Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 93

Edit: Đậu

“Vợ, anh muốn đi vào.”

“A a…. Vào đi….. Thoải mái quá…. Ân a…” Dương Uấn Chi nắm loveegg màu hồng nhạt cố gắng nhét vào, tuy rất to nhưng lại mềm mại nên cũng khá tốt, miệng nhỏ tham lam điên cuồng mút mát loveegg đang rung động mãi đến khi nuốt vào mới thỏa mãn.

“A a a a… Quá kích thích… Chồng…. Không được…” Nước mắt sinh lý không ngừng tuôn, quá kích thích, cậu luống cuống để ngón tay muốn lấy nó ra nhưng vì hang động trơn trượt nên không bắt được, chỉ có thể mặc nó vùi trong cơ thể mình nảy lên, không ngừng va chạm vách hang nhạy cảm. Dương Uấn Chi chấn động đến cả người co giật, d*m thủy chảy xuống làm drap giường ướt đẫm, cao trào kéo dài làm thịt bổng của Ngô Thắng Vũ trướng như muốn nổ tung.

“Chồng…. Thật lớn… Làm đến cao trào a a….”

“Vợ, dâm huyệt của em thật ướt, cắn anh thoải mái quá.”

“A….. Chồng ơi…. Bắn vào đi…… Nhanh lên chút….. Muốn anh a a a …”

“Được, bảo bối lại kẹp chặt chút, chồng đâm đến tử cung bắn cho em.”

“A a…. Được. Miệng nhỏ muốn uống sữa vị thịt heo của chồng….. A a a….”

Cảnh tượng dâm đãng đến mức côn th*t hắn run rẩy mấy lần, cứng như cột sắt, tưởng tượng vợ yêu đang cao trào trước mặt mình, khóe mắt hồng hồng, tao huyệt run rẩy phun d*m thủy, hắn tuốt côn th*t thật nahnh, “Vợ…. Anh muốn bắn cho em…. Mau tiếp chiêu..”

Chất lỏng trắng đục phun lên ống kính, Dương Uấn Chi giống như bị hắn thật sự thao bắn, cả người run rẩy, miệng vẫn không ngừng gọi chồng bắn thật nhiều.

“Tiểu tao hóa. Sảng khoái à.”

“A….. Thoải mái quá….” Loveeg vẫn chưa có ngừng, Dương Uấn Chi vô lực ngã trên giường, đợi đến khi bình tĩnh lại mới bấm tắt, sau đó tách chân ra để hắn nhìn thấy cậu lấy ra như thế nào.

Ngô Thắng Vũ bắn xong cũng không có lau màn hình ngay, trên đó tinh dịch vẫn đang chảy xuống, cậu đột nhiên đứng dậy liếm màn hình.

“Ha…. Bảo bối….”

“A…. Sữa của chồng uống thật ngon…. Thật thích…..” Giống như là có thể ăn được tinh dịch hắn, cậu cứ ra sức liếm màn hình làm hắn ở đầu bên kia lại cứng rắn.

Hai người cứ như vậy chơi tới nửa đêm, hôm sau eo cậu hơi mỏi, có cảm giác như túng dục quá độ.

“Vợ, có chuyện muốn hỏi em nè.” Tối hôm đó lúc hai người gọi video, hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi.

“Sao vậy?”

“Ừm… Khoảng dạo gần đây…. Thân thể em có gì khác thường không…”

“Không có a.” Đến Mỹ đã hơn hai tháng, lúc trước hơi không thích ứng nhưng bây giờ đã bình thường lại rồi.

“Vậy à…” Ngô Thắng Vũ tựa hồ có chút mất mác.

“Hả? Làm sao vậy, nói.”

Hắn thấy vợ mình nghiêm túc, lập tức ngoan ngoãn khai ra.

“Lần trên máy bay anh không có đeo bao, muốn xem em coi có phải mang thai hay không.”

Nghe hắn nói vậy, hai má cậu nóng lên, thật ra cậu cũng không xác định được mình có mang thai hay không cho nên hai tháng nay cậu cố ý quan sát thân thể mình nhưng không thấy mấy triệu chứng nôn nghén gì đó, cảm thấy hẳn là không. vì vậy kế hoạch tạo người của hai người không thể làm gì khác hơn là để về sau.

