Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 83

Edit: Đậu

Đây thật ra là lần đầu tiên Ngô Thắng Vũ gặp Dương Hoành Đồ, ở trong một gian phòng thuê rách nát, bởi vì không có ai dọn dẹp nên vừa bẩn vừa bày. Mà tướng mạo hắn khác với Ngô Thắng Vũ tưởng tượng, nếu chỉ xét bề ngoài thì ông ta xem như ngũ quan anh tuấn, có lẽ Uấn Chi cũng được di truyền từ ông ta, bất quá bảo bối nhà mình là đáng yêu hết biết, còn ông ta lại làm hắn buồn nôn. Hắn cũng không dễ chịu gì, hận mình không thể bảo vệ cậu thật tốt. Trước đây hai người từng bỏ lỡ nhau, hắn cam đoan sẽ hảo hảo bù đắp lại, để người mình yêu sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn gì.

Dương Hoành Đồ uống nhiều rượu nên lúc Ngô Thắng Vũ bước vào nhà thì ông vẫn không tỉnh táo lắm, “Cậu là ai a.”

“Là người làm ông phá sản.” Khóe miệng hắn nhếch lên cười không rõ hàm ý. Dương Hoành Đồ trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều, bình rượu trên tay rớt xuống đất ‘xoảng xoảng’, mãnh vỡ văng tứ phía, thậm chí còn bắn đến giày hắn, Ngô Thắng Vũ ghét bỏ phẩy phẩy chân.

“Mày là nam nhân của quái vật kia?” Lúc Dương Hoành Đồ nói câu này vừa sợ hãi vừa hận thấu xương, từ lúc phá sản hắn vợ con ly tán, bạn nhậu trước đây cũng không ai nguyện ý cho ông vay tiền, mỗi ngày chỉ có thể mua loại rượu rẻ tiền nhất giải sầu. Nghĩ đến kẻ hại mình đến nông nỗi này là con trai của mình, ông càng hận quái vật kia. Lúc trước ông cũng từng đi tìm Diêu Dĩnh thế nhưng bà ta cũng không có liên lạc gì với Dương Uấn Chi, tài khoản mỗi tháng đều thêm một khoản tiền. Ông lấy lý do con trai bà ta hạu ông phá sản trực tiếp cầm tấm chi phiếu cùng thẻ ngân hàng đi, phát hiện bên trong quả thật có không ít tiền, chỉ là không bao lâu liền bị mụ vợ lén lút xài hết. Dương Hoành Đồ trong cơn tức giận bắt đầu đánh bà vợ đánh con, từ đó một nhà bọn họ miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, phòng ở này có thể mướn cũng vì tấm thẻ của Diêu Dĩnh, Dương Uấn Chi đúng hạn chuyển một khoản tiền nhưng cậu không biết tất cả là nuôi những người mà cậu ghét nhất. Lúc đó cậu còn mang thai, Thắng Vũ không dám nói với cậu, ngầm tra được sau đó giật lại thẻ, mẹ con Dương gia cùng đường mạt lộ nên sinh ra tà niệm sát hại Dương Uấn Chi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Thắng Vũ lập tức hung ác lên, “Dương Hoành Đồ, tôi chỉ nói một lần nên ông nghe cho kỹ đây, nếu không đừng trách tôi không nể mặt trưởng bối.”

Hắn mân mê thưởng thức dao nhỏ Thụy Sĩ dao quân dụng trong tay, nếu người này không phải cha ruột của bảo bối, hắn nhất định sẽ không chút hạ thủ lưu tình. Dương Hoành Đồ uống rượu nên tương đối lờ đờ, không nghe rõ hắn nói gì, “Lẽ nào nó không quái vật sao? Bất nam bất nữ lại còn mang thai, lúc nó còn nhỏ tao vừa thấy chỗ đó của nó liền mắc ói, hơn nữa còn là sao chổi, từ lúc nó sinh ra sinh ý của tao càng làm càng kém, may là ly hôn với mẹ nó, a!”

Dương Hoành Đồ hoàn đang nói đột nhiên một cơn đau ập tới đánh úp ông, ngón út bị người chặt mất, máu tươi không ngừng trào ra ngoài, ngón tay bị đứt lăn lốc trên đất. Ngô Thắng Vũ cầm con dao dính máu nhìn nam nhân đang thống thổ cuộn thành một đoàn, thần sắc băng lãnh chưa từng có, một Ngô Thắng Vũ xa lạ mà Dương Uấn Chi chưa từng tiếp xúc qua. Đương nhiên hắn sẽ không bao giờ để cậu được thấy, bởi vì bảo bối của hắn chỉ cần hưởng thụ hết thảy ôn nhu và săn sóc của hắn là đủ rồi. Mưa gió bão giông cứ để hắn gánh vác.

Nam nhân nhìn ngón tay bị cắt của mình, máu đã thấm ướt cả bàn tay, đau đến không ngừng chảy mồ hôi run rẩy, sâu rượu bị dọa chạy tán loạn, “Tao… Tao muốn báo cảnh sát.”

“A, báo cảnh sát sao? Nếu ông báo, người bị bắt cũng chỉ có ông, tin không?” Ngô Thắng Vũ đạp ông ta một cái, điện thoại di động cũng lập tức rớt xuống đất.

“Nếu ông không phải là cha ruột của Tiểu Chi thì không đơn giản là một ngón tay thôi đâu. Vợ tốt của ông đã bị tòa phán xử bán, mà con gái yêu quý của ông đang trong bệnh viện tâm thần, mỗi ngày bị mấy chục bệnh nhân lần lượt thượng, sao nào? Có vui không?”

Dương Hoành Đồ trợn to hai mắt, không biết là thống khổ về sinh lý hay tâm lý, lông mày xoắn chặt, “Tao muốn giết tụi bây, còn có quái vật kia nữa.”

“Vẫn không nghe lời a.” Hắn cúi xuống nhìn người nằm trên ghế salông, “Xem ra là nên thêm một ngón nữa.”

Ông ta đã đau đến sắc mặt trắng bệch, một nam sinh mới mười mấy tuổi nhưng sự khát máu trên mặt hắn lại làm người trưởng thành thật sợ hãi, ông còn nhớ Ngô Thắng Vũ sát vách nhà ông trước đây là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, sao hôm nay lại đáng sợ như vậy. Ông dùng bàn tay không bị thương cầm chai rượu muốn đập lên đầu hắn lại bị đối phương nhanh tay lẹ mắt cản lại, ngón tay thứ hai của ông lại rơi xuống.

“Nói cho ông biết, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi. Nếu ông muốn chết tôi bây giờ sẽ tác thành cho ông.” Ngô Thắng Vũ hung hăng đạp tay Dương Hoành Đồ, nhìn ông ta đau đến không ngừng vặn vẹo kêu rên, nhìn cũng biết có bao nhiêu thống khổ, “Thế nhưng tôi lại không muốn giết ông, tuy rằng Tiểu Chi xưa nay không coi ông là cha nhưng ông cũng là người mang em ấy đến thế giới này, mới có thể để tôi gặp được em ấy, tôi còn muốn cảm ơn ông. Dương Hoành Đồ, nếu như ông chỉ vì em ấy là người song tính mà không thích em ấy, tôi chỉ muốn nói, ông thật ngu xuẩn hết thuốc chữa. Bất luận là thông minh hay tài hoa đều không kém Dương Quân, em ấy còn rất kiên cường, không tự ti, không nhu nhược, chưa bao giờ để ý mình là một người song tính, mà các người cứ lần lượt đẩy em ấy đến vực thẳm. Mỗi ngày ông gọi em ấy là quái vật, ông có nghĩ hay không trong người em ấy chảy dòng máu của ông, có nghĩ hay không em ấy cũng là con ông. Nếu như lúc đó em ấy là một nam sinh bình thường, ông có phải sẽ thích em ấy hay không? Đương nhiên không phải, ông đã sớm ngoại tình, chán ghét hết thảy, mượn lý do này để ly hôn, thật ra ông chưa từng nghĩ sẽ yêu quý đứa con này. Tuy rằng em ấy chưa từng nói nhưng em ấy luôn khát khao có một người cha yêu thương em ấy, lúc cha tôi viết câu đối tết, em ấy cứ chạy lăng xăng, mài nghiên mực, bày giấy, trong mắt tràn đầy sùng bái, những thứ này em ấy không thể tìm được từ ông, cũng không bao giờ có được. Dương Hoành Đồ, tôi chỉ muốn nói, mất em ấy chính là sai lầm lớn nhất đời ông.”

Người đàn ông trên ghế không nói gì, cũng không giãy dụa nữa, vốn chỉ cho là ông ta thành thật hơn lại không ngờ thấy trên sàn có nước mắt. Ngô Thắng Vũ thả bàn tay đang bị mình đạp lên, lấy điện thoại gọi cho cấp Lục Hi Tá, “Anh họ, mấy chuyện còn lại anh xử lý giúp em chút, em về trước.”
Bình Luận (0)
Comment