Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 106

Edit: Đồng – Beta: Đậu

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Lục Hi Hữu liền vội vàng lắc đầu, thật ra cậu không biết nói sao cho ba mẹ mối quan hệ của mình và anh trai, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy daddy đều sẽ thấy thật chột dạ, cho đến bây giờ cậu vẫn không dám để bọn họ biết việc giữa hai anh em.

Lục Hi Tá ngược lại lạc quan hơn cậu nhiều, mỗi ngày vẫn giống như bình thường, nên làm gì thì làm cái đó, thoắt một cái đã hết ba năm cấp ba. Lúc học lớp 12 hai người đã không còn chung lớp, dùng thành tích của Lục Hi Tá vốn đã có thể sớm nhảy lớp, nhưng mà bởi vì muốn bồi em trai, hắn không có làm như vậy, tuy ở trường không dành quá nhiều tâm sức nhưng thành tích của hắn vẫn luôn đứng đầu. Vì điều này, Lục Hi Hữu vẫn luôn nỗ lực đuổi theo. Cậu sợ sau khi thi đại học, cậu và anh trai sẽ mỗi người một nơi, thành tích của cậu càng ngày càng bình thường, lại bởi vì sau khi phân khoa, cậu theo khoa học xã hội, còn anh trai lại học khoa học tự nhiên, cho nên dù anh trai muốn cũng không thể giúp được gì, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.

Cũng bởi vì vậy, Lục Hi Hữu vẫn luôn học ngày học đêm, thời gian triền miên của hai người cũng giảm đi, nhiều năm nay cũng đủ để cậu hiểu quan hệ giữa hai người, không chỉ đơn thuần là vì tình dục mà là tình yêu sâu sắc cùng quan tâm đối phương.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, tinh thần của hai người đều phát huy ổn định, kết quả cũng nằm trong dự tính. Với thành tích của hắn hoàn toàn có thể chọn được trường đại học tốt nhất mà cậu lại không có như vậy. Tuy rằng thành tích không kém, có thể vào được trường trọng điểm nhưng mà nếu như chọn giống anh thì có chút khó khăn. Có lúc Lục Hi Hữu cảm thấy, ngoại trừ bề ngoài, cậu và anh trai không có điểm nào giống nhau.

Lúc chọn trường, Lục Hi Hữu lần đầu tiên đi cả đêm không về, hơn nữa còn không cho mọi người đi tìm. Thật ra cậu cũng không có đi đâu xa, chỉ là một mình lẳng lặng đứng bên hồ trong công viên gần nhà.

“Tá Tá.” Lục Tử Ninh nhìn con trai đang bất an đi tới đi lui, gọi hắn lại, mà Lục Thiếu Hoàng với Lục Thiếu Phong thì mỗi người một bên, không có chút tự giác lúc ở trước mặt con gì hết.

“Daddy.”

“Con rất lo lắng cho Hữu Hữu sao?”

Lục Hi Tá gật gật đầu, em trai là bảo bối lớn lên trong vòng tay hắn, hắn có thể vì cậu mà trả giá còn nhiều hơn Lục Tử Ninh: “Con lo Tiểu Hữu xảy ra chuyện.”

“Tiểu Hữu đã lớn, sẽ không có chuyện gì.” Lục Tử Ninh có lòng tin với con trai mình, hơn nữa dù trong mắt họ Tiểu Hữu có đáng yêu, có khả ái thì vẫn là một đứa con trai, vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân.

“Daddy, con…”

“Thật ra chúng ta đã biết chuyện của con và Tiểu Hữu.”

Lục Hi Tá cũng không kinh ngạc gì, giống như đã sớm biết chuyện bọn họ bị bại lộ, cho là ba ba vẫn chưa biết, có lẽ cũng chỉ có một mình Lục Hi Hữu.

“Nào có anh em nào đến tuổi này còn không chia phòng ngủ, hơn nữa phòng của các con ở cạnh phòng ba, buổi tối, khụ, âm thanh có chút lớn.” Nhiều năm như vậy, nếu như bọn họ còn không biết thì sao có xứng với tiếng cha? Chỉ là lúc bình thường đều là mở một mắt nhắm một mắt.

Lục Hi Tá không nghĩ lại bị phát hiện vì lý do này, nhất thời có chút ngượng ngùng.

“Lúc không có em gái con thì không sao nhưng lúc có nó thì hai đứa nên nhỏ giọng chút, dù sao nó cũng là con gái.” Lục Tử Ninh ý vị sâu xa khiến gương mặt Lục Hi Tá triệt để đỏ.

“Con biết rồi.”

“Còn có, cha thấy trong phòng các con không có bao cao su, sau này lúc làm, nhớ phải mang bao.”

Lần đầu bị giáo dục tri thức về phương diện này, Lục Hi Tá dù ngại nhưng vẫn lẩm bẩm một câu: “Nhưng con không thích mang cái kia…”

Không biết vì sao, khi hắn nói câu đó giống như daddy trừng mắt với hai ba ba, mà Lục Thiếu Hoàng với Lục Thiếu Phong thì lại giống như vô cùng hiểu ý gật đầu.

“Daddy, việc liên quan đến kỳ thi, con muốn thương lượng với người một chút.”