Thật ra ngoại trừ tối hôm đó dùng video làm một ít chuyện riêng tư thì bình thường cậu hay bàn với hắn về chuyện công ty, bây giờ đã không cần mẹ đứng ra nhiều, cơ bản đều do hắn quản lý. Uấn Chi bên này thì vội vàng sáng lập thương hiệu của mình, ở nước ngoài cậu học ngành kinh tế, ở trường quen được mấy bạn học đều trợ giúp không ít cho cậu, sau đó thậm chí còn giúp cậu sáng tạo ra nhiều sản phẩm mới, từ từ ổn định.



Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã hai năm, Dương Uấn Chi đã nắm được cửa hàng trong nước của mình.

Ngô Ngạo Trình bốn tuổi nên phải đi nhà trẻ, chưa có ai từng gặp mẹ của Ngô Ngạo Trình, trong vườn trẻ ai cũng thích bé hết, bởi vì bé có nét anh tuấn tiêu sái của cha, cũng có nét xinh đẹp của baba, tiểu hài tử không rõ xưng hô như vậy có nghĩa, chỉ cảm thấy hình như Dương Uấn Chi là chú của Trình Trình, bất quá hai người đều thật trẻ, nhìn giống anh trai hơn. Mỗi lần Trình Trình tới lớp các bạn học đều thích vây quanh bé nói chuyện.

Hôm nay lúc Ngô Thắng Vũ đến đón Ngạo Trình về, một bạn nhỏ không nhịn được hỏi anh trai của ba cậu đâu rồi.

“Baba mình đi Mỹ rồi, lúc lễ tết mới trở về được.” Ngô Ngạo Trình giải thích với các bạn nhỏ, trong giọng nói còn có chút mất mát ủy khuất, Ngô Thắng Vũ yêu thương xoa xoa đầu con trai.

Đã hai năm rồi, thành tích Dương Uấn Chi rất ưu tú nên đã sớm hoàn thành chương trình học nhưng sở dĩ cậu vẫn còn ở lại Mỹ là vì muốn mở rộng chi nhánh công ty ở Mỹ nên phải làm khảo sát. Tuy Ngô gia không thiếu tiền nhưng cậu hi vọng có thể tự tay gầy dựng sự nghiệp của mình, chỉ có thể nhịn đau dặn Ngô Thắng Vũ và Trình Trình đợi cậu thêm hai ba năm nữa.

Hai năm qua hắn cũng không ngừng dốc sức nỗ lực vừa học vừa làm nên không thể thường xuyên qua đó thăm cậu, công ty trong nước do hắn quản lý nên mọi người hơi không quen với cậu lắm, vì vậy hắn vẫn làm giám đốc trên danh nghĩa. Mãi đến khi công ty bên kia của cậu ổn định lại, giao cho bạn bè ở nước ngoài đồng cam cộng khổ phấn đấu cùng mình mới chuẩn bị về nước.



Ba năm sau

“Mấy bà biết gì chưa, đại boss của mình sắp về nước rồi đó, nghe nói là một đại mỹ nhân nha.”

“Ai vậy? Ủa vậy Ngô tổng không phải là đại boss của công ty mình hả?” Nữ sinh bát quái tò mò hỏi, mặc dù boss mới tốt nghiệp một năm nhưng Ngô Thắng Vũ đã có khí thế bá vương, mặc dù nhỏ hơn cô nhưng lại khiến cô sợ muốn chết.

“Dĩ nhiên không phải, bà không biết gì hả, tui nghe nói trước đây là do Lục tổng đứng ra quản lý hộ, đại boss của mình họ Dương, nghe nói còn nhỏ hơn tui đó. Sau này vì đại boss đi du học, Lục tổng nhượng công ty lại cho con trai quản lý, còn tin tức này hot hơn nữa nè, nghe nói a, đại boss là người yêu của Ngô tổng đó.”

“Thiệt hả, bà thấy chưa?” Nhất thời người trong phòng làm việc đều sôi trào, “Ngô tổng có con rồi mà, sao còn là đồng tính luyến ái ta?”

Nữ sinh ôm văn kiện lắc đầu, “Không biết a. Nghe nói đã từng tới đây nhưng tui không có thấy, có người trong công ty gặp được nói là dung mạo rất đẹp, tuy là nam sinh nhưng cực xinh đẹp luôn, là mỹ nhân đó, thiệt muốn được gặp một lần a.”

Vì vậy nên dù Dương Uấn Chi còn chưa xuất hiện, tin tức bên lề của cậu và Thắng Vũ đã oanh tạc khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment