lối mở đường.

- Nàng bỏ ta đi thật sao?

Giọng nói quen thuộc đó! Trái tim nàng chợt se thắt lại. Đôi chân đứng sững như trời trồng.

Không phải huynh ấy! Không phải! Đó là mơ thôi! Chỉ là mơ thôi...

Nàng đang tuyệt vọng, toàn thân run rẩy đau đớn. Cổ họng nghẹn đắng, nàng chẳng dám quay lại. Đó là một giấc mơ, thứ ảo giác nghiệt ngã.

Phải! Chàng chưa bao giờ cần ta cả! Chỉ ta yêu chàng, bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi.

- Mai nhi!

Giọt lệ nóng hổi phút chốc rơi xuống dòng nước lạnh lẽo. Nàng không nghe nhầm. Là huynh ấy! Thật sự là huynh ấy!

Lòng nàng cố kìm nén hạnh phúc. Nàng vui mừng nhưng...

Không!

Ta không thể gặp chàng! Không thể!

Ngọc Mai hoảng hốt, nàng vội vã lao nhanh theo dòng nước trong đêm tối lạnh lẽo.

- Ngọc Mai?

Lang nhanh chân đuổi theo. Anh không hiểu lẽ nào nàng có thái độ như vậy.

Nàng nín thở chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể. Chàng không nên nhìn thấy bộ dạng này của nàng.

- Chờ đã!

Lang nhảy bật lên cao, thoắt cái tóm ngay bờ vai nàng. Hoảng loạn cực điểm, Ngọc Mai kéo khăn che kín mặt. Nàng vùng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay ấm áp đó song, vô ích.

- Nói ta nghe! Có chuyện gì? Nàng đừng như vậy được không?

Ngọc Mai khổ sở, Lang vẫn ôm chặt nàng bằng mọi giá. Cơ thể yếu mềm nó sắp gục ngã, nàng dần co ro trong lòng phu quân mình.

- Đừng sợ, ta ở đây mà!

Giọng nói trầm ấm ấy, Lang đâu biết rằng lòng nàng nghẹn ngào sự ân cần trìu mến đó. Bàn tay chạm nhẹ hàng lệ thắm trên má, Lang dần nâng lấy chiếc cằm bé nhỏ.

- Không! Ta không thể!

Ngọc Mai hoảng sợ, nàng tung người khỏi Lang. Thật không may, đêm tối dày đặc, mọi thứ chẳng khác nào cạm bẫy giữa đêm thu.

- Á!

Khoảnh khắc định mệnh, nàng đâu hay bên kia con suối lại là vực thẳm xa mờ. Đôi chân hụt hẫng trượt xuống khoảng không vô định. Nỗi tuyệt vọng sắp bao trùm trái tim bất hạnh.

Khổ sở bởi chính ý nghĩ suy sụp từ mình, nàng nhắm mắt chấp nhận viễn cảnh xảy ra sau đó. Bàn tay ấm áp vừa giữ chặt thắt lưng nàng. Giây phút ngắn ngủi, nàng sững sờ vì phu quân bất chấp tính mạng lao theo mình.

Đáy vực sâu hun hút, một tay ôm nàng, tay còn lại Lang cố bám víu đám dây leo chằng chịt. Ngọc Mai tâm trí rối bời, nàng vừa sợ vừa bất an. Tính mệnh cả hai phụ thuộc vào đám dây leo này.

- Tử Phong!

Nàng run rẩy nói, Lang vẫn cố dùng sức giữ cho cả hai không trượt xuống tiếp. Thứ nước gì đó rơi lấm tấm trên mặt nàng, Ngọc Mai ngửi thử. Nó là máu!

Đám dây leo gai sắc nhọn, nó cứa nát bàn tay quân tử. Nước mắt chực chờ khóe mi, nàng đau đớn ôm lấy Lang.

- Thiếp xin lỗi! Chàng bỏ tay ra đi! Nếu không, chàng cũng sẽ chết!

Lang mệt nhọc giữ yên vị trí. Thấy thê tử đau lòng, anh cũng chẳng nỡ. Nghĩ tới chuyện nợ nàng ấy mạng sống, Lang cắn răng quấn thêm vài vòng dây để tạo thế nhảy.

- Mau giữ ta thật chặt!

Dứt lời, Lang đạp bờ đá gồ lên rồi nhảy mạnh. Bất ngờ khi cơ thể nâng bổng, Ngọc Mai nhắm mắt ôm chầm phu quân.

Phựt!!!

Đoạn dây leo đột ngột đứt đoạn, Lang trượt tay lao mạnh xuống vách núi lần nữa.

- Bám chắc vào!!!

Không ôm nỗi hy vọng sống sót, nàng giữ lấy người mình thương bằng tất cả tấm lòng. Nếu chết cùng chàng, thiếp cũng cam tâm...

Ùm!!!

Cả hai rơi nhanh xuống hồ nước tối đen. Ngọc Mai vùng vẫy nơi đáy nước lạnh giá. Đâu đó, bàn tay phu quân vừa bắt được. Lang kéo nàng sát vào lòng mình rồi bơi sát bờ.

- Nàng có sao không?

Lang thở mệt nhọc, y phục ướt sũng. Ngọc Mai ho mấy tiếng, nàng bàng hoàng khi thấy mình còn sống. Cơ thể lạnh quá mức cho phép, đôi môi nàng tái nhợt, người run rẩy.

Lang nhanh chóng định vị phương hướng. Dưới này tối om, chẳng thấy gì. Bột phát quang đã bị thấm nước, anh rút hai thanh kiếm ra. Thoắt cái chém mạnh chúng vào nhau, tia lửa đỏ bùng phát. Chúng xẹt ngay đống bột ướt át dưới chân.

Ánh sáng xanh ma mị xuất hiện. Ngọc Mai dần nhìn rõ đáy vực. Có một cửa hang cạnh đó, Lang dìu nàng chầm chậm bước vào.

Bình Luận (0)
Comment