________________________________

Sau khi kết thúc kỳ thi, cho đến cuối cùng, Lục Hi Hữu cũng chưa từng hỏi Lục Hi Tá ghi danh vào trường nào. Rõ ràng hai người thật gần gũi nhưng cả điều này cũng không biết, e rằng có chút kỳ quái, đến tận khi nhà trường gửi giấy thông báo trúng tuyển đến, cậu vẫn không dám nhìn anh trai.

Nghỉ hè năm đó cậu thể hiện sự chủ động trước nay chưa từng có, bởi vì không biết tại sao, cậu cảm thấy mình và anh trai sẽ thật sự phải tách ra. Nghỉ hè năm đó là kỳ nghỉ hè tràn đầy tính phúc của Lục Hi Tá, ai bảo em trai hắn đáng yêu như vậy nhưng đã hứa với daddy không để em gái nghe được, cho nên hắn cũng đặc biệt chú ý.

Lúc khai giảng, Lục Hi Tá đã sớm rời đi, còn không cần người đưa. Cậu cảm thấy mấy ngày đó đặc biệt gian nan, nghĩ đến bốn năm đại học khó có thể được gặp anh trai liền thật khó chịu. Hơn nữa mọi người đều nói tình cảm trước khi vào đại học không ổn định, cậu thật sự lo lắng sau khi anh trai tiếp xúc với thế giới tốt hơn, sẽ quên mất cậu. Vừa nghĩ đến, lòng càng sa sút hơn, chỉ biết trông chờ đến kỳ nghỉ đông sẽ được gặp hắn…

Lúc daddy đưa cậu đến trường cậu vẫn thật không vui. Lăn qua lại mãi vẫn không ngủ được, nghĩ nếu mình lại nỗ lực một chút, thi khá một chút, có phải đã có thể đến trường của anh trai.

Cậu thật sự nhớ hắn…

Trường học mới khiến cậu có chút không thích ứng, sau đợt quân sự huấn luyện đầu năm là lễ khai giảng chào mừng tân sinh viên nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, vào lúc đó, cậu sẽ được gặp người cậu nhớ thương.

“Sau đây xin mời tân sinh viên của học viện kinh tế Lục Hi Tá sẽ lên tấu một khúc dương cầm The Promise.”

Lục Hi Hữu ngây người, cho đến khi thật sự nhìn thấy người kia trên sân khấu xác định đó thật sự là anh trai. Hắn… Hắn vào trường này sao? Bởi vì học viện kinh tế cách học viện văn học có chút xa nên ít tiếp xúc, mấy ngày qua cậu không có gặp anh trai, bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, căn bản là kinh ngạc không nói ra lời.

“Ồ, Tiểu Hữu, gương mặt của hai người thật giống nha.” Một bạn cùng phòng kinh ngạc nói.

“Tên cũng giống, hai người là anh em sao?”

“Sao cậu không kể với tớ có cậu anh trai học trường này a?”

Tai như bị ù đi không thể nghe được những câu nói tiếp theo, chỉ nhớ sau khi tiết mục kết thúc bản thân liền lao tới cánh gà, chạy tới trước mặt Lục Hi Tá, sau đó đứng đó nhìn hắn, một câu cũng không nói ra được.

“Tiểu Hữu.”

“Tiểu Hữu, sao lại ngẩn người vậy nè? Là anh a….” Hắn cười cười nhìn người trước mặt, mà lúc này Lục Hi Hữu tỉnh lại.

“Lục Hi Tá…”

“Ừm.”

“Anh trai.”

“Ừm. Là anh.”

“Sao anh lại…”

Lục Hi Tá cười: “Anh chọn trường này a.”

“Vậy sao lại muốn lừa em…”

“Anh không lừa em a, là tại em đâu có hỏi anh đâu.”

Lục Hi Hữu lúc này mới nhớ đúng là mình chưa từng hỏi hắn “Daddy…”

“Bọn họ biết. Hơn nữa còn đồng ý.”

Lục Hi Hữu kinh ngạc nhìn hắn.

“Cho nên sau đó, em trốn không thoát đâu. Tiểu Hữu, em là của anh.”

“Ca khúc lúc nãy là đàn cho em, vui…” Lục Hi Tá còn chưa nói hết, Lục Hi Hữu đã nhào tới ôm chặt hắn, đầu tựa vào cổ hắn, òa khóc lên.

“Anh, em rất nhớ anh.”

“Đứa ngốc, anh cũng nhớ em.” Hắn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa đầu, ánh mắt tràn đầy sủng nịch, có trời mới biết mấy ngày nay hắn phải nhẫn nhịn như thế nào mới không đi tìm cậu, vẫn luôn chờ tới hôm nay chính vì muốn tặng cậu một niềm vui bất ngờ. Hắn hiểu đứa em trai này, thật ngốc, rõ ràng muốn biết lại không dám hỏi, rõ ràng là buồn làm ra vẻ không có chuyện gì, rõ ràng muốn hắn bên cậu cả đời lại giả vờ một mình cũng có thể vui vẻ. Sao hắn có thể bỏ đứa em ngốc này một mình đây…

Cho nên cả đời này, ai cũng trốn không thoát đối phương. Cuộc sống đại học của bọn họ, vừa mới bắt đầu…

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment