Edit: Đậu Đỏ
“Tự luyến quá đi.” Dương Uấn Chi lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt đang khuếch đại trước mắt nhưng ánh mắt lại có chút né tránh.
“Vậy em nói xem em thích anh hồi nào.”
“Không biết, anh mau đứng lên, coi chừng mẹ thấy bây giờ.”
Ngô Thắng Vũ nhìn bộ dáng ngang ngạnh của Dương Uấn Chi, nhớ đến bộ dáng trên giường thao tiểu tao hóa này sảng khoái thì dâm ngôn lãng ngữ gì cũng dám nói, vì vậy cũng không làm khó cậu đứng thẳng lên, “Nhanh nhanh, dọn đồ đi rồi đến nhà anh.”
Cậu mang theo mọi thứ cần thiết, chào mẹ một tiếng liền cùng Ngô Thắng Vũ ra cửa. Bởi vì lúc đi trời đã tối nên cậu gọi taxi, xe lái đến nhà lại bị hắn giành trả tiền.
Nhìn thấy cổng nhà hắn liền xác định nhà hắn không phải giàu bình thường, biệt thự kiểu tây mà sân vườn thiết kế cũng rất đẹp, tường vi hồng trắng rực rỡ bao quanh hàng rào. Ngô Thắng Vũ luôn tự tin ngạo mạn giờ đây lại bối rối, có một loại cảm giác sợ lần đầu mang tức phụ nhi về nhà, sợ cậu không hài lòng với loại thiết kế này, “Trang trí nhà cửa đều do mẹ anh làm nên có chút nữ tính. Em đừng để ý.”
Khóe miệng không nhịn được giương lên, đồ ngốc này, hắn không ngại nhà cậu thì cậu sao có thể để ý nhà Ngô Thắng Vũ?
“Không có gì, có tiền không phải lỗi của anh.”
Nghe cậu nói, hắn hoài nghi có phải là lỗ tai mình có vấn đề, em ấy đang trêu mình hả?
“Bảo bối, không ngờ em còn có óc hài hước nha, chà chà.” Hắn cười rạng rỡ, nhất thời cảm thấy người này thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu.
Dương Uấn Chi ngạo kiều đi về phía trước chỉ cấp Ngô Thắng Vũ một bóng lưng.
Lầu một nhà hắn là phòng khách ốp thủy tinh phi thường thoáng đãng, còn có thể ngắm hoa trong vườn, lầu hai là phòng ngủ, toàn bộ phòng ở được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển, từ đó có thể nhìn thấy được tính cách của nữ chủ nhân, cậu nhớ tới phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp kia, cảm thấy tính cách và tướng mạo của Ngô Thắng Vũ thật giống mẹ hắn.
Mới vừa ngồi lên ghế sa lon hắn liền kéo cậu lên đùi hôn một trận, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, nước bọt từ khóe miệng nhỏ xuống tạo thành sợi chỉ bạc, một tay đã dò vào quần áo cậu, nhẹ nhàng vỗ về eo cậu, hai người đều có chút động tình, dù sao buổi chiều trên xe buýt không có làm tận hứng. Đột nhiên không biết bụng ai kêu vang, hai người sau khi tách ra nhìn nhau nở nụ cười, hắn lấy di động ra, “Anh gọi đồ ăn.”
“Không cần gọi, để em nấu cho.”
Nghe cậu nói sẽ làm cơm cho mình, hai mắt hắn toả sáng.
Mở tủ lạnh ở nhà bếp ra phát hiện bên trong chất đầy các loại thức ăn mẹ Ngô đã mua cho. Ngô Thắng Vũ không hiểu được mẹ nghĩ gì, giúp việc nghỉ mà hắn lại không bao giờ tự mình nấu nướng còn mua nhiều như vậy, bất quá bây giờ… Xem ra có tác dụng rồi đi, không uổng phí mẹ chuẩn bị đi.
“Anh không biết mấy cái này, em cần gì cứ lấy”
Dương Uấn Chi lấy một ít đồ, nhìn hắn vẫn dính cậu như kẹo mạch nha, quay đầu nói, “Anh đi tắm trước đi, em làm được mà.”
※
Tắm xong Ngô Thắng Vũ thấy trên bàn đã có ba món, người kia mặc tạp dề của mẹ tất bật chuẩn bị món cuối cùng. Hắn từ phía sau ôm lấy cậu, lần đầu tiên thấy thật hạnh phúc, “Bảo bối nhà anh thật lợi hại, học giỏi, biết nấu ăn, trên giường còn phát dâm nữa.”
Dương Uấn Chi suýt chút nữa lấy xẻng đánh, phát hiện người ôm là hắn, ở đây chỉ có hai người, người này càng không biết xấu hổ. Bất quá nấu cơm cho người yêu là một loại ngọt ngào làm cậu thấy thật hạnh phúc.
Bữa cơm này hắn ăn thật sảng khoái, ngoài việc đồ ăn rất ngon, nghĩ đến tiểu đáng yêu của hắn làm cơm làm hắn thật thỏa mãn, hơn nữa trong bữa ăn tao hoá này thường hay nhìn hắn, giống như một tiểu sắc quỷ, suýt chút nữa làm hắn trực tiếp đè cậu lên bàn cơm làm làm.
Cơm nước xong trời đã về đêm, Dương Uấn Chi vào phòng Ngô Thắng Vũ nhưng không phải là chủ động câu dẫn người kia, ngắm nghía phòng hắn mới phát hiện so với trong video còn rộng hơn, tủ sách chất đầy sách hơn nữa còn có một ít tranh chữ quý, hoàn toàn khác với loại thiếu gia ăn chơi mà hắn xây dựng, cậu có cảm giác Ngô gia là dòng dõi rất đỗ đạt.
Ngồi vào bàn học lấy sách vở ra, cậu bắt đầu làm bài tập. Mặc dù mỗi phút mỗi giây ở bên hắn cậu đều thật quý trọng nhưng làm việc xong mới thư giãn đã là thói quen của cậu.
Hơn nữa lúc nấu ăn cậu thấy có một bình mật ong, nhớ tới những hình ảnh trẻ em không nên xem ngày đó, cậu lại muốn, bởi vậy lúc ăn cơm mới khao khát nhìn hắn, hiện tại chỉ có thể làm bài tập để phân tán tâm tư thất loạn bát tao của cậu.
Bất quá lần làm bài tập này Dương Uấn Chi chẳng hề thuận lợi. Cậu vừa ngồi xuống viết những dòng đầu tiên Ngô Thắng Vũ ngồi bên cạnh không an phận luôn nói những lời hạ lưu trêu chọc cậu.
“Tiểu tao hóa, buổi chiều trên xe buýt làm em thoải mái không, đặc biệt là lúc có người đụng trúng em đó, anh vào rất sâu nha. Lần sau có muốn thử ăn trứng của chồng không, chồng sẽ nhét trứng nào chung nha.”
Dương Uấn Chi nắm chặt bút trong tay, một bên viết một bên lặng lẽ khép hai chân lại, nghĩ đến cảm giác thoải mái khi được hắt chọc đến bụng, phía dưới ẩm ướt nóng lên, ngứa ngáy quen thuộc làm cậu nhịn không được nhẹ nhàng ma sát.
Phảng phất trở lại lần hắn cũng kề tai nói những lời dâm dục trong lớp, bàn tay đang viết khẽ run lên, thân thể thường xuyên được thương yêu đã sớm bất mãn cậu gãi không đúng chỗ ngứa, mà cậu vẫn không ngẩng đầu lên, thoạt nhìn giống như rất chăm chú làm bài.
Nhìn mình không có sức hấp dẫn bằng bài tập, hắn ghen tuông trực tiếp sờ soạng hai đùi cậu, “Bảo bối, hôm nay chồng không thao phía trước có phải là rất khó chịu không, tử cung dâm đãng của em một ngày không được ăn tinh dịch nhất định rất không vui, hận không thể mỗi khắc ngậm lấy đại dương v*t của chồng.”
Nghe hắn nói toàn thân cậu liền khô nóng, chỗ đó thật sự khổ sở không chịu được, dâm thuỷ chảy ướt quần lót, ngứa đến muốn kêu thành lời. Loại khoái cảm bị hắn hung hăng phá tan, tinh dịch nóng bỏng phun đầy uy no tử cung thực sự quá thoải mái… Cậu thấy mình giống như hắn nói, một ngày không ăn tinh dịch hắn sẽ khó chịu. Hơn nữa sau lần ngậm dương v*t của hắn ngủ, mỗi đêm đều muốn được như vậy, nếu không sẽ thấy thật trống trải. Đây cũng là nguyên nhân Dương Uấn Chi đến nhà hắn, nhiều ngày như vậy nếu không thể gặp hắn, huyệt động không được ăn no cậu nghĩ buổi tối cũng sẽ khát khao đến nhà hắn cầu hắn thao mình