Vương Tử Khuynh Thành

Chương 99

Chiếc lá cuốn bay theo làn gió mùa thu lạnh. Đoàn Hạo âu lo nhìn quanh quẩn trong thành. Phút chốc, ai đó gõ nhẹ bên vai. Hắn quay lại thì thấy Lang đột ngột xuất hiện.

- Đi thôi!

Lang gấp rút rời khỏi, Đoàn Hạo tuy chưa biết nguyên nhân nhưng vẫn kịp thông báo:

- Thịnh Nhạc Minh thoát rồi!

Lang bỗng dừng lại, anh trầm giọng:

- Chuyện thế nào?

Đoàn Hạo có vẻ ngạc nhiên. Vậy là Lang không nắm được tình hình ngoài pháp trường. Hắn nhanh chóng giải thích:

- Tay võ sĩ xông vào, mang theo kim bài miễn tử.

Nghĩ điều gì đó, Lang tức tốc chạy đi. Đoàn Hạo hơi kinh ngạc, hắn cũng hộc tốc theo sau.

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh. Lang nhảy lên ngọn cây cao nhất, nơi đó vừa tầm quan sát đoàn người áp giải lão hồ ly. Hoàng hôn dần buông xuống, mọi thứ như điều kiện thuận lợi để những kẻ có tâm cơ hành động.

- Xem ra Thịnh Nhạc Minh chẳng đơn giản thoát khỏi biên giới Diên Phong.

Đoàn Hạo trầm ngâm nhìn Lang. Hắn chưa nghĩ tới chuyện Lang định bụng sắp làm. Vương tử Vân Chu lúc nào cũng im lặng. Dường như thế giới là màn đêm cô tịch trong hắn.

- Nằm gai nếm mật. Lão tặc chẳng tốn công tạo dựng lòng tốt trong mắt bách tính. Khi kim bài hiện diện dưới sự chứng kiến của muôn dân, ai dám giết được Thịnh Nhạc Minh. - Đoàn Hạo nói giọng vừa đủ nghe.

- Những kẻ muốn giết hắn sẽ ra tay nhanh thôi! - Lang nói rồi nhảy xuống đất. - Đêm nay e binh biến chốn này!

Đoàn Hạo vốn chẳng ngạc nhiên lắm nhưng thái độ của Lang khiến hắn nghĩ kết cục có vẻ khác đi.

- Huynh định ra tay luôn sao? - Hắn khẽ hỏi.

- Nếu Thịnh Nhạc Minh chết thì đạo quân phản loạn như rắn mất đầu. Nhưng cánh quân ngoài biên ải sẽ tập họp lại rồi theo con trai hắn mà đánh úp đế đô.

Lang nghiêm nghị bảo, Đoàn Hạo tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

- Binh lực ít ỏi thế sao chống nổi thần binh của hoàng hậu. Không khéo vẫn thất bại như trước.

Lang lắc đầu, anh chỉ tay về phía bắc.

- Tàn quân tuy ít nhưng được hỗ trợ từ Âu Sa Nhĩ. Nói không chừng, đệ đệ tốt của huynh đang điều binh tới đây!

Sắc mặt Đoàn Hạo tối sầm. Lí nào lại thế? Tiêu Ân chẳng lẽ...

- Không đâu, ta nghĩ huynh suy diễn quá xa.

Đoàn Hạo bác bỏ ý nghĩ đó nhưng Lang lần hồi rút Thiết Trảo lên. Động tác hơi kì quặc, hắn sắp e ngại vì hành động kia.

- Huynh tránh ra đi!

Lang miết nhẹ sống kiếm, tà khí Thiết Trảo lan tỏa dần dần. Trước đây nó không dễ dàng bộc phát ra bên ngoài. Bây giờ dường như kiếm khí đã mạnh lên rất nhiều.

- Huynh...muốn tiếp tục tế kiếm sao? - Đoàn Hạo chuẩn bị tâm thế ngăn cản nhưng Lang chỉ lắc đầu. Anh chậm rãi cắm mạnh kiếm xuống đất rồi thì thầm những âm thanh kì lạ.

Mặt đất hơi lăn tăn làn sóng ngầm bí ẩn. Cảm giác dưới chân không mấy thoải mái, chẳng hiểu vương tử định làm điều gì, Đoàn Hạo cứ chăm chú quan sát. Một lúc sau, tiếng hú của lũ sói bỗng vang dậy. Những ánh sáng đỏ rực hiện diện đâu đó quanh khu vực bìa rừng.

- Huynh đang triệu hồi bầy sói à? - Hắn chợt hiểu ra vấn đề.

- Chúng sẽ giúp ta kiểm soát tình hình!

Lang nói rồi thu kiếm vào vỏ. Mặt trời xuống núi từ lâu. Ánh trăng lấp ló phía rặng phi lao trước mặt. Đêm nay trông vầng kim nguyệt tròn vành vạnh. Thảo này hai thanh kiếm nặc nồng ma tính.

Đoàn Hạo tính tới tính lui, hắn mãi băn khoăn vài chuyện. Lang càng lúc càng khó hiểu, hẳn theo gót vương tử mà biết bao điều âu lo vây hãm.

Đường đến biên giới không xa nhưng áp giải thế này thì là cả một hành trình dài. Khi ánh trăng lên tới đỉnh đầu, Thịnh Nhạc Minh đột nhiên dừng lại. Hắn liếc mắt sang Lưu Đình. Có vẻ con cáo già mỏi chân, muốn trở chứng.

Binh lính triều đình tuy đông nhưng nếu so với võ nghệ Lưu Đình thì đúng một trời một vực. Thời khắc vàng đã điểm, Thịnh Nhạc Minh ho hai tiếng thì tay võ sĩ bất ngờ rút kiếm tấn công quan binh. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, lớp người đổ gục không ít.

Thịnh Nhạc Minh đắc ý, hắn thừa thắng xông lên. Trên trời xuất hiện cột pháo sáng, ánh mắt hắn mừng rỡ lên trông thấy.

- Đại nhân mau đi trước! Người chúng ta tới rồi!

Lưu Đình vừa đánh vừa lui, binh lính chết la liệt. Còn lại vài người cố đuổi theo, Lưu Đình chẳng ngại hạ sát từng binh sĩ.

Trăng sáng vằng vặc, tốp lính đâu khác miếng mồi ngon để lão tặc giải khuây. Tiếng vó ngựa men theo lối bìa rừng, Lưu Đình khá đắn đo. Hắn nhìn bao quát xung quanh.

Ánh lửa rực trời đang dần kéo đến. Nó hiện ra trong đáy mắt hai kẻ phản loạn. Lão tặc tức khí nghiến răng, trừng mắt.

Con ngựa trắng uy phong lẫm liệt, Mạnh Hy dẫn theo đội quân hùng hậu đuổi sau đoàn quân áp giải. Thịnh Nhạc Minh tức tốc hòa nhập binh lính của mình. Phút chốc, hai bên đối đầu kịch liệt.

Tưởng chuyện đơn giản, phía bụi rậm hàng chục xạ thủ giương cung đợi lệnh. Những kẻ áo đen không ngại tạo làn mưa tên về nơi binh sĩ quy tụ.

- Khốn kiếp!

Thịnh Nhạc Minh bậm môi. Hắn lệnh thuộc hạ mình phản công dữ dội.

Mạnh Hy biết ngay con đường sống của Thịnh Nhạc Minh vô cùng thấp. Kẻ muốn giết hắn nhiều vô kể. Đêm nay là ngày tàn cho binh bộ thượng thư rồi.

Tốp áo đen đồng loạt xông ra, kiếm cung va nhau chang chát. Ai nấy quyết giết bằng được Thịnh Nhạc Minh. Mạnh Hy do dự ra tay, là đấng nam nhi sao lại giết người theo cách mờ ám đó.

Lão tặc chết thì linh hồn sư phụ cũng chưa yên lòng!

Mạnh Hy khổ sở than trách. Anh ngần ngừ đối diện tên phản tặc gian xảo. Bây giờ không phải lúc giảng đạo lí, bản thân mỗi người đều hiểu lòng dạ nhau. Trận chiến dâng lên cao trào thì tiếng sói vang vọng xung quanh. Nháy mắt, bầy sói ùn ùn đổ bộ. Chúng tấn công tất cả binh lính và gây nên sự hỗn loạn dồn dập.

Đám khói bụi mịt mù giữa đất trời tăm tối, Mạnh Hy phải vật lộn tất cả để không rời mắt khỏi lão tặc. Tuy nhiên, dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng ai đó lướt qua khiến Mạnh Hy sững người.

- Không thể nào...

Mạnh Hy nắm chặt thanh kiếm, tim anh đập loạn xạ cả lên. Bao ước vọng xa xăm như liều thuốc độc cho hình ảnh mà anh trông thấy. Nó thực thực, hư hư, khó nói nên lời.

- Tại sao?

Lòng Mạnh Hy bấn loạn. Khung cảnh bức bối hiển hiện ngay sau đó. Binh lính nằm ngổn ngang mà lão tặc biến mất tăm. Sự điềm tĩnh của Mạnh Hy bỗng biến thành cơn giận dữ khó kiểm soát. Hai mắt anh đỏ ngầu, toàn thân mang đầy sát khí.

...

Vầng trăng mùa thu đứng giữa đỉnh trời. Dưới vầng kim nguyệt rực rỡ, thanh kiếm của vương tử Vân Chu bỗng đáng sợ hơn bao giờ hết.

- Khương Thập Lang!

Thịnh Nhạc Minh rít từng lời qua kẽ răng. Hắn không ngờ Lang lại cứu mình thoát khỏi vòng vây bão táp. Đoàn Hạo chau mày ngẫm nghĩ, hắn cuối cùng hiểu chân tướng sự việc.

- Ngươi phải đền tội vì hại chết sư phụ ta!

Lang rút Thiết Trảo ra. Ánh sáng phản chiếu hắt vào mắt lão hồ ly. Hắn cảm giác mình mộng tưởng nhiều nhưng cũng chiếm hữu nhiều thứ giá trị.

- Vậy ra ngươi bắt ta tới đây chỉ vì điều đó sao? Ngươi muốn tranh giành cùng Dương Mạnh Hy à?

Thịnh Nhạc Minh bật cười. Mặc dù cười lúc này quả thật ngu ngốc, ấy thế hắn vẫn đủ tỉnh táo dùng lời lẽ mỉa mai kẻ khác.

- Nếu cho là đúng thì cứ như vậy!

Lang lạnh lùng lướt kiếm xuyên qua búi tóc trên đầu hắn. Tích tắc, mái đầu bung xõa xuống, trông thật ngô nghê.

- Khương Thập Lang! Ngươi sợ huynh đệ mình đến vậy à? Sợ hắn phạm phải tội khi giết ta chăng?

Thịnh Nhạc Minh kiềm chế lòng tự tôn. Hắn điềm tĩnh đối diện Lang. Quả thực, đáy mắt vương tử phút chốc lay động. Khóe miệng lão hồ ly khẽ cong lên. Hắn chuyển giọng chậm rãi.

- Xem ra ngươi rất giống Chu Vân vương, lúc nào cũng trọng tình nghĩa. Nhưng người sống trên đời, nếu không nghĩ cho riêng mình thì sớm muộn cũng chết vì tay huynh đệ. Kết cuộc của ngươi rồi cũng như ta ngày hôm nay thôi.

Dáng vẻ lão tặc trông hệt ông già đáng thương. Đoàn Hạo khá ngỡ ngàng trước vai diễn đột xuất này. Lí nào Thịnh Nhạc Minh nghĩ Lang dễ mềm lòng vậy sao.

- Ngươi và cha ta có một giao dịch đúng không?

Ánh mắt Thịnh Nhạc Minh chợt lóe lên. Dĩ nhiên đây đâu phải lời nói vu vơ. Mục đích con người giấu giếm thế nào cũng phải lộ ra khi chạm mặt vấn đề. Đắn đo suy nghĩ không lâu, lão tặc ngước mắt nhìn Lang.

- Ngươi thật sự muốn biết sao?

Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo dò xét thái độ anh. Lang thừa hiểu ẩn ý thâm sâu kia. Con đường tồn vong của hắn biết đâu dựa theo gợi ý này?

- Ta đương nhiên muốn biết. Nhưng...đó không phải giao dịch để trao đổi mạng sống. Nói hay không thì tùy!

- À...

Thịnh Nhạc Minh vuốt nhẹ bộ râu. Hắn như cá nằm trên thớt song Lang cũng chưa vội hành động.

- Vậy ra...Chu Vân vương luôn muốn bảo vệ ngươi. Thôi thì ta cứ ôm bí mật đó xuống đáy mộ cho toại lòng người.

Giọng điệu lão tặc chín mười phần thật nhưng lí trí mách bảo Lang chuyện không đơn giản thế. Cuộc đấu khẩu nãy giờ tiêu tốn thời gian, hai bên đã mất khá nhiều kiên nhẫn cho việc nhượng bộ.

Huyết Vũ đang rung lên từng đợt, Lang nhận ra tà khí lan tỏa quanh đây. Đúng là không tưởng tượng được!

- Đưa hắn đi mau!

Lang nhìn Đoàn Hạo. Khoảnh khắc ánh chớp lóe lên, tưởng chừng xé rạch bầu trời. Con bạch mã Mạnh Hy cưỡi phi nước đại dũng mãnh. Đất trời mây vần vũ dữ dội, giông gió nổi lên như cuồng phong bão táp.

- Lang? - Đoàn Hạo còn do dự.

- Đi mau!!!

Nét mặt kiên quyết của Lang khiến Đoàn Hạo đành tuân theo. Hắn lôi lão hồ ly thoát khỏi nơi này. Mạnh Hy hai mắt đỏ ngầu, bóng dáng hung thần ồ ạt phía sau. Huyết Vũ khao khát mùi máu tươi, nó chẳng chịu nằm yên, Lang cố khống chế bằng mọi giá.

- Khương Thập Lang...

Mạnh Hy nhảy xuống ngựa, anh cứ thế đi thẳng đến chỗ huynh đệ. Lang thu thu Thiết Trảo vào, hai mắt đối diện Mạnh Hy một cách nghiêm nghị.

- Tại sao vậy? Tại sao ngươi cứu hắn?

Lòng Mạnh Hy đầy oán hận. Hai tay anh bấu chặt người Lang. Cảm giác vừa giận vừa muốn giày vò hắn. Xem bộ Đoàn Hạo đưa Thịnh Nhạc Minh thoát khỏi tầm mắt, lúc này Lang bắt đầu điềm tĩnh hơn.

- Xin lỗi huynh, Mạnh Hy. Ta chỉ còn lựa chọn đó!

- Lang!!!

Mạnh Hy bất giác gằn giọng, cứ ngỡ chia tay nơi vương thành, không ngờ chốc lát thành ra thế này. Cơn giận bộc phát như tích tụ từ lâu, chờ ngày giải phóng.

Lang hiểu ma khí xung quanh Mạnh Hy. Đôi mắt đổi màu như những thần binh địa ngục. Anh vô cùng do dự, không thể rút Huyết Vũ ra. Anh không thể!

- Hắn hại chết sư phụ! Ngươi quên rồi sao?

Giọng Mạnh Hy to hơn bình thường, tình hình chuyển biến nghiêm trọng. Lang chẳng thể nhịn nổi, anh đẩy Mạnh Hy ra xa.

- Hãy làm tốt bề tôi trung thành của huynh. Chuyện khác, ta sẽ làm thay!

Lang lo lắng chuyển biến từ phía Mạnh Hy. Đám mây đen quái quỷ đó ở trên cao quan sát, nó đang thâu tóm lý trí Mạnh Hy.

- Khương Thập Lang!!!

Tai Mạnh Hy tưởng như ù đi, không nghe thêm được gì cả. Thanh kiếm lăm le xông tới tấn công Lang dữ dội.

Chát!!!

Bất đắc dĩ Lang đưa Thiết Trảo ra đỡ. Tà kiếm Lang tộc đủ mạnh để áp đảo ma tính kia. Ấy vậy, Lang không thể công kích Mạnh Hy, kiếm khí đánh ra cứ như mèo vờn chuột.

- Mạnh Hy! Huynh nghe ta nói không?

Lang bất lực chống chế từng nhát kiếm chí mạng. Mạnh Hy dồn toàn lực đánh trả. Từng giọt mưa rơi nhẹ xuống, phút chốc tất cả chìm trong làn nước mịt mù giông gió.

- Khốn kiếp! Ngươi đang điều khiển bằng hữu ta bằng cách hạ tiện đó sao?

Cơn nóng giận của Lang khiến đám mây đen kia càng thích chí. Nó lượn lờ quanh Mạnh Hy đầy ma lực dị thường.

- Khương Tử Phong! Là ngươi không muốn thiên hạ Diên Phong thì ta sẽ đem nó cho kẻ khác! Ha ha ha!!!

Đám mây bành trướng rộng ra, nó ám sau lưng Mạnh Hy. Hiện tại, Lang rất khó khăn khi đối đầu trực diện. Hai thanh kiếm luôn có nguy cơ gây sát thương cho bằng hữu. Lang tìm cách tránh né chứ không dám động thủ.

Kịt!!!

Mắt Mạnh Hy bỗng chuyển sang màu hổ phách khi nhận ra Lang dùng tay không đón kiếm, những giọt máu đỏ thi nhau rơi xuống đất. Lòng anh thấy xao động, cứ như mình đã phạm phải sai lầm nào đó nghiêm trọng.

- Lang? Tại sao...

Mạnh Hy bối rối, anh bàng hoàng nhìn nhận xung quanh.

- Chuyện gì thế này?

Thật may mắn, Mạnh Hy vừa kịp lấy lại ý thức, song đám mây kia chưa có ý định buông tha. Nó tiếp tục truyền tạp niệm chi phối Mạnh Hy. Hai tay anh lại bị khống chế, Mạnh Hy chẳng ngần ngại vung ngay bảo kiếm. Máu cứ thế bắn tung lên cả khóe mắt.

Lang chau mày vì đau, vết cắt khá sâu trên tay làm vương tử mất nhiều máu. Mạnh Hy dần tiến lại gần, trạng thái mất ý thức vô cùng nguy hiểm.

Chát!!!

Rút Thiết Trảo đỡ đòn hiểm, không ngờ nó hất Mạnh Hy dội ra xa. Lang hối hận vì mình lỡ xuất chiêu, anh nhanh chóng thu kiếm vào.

- Tệ thật!

Mạnh Hy có vẻ chẳng hề hấn gì, Lang còn quá nương tay. Tiếp tục thế này đâu phải cách, đầu Lang nặng dần và anh cảm giác cơ thể xuống sức nhanh chóng.

Độc dược phát tác lúc lâm nguy. Đúng là họa vô đơn chí. Lang đang nghĩ cách giải quyết chuyện này trước khi quá muộn.

- Huyết Vũ! Một lần nữa, hãy thể hiện sức mạnh của ngươi!

Lang rút thanh đao sát thủ ra. Bóng tối vẫy vùng đằng kia sự phẫn nộ, tất cả chờ dòng máu nóng mà vương tử ban tặng.

Phập!!!

Huyết Vũ hòa theo giọt máu phượng hoàng, phá tan chướng khí nơi đám mây ma mị. Nó thoát khỏi người Mạnh Hy và bay tít lên cao.

Lang quá mệt, anh không trụ vững nữa mà khuỵu người xuống. Đám mây đen sừng sững giữa đỉnh trời. Mưa giông ào ạt khủng khiếp, Mạnh Hy còn ngây người chưa cử động được.

- Khương Tử Phong! Hãy đợi đấy!

Giọng nói ồm ồm ghê rợn, phong ba bão táp chợt dừng lại. Dưới đất, những giọt máu hòa lẫn trong đám cỏ xác xơ. Binh lính ngoài xa tiến đến, Lang yên tâm rời đi. Cuối cùng Mạnh Hy vẫn an toàn.

...

Lớp sương đêm giăng phủ rừng cây. Cái lạnh tê tái trong mùa thu ảm đạm. Vầng trăng sắp tàn dưới những rặng núi xa. Đoàn Hạo kiên nhẫn chờ đợi Lang, hắn không thích nghe lão hồ ly nói bao điều vớ vẩn.

Thịnh Nhạc Minh ngồi yên trên tảng đá, mấy con sói canh chừng nghiêm ngặt. Lão tặc thật sự chẳng dám cử động mạnh, một cú táp có thể mất mạng như chơi.

- Kỳ vương! Ta tự hỏi sao ngài thích thú mảnh đất Diên Phong này. Ngài không muốn quay về lấy lại địa vị sao?

Nghe Thịnh Nhạc Minh nói mà Đoàn Hạo thấy kinh tởm. Chẳng phải lúc trước còn sai người thích sát ta à? Đúng là bụng dạ con người!

Đoàn Hạo không màng lão ta nữa. Hắn nơm nớp nhìn hướng trời xa vô định. Thịnh Nhạc Minh cay cú vì thái độ thờ ơ, hắn mím môi im lặng.

Cái lạnh gia tăng càng nhiều, tiếng chim hót lanh lảnh thì Đoàn Hạo chợt giật mình. Không ngờ trời sáng nhanh thế. Có vẻ hắn đã rời mắt khỏi Thịnh Nhạc Minh hồi lâu.

Trông cậy vào chúng vậy!

Con sói xám yếm bạc ra vẻ hiểu ý, nó hếch mũi lên rồi rùng mình xuống canh gác. Đoàn Hạo nói một cách lơ đãng trước lúc rời đi:

- Nếu ngươi muốn giữ mạng thì cố ngồi yên đó.

Thịnh Nhạc Minh nheo mắt lại, hắn chưa nghĩ cơ hội tốt đang đến. Bầy sói Lang tộc vốn là những con mãnh thú không hiểu tiếng người. Trông bộ răng chúng như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn bấm bụng im lặng.

Đoàn Hạo vội vã quay lại con đường đã đi. Cơn mưa đêm qua khiến mặt đất còn đọng nhiều vũng nước. Ánh mặt trời le lói bên kia sườn đồi, hắn cảm giác hơi nước đã xóa hết mọi dấu vết còn sót lại.

Lang đối mặt Mạnh Hy, tình hình lúc đó chẳng biết thế nào. Hắn bồn chồn trong dạ. Bao năm chinh chiến sa trường, phút chốc vương quyền mất hết, hắn chấp nhận làm kẻ tự do nơi thiên hạ rộng lớn này. Dẫu sao kiếp phong trần cũng đáng để bậc vương giả nếm trải. Kết giao bằng hữu thâm tình há chẳng phí kiếp làm người.

- Lang!

Đoàn Hạo nhướng mày, bóng dáng Lang dần ẩn hiện trong đám sương mù dày đặc.

- Lang! - Hắn gọi thêm lần nữa.

Có vẻ trạng thái vương tử không mấy ổn, hắn nhanh chóng lại gần xem. Lang vừa gặp Đoàn Hạo thì thần thái xuống sắc nghiêm trọng. Áo anh ướt sũng và bàn tay vẫn còn chảy máu.

- Không xong rồi! Độc tố đang tái phát lại!

Hắn bắt mạch và nói nhưng Lang chẳng mấy để tâm. Vết thương chưa cầm máu lại, Đoàn Hạo ngán ngẩm xé mảnh vải và bôi ít thuốc. Như thế vẫn tốt hơn bỏ mặc gã ngốc này!

- Lão tặc còn đó không? - Lang chau mày, anh thoáng nhìn Đoàn Hạo.

- Ta giao cho lũ sói rồi! - Hắn bình thản đáp. Khi ấy, vài thuộc hạ của Lang xuất hiện. Họ vội quỳ xuống hành lễ. Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

- Giải lão tặc về Vân Chu trước!

- Dạ!

Thuộc hạ khấu đầu tuân mệnh. Họ lên ngựa đi ngay. Đoàn Hạo căng não ra để nắm bắt suy nghĩ vương tử. Hắn mệt mỏi nhìn Lang ôm mối bận tâm lớn tới vậy.

- Xem ra huynh về kinh không phải chứng kiến việc chém đầu Thịnh Nhạc Minh mà là cứu hắn.

Lang khá mỏi mệt khi phải trả lời. Đầu óc anh quá nặng nề, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Chuyện Mạnh Hy bị thao túng báo hiệu nguy cơ sống còn của tình huynh đệ. Lão tặc Thịnh Nhạc Minh tuy đáng chết nhưng chưa phải lúc này.

- Huynh biết hết thì còn hỏi ta làm gì?

- Khương Thập Lang. Ta chỉ muốn nhắc huynh lần này thôi! Hãy cố giữ mình. Nếu huynh có chuyện gì, bao kẻ sẽ gánh lấy hậu quả khôn lường.

Đoàn Hạo vỗ nhẹ bờ vai ấy. Lang rất hiểu, chỉ là anh cố hiểu theo những điều trái tim không muốn.

- Chuyện gì vậy?

Hắn ngạc nhiên bởi Lang quay đầu quan sát hướng khác.

- Có mùi máu!

- Sao?

Hắn nhướng mày thì Lang đã nhanh chân chạy về bìa rừng. Rắc rối đan xen rắc rối, Đoàn Hạo đành bất chấp nối gót vương tử thành Vân Chu.

Rốt cuộc, huynh đệ quan trọng hơn tính mạng à?

Bình Luận (0)
Comment