Edit: Đồng – Beta: Đậu
“Ngay cả nước tiểu của chồng cũng phải liếm khô, em thật là…” Ngô Thắng Vũ cũng không biết mình nên nói gì với em ấy mới tốt, cảm giác tâm lý đạt được thỏa mãn muốn bay lên, hắn không biết phải có bao nhiêu yêu thích mới có thể khiến cho người luôn luôn băng lãnh như cậu lại làm những chuyện này, mà cũng không biết từ lúc nào, hắn đối với người này không phải đơn thuần là hứng thú thôi nữa, Ngô Thắng Vũ không nhịn được cảm khái: “Bảo bối, rốt cuộc em yêu anh bao nhiêu a?”
Dương Uấn Chi không trả lời hắn, trong lòng lại nhủ có lẽ đã đến giai đoạn cuối, cậu cũng không nghĩ mình sẽ yêu hắn đến vậy, đổi thành người khác, đừng nói là động tình hay phát tao, chỉ cần nhìn thôi cậu cũng không muốn.
Hai người tắm tắm rửa rửa, hắn cố ý để nước len vào hạ thể cậu tẩy sạch mới yên tâm, sau đó ném hai bộ ráp trải giường vào máy giặt. Mới ngủ có một buổi tối mà hai bộ ráp giường đều bị bọn họ làm bẩn, Dương Uấn Chi có chút xấu hổ. Mà khiến cậu phải hoàn toàn câm nín là khi dọn dẹp bàn học nhìn thấy bài tập của mình, gương mặt lập tức đỏ bừng, miệng cũng suýt chút văng tục, không thể tin tưởng những chữ kia là do mình viết.
“Không thể vứt nha bảo bối, anh nhớ nữ ma đầu đã cố ý nhấn mạnh nói tất cả học sinh đều phải nộp. Không nộp sẽ phải chép mười lần đó.”
Biểu tình của Dương Uấn Chi lạnh tới cực điểm: “Anh không phải là còn một tờ sao, đưa cái của anh cho tôi, cái này là của anh.”
Ngô Thắng Vũ thật muốn khóc, bảo bối của hắn “lật mặt” thực là…
“Bảo bối a, chữ của em đẹp như vậy, giáo viên liếc mắt một cái là nhận ra.”
Cậu nhìn tờ bài tập kia, đột nhiên không biết nghĩ ra điều gì: “Trong nhà anh có keo giấy không?”
Hắn đưa một cuộn keo giấy cho cậu, chỉ thấy cậu dán keo lên từng chữ từng chữ sai
Ngô Thắng Vũ từ thùng dụng cụ tìm tới một cuộn keo giấy đưa cho cậu. Chỉ thấy đó xé mạnh, rất nhanh tất cả liền biến mất, đặc biệt là ba chữ “đại dương v*t”, bị cậu “hủy thi diệt tích” một cách sạch sẽ, ngay cả những vết hằn cũng biến mất.
“Xong rồi, cái này cho anh.” Cậu đưa bài tập đã sớm có vô số nếp nhăn cộng với vì dính nước nên rộp rộp lên cho người trước mặt.
Ngô Thắng Vũ dở khóc dở cười nhận lấy, trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịch, hắn phát hiện người này khi ngạo kiều cũng có thể khiến người yêu thương vô cùng: “Được, được, được, cho anh. Trên đây đều là mùi vị tao lãng của em, không biết khi giáo viên ngửi được sẽ nghĩ cái gì.”
“Đừng nói nữa!” Dương Uấn Chi ném cho hắn một ánh mắt kiểu “anh hết chuyện để nói rồi à”
“Được được, anh không nói, có đói bụng không, chồng dẫn em đi ăn cơm.”
“Ừm.” Đã là 12 giờ, cậu xác thực có chút đói, nửa ngày chưa ăn gì nên đường huyết đã hạ xuống một chút, hắn săn sóc bóc một viên socola đút cho cậu, sợ cậu lại ngất xỉu giống như lần trước.
Nhưng ngay khi Dương Uấn Chi chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Ngô Thắng Vũ đột nhiên sờ soạng cánh mông cậu, cười quỷ dị: “Nhưng mà bảo bối, trước khi đi, em cũng phải đáp ứng một yêu cầu của anh.”
“Hả?” Nhìn thấy nụ cười quen thuộc này, không biết vì sao, lại có dự cảm xấu.
“Hôm nay ra ngoài không cho em mặc quần lót.”
“Không được.” Dương Uấn Chi nhíu mày, không mặc quần lót sẽ khiến bên trong thật lạnh… Hơn nữa…
“Ngoan, không cho em mặc.”
Khi hai người cùng nhau ra ngoài, Dương Uấn Chi quả nhiên cảm thấy hạ thân bị lạnh… Mỗi một bước đều cảm thấy vô cùng quái dị, tiểu huyệt bị Ngô Thắng Vũ làm đến sưng tấy trong hai ngày nay ma sát với nhau, cảm thấy vừa đau vừa ngứa.
“Ngô Thắng Vũ… Thật khó chịu…” Còn chưa đi khỏi sân, cậu đã cảm thấy thật ủy khuất.
Hắn sờ sờ xuống phía dưới: “Chà chà, bắt đầu chảy nước?” Tiểu tao hóa quả nhiên rất mẫn cảm a… Mình không cho em ấy mặc quần lót quả nhiên là đúng: “Nhịn thêm một chút, ra khỏi nhà chúng ta liền bắt xe đi ăn cơm.”
Cậu gật gật đầu, sau khi lên xe hắn hỏi cậu muốn ăn cái gì, cậu không có kiêng ăn nên chỉ đáp qua loa, hơn nữa bởi vì không mặc quần lót khiến cậu cảm thấy tất cả cảm giác đều đã tập trung xuống phía dưới.
Hắn mang cậu đến một nhà hàng mà phong cách trang trí cùng khẩu vị đều đậm chất Hàn, bên trong có rất nhiều đôi tình nhân, Dương Uấn Chi đột nhiên cảm thấy hai người giống như đi hẹn hò vậy, “Để em mời đi.”
Hắn hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cậu lại muốn mời cơm, kỳ thực cũng không phải vấn đề gì, chỉ là do gia cảnh của cậu, khiến hắn không nỡ để cậu tiêu tiền của chính mình khi đang đi cùng hắn.
“Lần trước… Anh tặng em quà sinh nhật, lần này em mời anh ăn cơm để bù lại.”
Câu nói có chút trúc trắc, cậu không hay ở cùng với người khác, đặc biệt là một người luôn đối tốt với cậu như vậy, hơn nữa cậu yêu Ngô Thắng Vũ, tự nhiên cũng muốn dùng tất cả những gì mình có đối tốt với hắn.
Ngô Thắng Vũ biết tính cách của cậu nên không tranh với cậu, còn chọn một ít đồ ăn bán chạy của quán. Hai người ăn cơm xong liền đi dạo, Dương Uấn Chi không dám đi quá nhanh, hắn liền chậm rãi đi cùng cậu, phía dưới trống rỗng khiến cậu có cảm giác bại lộ trước mặt mọi người.
Đường phố ngày Quốc khánh người người tấp nập, khắp nơi một mảnh vui mừng, không ít thương nhân cũng nghĩ cách xúc tiến tiêu thụ, chung quanh tụ tập không ít người. Ngô Thắng Vũ nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ đơn giản nhưng không mất đi vẻ tinh tế trong tủ kính, tưởng tượng đến bộ dáng Dương Uấn Chi quàng lên, sẽ làm tôn lên màu da của cậu, vì vậy liền kéo người đi vào.
“Cái khăn quàng cổ này không tồi.” Không đợi cậu mở miệng, nam sinh trước mặt đã đem khăn quàng vòng qua cổ cậu, ngón tay thon dài lướt qua, xúc cảm kia khiến cậu run rẩy, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy phần cằm cương nghị của người kia, trong lòng có chút hoảng hốt.
“Trời sắp về đông, mua khăn sớm cũng tốt, hơn nữa nó rất hợp với em.” Hắn cười giúp cậu sửa lại một chút, khăn quàng cổ rất mềm, hắn lại nhìn lại một lần, phi thường hài lòng, em ấy đeo nó thật dễ nhìn, không chờ đối phương phản ứng lại hắn đã đem khăn đi thanh toán.
Mua khăn quàng xong, hắn lại thấy quần áo cậu quá mức đơn giản, lần trước đến nhà cậu cũng phát hiện trong tủ không có bao nhiêu đồ: “Đi, để anh mua cho em chút quần áo.”