Mưa vẫn nặng hạt nhưng đã hết sấm chớp, Bạch Thu Nhiên tỉ mỉ trang điểm thành đóa hoa phù dung, mở cửa phòng, Lục Vũ Tư chẳng những đã rửa chén xong mà còn tắm rửa xong xuôi, mặc bộ đồ ngủ thoải mái làm tổ trên sofa chơi game, nhiệt tình mời gọi: “Bé yêu tới làm một ván nào.”
Bạch Thu Nhiên hâm mộ đến đỏ cả mắt, đó là góc mơ ước của cô đấy!
Nhưng vì hẹn hò với bạn trai tổng tài, cô chỉ có thể ỉu xỉu lắc đầu: “Tớ phải đi ra ngoài, Tư Tư chơi một mình nhé.”
Lục Vũ Tư nhạy cảm phát hiện ra giọng nói của cô là lạ, ngẩng đầu lên thì thấy bạn thân ủ rũ, tưởng lời rủ rê của mình khiến bạn thân lương thiện cảm thấy khó xử, phút chốc tim mềm nhũn, vội vàng mỉm cười trấn an bạn thân bằng giọng nói dịu dàng nhất có thể: “Sếp Diệp hẹn gặp cậu hả? Không sao đâu Nhiên Nhiên, cậu nhanh đi gặp anh ấy đi.”
Bạch Thu Nhiên càng thêm ủ rũ nhìn Lục Vũ Tư, thầm nghĩ đáng lý cô ấy phải kiên trì thêm chút nữa, như vậy cô mới có cớ khỏi đi hẹn hò.
Nhưng bạn thân quá yếu, chỉ hận không thể đích thân tiễn cô xuống lầu, cô chỉ còn nước từ bỏ cầu cứu, thở dài đi ra ngoài.
Dưới lầu, chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa, người đàn ông cao ráo cầm ô đứng giữa màn mưa lẳng lặng nhìn cô, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, Bạch Thu Nhiên giãy giụa vô hiệu, từ bỏ chống cự trước ống quần tây của bạn trai tổng tài, lập tức nhào vào lòng anh.
Ôm vòng eo thon săn chắc của bạn trai, dẫu rất sung sướng trước sự chu đáo của anh nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn ngẩng đầu, quở trách: “Sao không ở trong xe chờ em, nhỡ bị nhiễm nước mưa cảm lạnh thì sao?”
“Anh còn chưa yếu ớt tới mức đó đâu.” Diệp Chi Châu ôm cô, che ô kỹ càng cho cô đi tới gần xe, mở cửa bên ghế phụ lái ra, Bạch Thu Nhiên vẫn nắm tay áo của anh giả vờ dịu dàng: “Sau này không được thế nữa, nhé?”
“Nghe theo em cả.” Diệp Chi Châu hôn lên trán cô, sau đó đẩy cô vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Quá lạnh lùng bá đạo, nhưng cô thích, hệ hệ hệ. Bạch Thu Nhiên rất vui, sống với thân phận đóa hoa bé nhỏ thuần khiết đã lâu, cô không cần động não thì mặt cũng tự đỏ lựng ra vẻ thẹn thùng theo phản xạ tự nhiên.
Vài giây sau, Diệp Chi Châu vào xe, vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi má đỏ hây hây của cô, tổng tài đại nhân nhướn môi, ung dung nhắc nhở: “Nhiên Nhiên, dây an toàn.”
Bạch Thu Nhiên luống cuống thắt dây an toàn dưới ánh nhìn của anh, lòng lại cảm thán, quả nhiên tổng tài rất si mê đóa hoa bé nhỏ thuần khiết mà, nhìn không chớp mắt, ánh mắt mê mẩn hệt như cả đời chưa từng nhìn thấy đóa hoa bé nhỏ thuần khiết vậy, cô còn có thể đọc được nội tậm của anh: Cô ấy tốt quá, đơn thuần, không giả tạo, khác xa với đám phụ nữ hèn hạ bề ngoài đẹp đẽ bên trong xấu xa ngoài kia!
Không khí mờ ám lan tràn khắp xe, đến khi xe chạy ra khỏi khu dân cư, vượt qua hai cột đèn giao thông, Bạch Thu Nhiên cảm thấy thời gian thẹn thùng đã đủ thì mới chầm chậm ngẩng đầu, tựa như vừa sực tỉnh, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy anh?”
Diệp Chi Châu lái xe, nhìn thẳng đường trả lời: “Đi ăn với anh.”
Bạn trai tổng tài không hỏi ý kiến của cô mà tự ý đặt nhà hàng, Bạch Thu Nhiên cũng không mắng thầm, cô lập tức quay sang nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Muộn thế này rồi mà anh còn chưa ăn gì sao?”
Diệp Chi Châu nghênh đón ánh mắt cô, cười khẽ: “Vì muốn ăn cùng em.”
Bạch Thu Nhiên thấy lòng ngọt như mật nhưng vẫn không quên bày ra vẻ mặt kiên quyết: “Sau này không được như vậy nữa đâu đấy.”
Diệp Chi Châu lại hứa hẹn: “Nghe theo em cả.”
Trò chuyện đôi câu xong, trong xe lại khôi phục sự im lặng, không khí cũng thoải mái hơn chứ không còn mập mờ lúng túng như ban nãy nữa. Bạch Thu Nhiên cũng không cần phải cố gắng duy trì hình tượng, bấy giờ đã có thể thả lỏng dựa vào lưng ghế chơi điện thoại.
Cái ghế da rất phù hợp với chiếc xe sang trọng ngồi thoải mái quá, ai bị bệnh gai cột sống ngồi ghế này cũng sẽ hết bệnh.
Theo như Bạch Thu Nhiên nói là đã muộn rồi nhưng thực tế là khi họ tới nhà hàng cũng chỉ mới hơn tám giờ. Tuy là bữa ăn đặt vội nhưng bạn trai tổng tài đẹp trai lắm tiền cũng rất chú ý mà lựa chọn nhà hàng Tây sang trọng, là nhà hàng mà họ đến ăn thường xuyên. Quản lý nhà hàng nhớ họ, đích thân tiếp đón: “Chào buổi tối sếp Diệp và cô Bạch, bàn ăn đã được chuẩn bị xong rồi.”
Trước sự ân cần của quản lý nhà hàng, Diệp Chi Châu chỉ gật nhẹ đầu, phong thái cao quý, còn Bạch Thu Nhiên đang nép vào lòng bạn trai tổng tài thì nở nụ cười nhẹ nhàng rung động lòng người: “Cảm ơn quản lý Tống.”
Dưới ánh đèn sáng rỡ trong nhà hàng, Bạch Thu Nhiên thấy rõ gương mặt xinh đẹp của mình được phản chiếu trong mắt đối phương. Phát hiện này khiến cô bớt xót xa cho cái thân cô hơn, đóa hoa bé nhỏ thuần khiết tuy “bánh bèo” thật nhưng đối với đàn ông mà nói thì đó chính là vũ khí có tính sát thương cao. Ai ai cũng yêu thương đóa hoa bé nhỏ thuần khiết.
Quản lý trẻ tuổi hết mực khen ngợi vị khách quen dịu dàng: “Đã lâu không gặp, cô Bạch ngày càng xinh đẹp, thảo nào sếp Diệp lại yêu cô nhiều thế.”
Bạch Thu Nhiên định đáp lại thì Diệp Chi Châu lẳng lặng liếc qua, lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại vô nghĩa của họ: “Vẫn như cũ, cảm ơn.”
Quản lý Tống nhận được ám hiệu của anh, gật đầu: “Vâng.”
Sau đó anh ta không nói chuyện với Bạch Thu Nhiên nữa mà im lặng dẫn họ vào bàn.
Bạch Thu Nhiên không nhận ra sự trao đổi ánh mắt của hai người đàn ông, cho rằng Diệp Chi Châu lên tiếng là để cắt đứt cuộc trò chuyện của cô và quản lý Tống, lòng thầm cảm thán quả nhiên vị tổng tài nào cũng không muốn có bất cứ người đàn ông nào khác tiếp xúc với đóa hoa bé nhỏ thuần khiết của mình. Ham muốn chiếm hữu cao quá, nhưng cô thích~
Bạch Thu Nhiên vừa ảo tưởng vừa duy trì nụ cười nhẹ nhàng của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết nên không có tâm tư đâu mà để ý những chuyện khác, lúc ngồi vào bàn mới nhớ hôm nay là cuối tuần, hình như nhà hàng im ắng quá thì phải? Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cô vứt ra sau đầu vì mới ngồi xuống chưa tới hai phút, nhân viên phục vụ đã bắt đầu lên món dựa theo “sắp xếp trước” của sếp Diệp, đều là những món họ thường ăn, nhưng hôm nay tăng thêm một tiết mục, vừa dọn món xong, nữ nhân viên phục vụ ôm một bó hoa hồng đỏ rực diễm lệ bước ra.
Vô tình xuyên thành đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, thẩm mỹ của Bạch Thu Nhiên cũng giống như phần lớn chị em phụ nữ, rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng đỏ đầy quyến rũ, cho dù nữ tặng thì vẫn thích.
Cô cố gắng kìm nén tâm trạng vui như nở hoa của mình, rụt rè nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn nhé, các bạn có lòng quá.”
Đôi mắt của nữ nhân viên phục vụ sáng rỡ, cười rạng ngời: “Chớ khách sáo, đều là do sếp Diệp sắp xếp.”
“A Châu?” Bạch Thu Nhiên quay đầu nhìn bạn trai tổng tài ngồi ở đối diện, mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên và hoài nghi nhưng trong lòng lại cực kỳ hồi hộp, bạn trai tổng tài mới về mà đã bày ra tiết mục thế này, dẫu rằng anh chỉ nói một tiếng là có người khác lo hết nhưng như thế cũng đã thể hiện tấm lòng thành.
Nghênh đón ánh mắt của cô, Diệp Chi Châu cười dịu dàng: “Em thích là tốt rồi.”
Bạch Thu Nhiên cảm động gật đầu điên cuồng, tỏ vẻ cô cực kỳ cực kỳ thích, sau đó ôm bó hoa hồng to ngồi lại chỗ của mình tiếp tục cảm động, không nói gì vì đang cố gắng kìm nén, sợ mình mở miệng là sẽ không kiểm soát được mà nhào tới hôn bạn trai tổng tài một cái thật kêu. Nếu mà làm vậy thật, chưa nói tới lệch hình tượng, e rằng bạn trai tổng tài sẽ hoảng sợ bỏ chạy, nói gì thì nói anh thích là thích đóa hoa bé nhỏ thuần khiết thẹn thùng mà. Phải nhịn, tuyệt đối không thể để lộ bản chất!
Các nhân viên phục vụ thức thời lui xuống, giờ phút này nhà hàng Tây rộng lớn chỉ có hai người họ, cực kỳ yên tĩnh, Diệp Chi Châu nói xong, phớt lờ bàn ăn hấp dẫn mà chăm chú nhìn người đối diện, hình ảnh này trong mắt các nhân viên nhà hàng là chàng trai si mê cô gái nhưng nếu Bạch Thu Nhiên ngẩng đầu lên thì sẽ phát hiện bạn trai tổng tài đang lẳng lặng xem cô diễn trò.
Đáng tiếc Bạch Thu Nhiên quá sợ lệch hình tượng nên không dám ngẩng đầu dù chỉ một lần, do đó đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện sự thật.
Cuối cùng Bạch Thu Nhiên cũng ngẩng đầu, nhưng đó là vì nghe bạn trai tổng tài nói chuyện. Anh cười, hỏi cô: “Mấy ngày anh đi công tác, em có nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Bạch Thu Nhiên lập tức phủ nhận, nhưng ánh mắt nhìn anh lại đong đầy tình yêu.
Cô đã quá quen diễn vai đóa hoa bé nhỏ thuần khiết nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Nhưng anh rất nhớ em.”
Ôi mợ, người đàn ông này quá tài, nói lời đường mật tự nhiên như không, không đỡ nổi không đỡ nổi.
Bạch Thu Nhiên chống đỡ không nổi, khóe môi bất giác nhướn lên, để lộ tâm trạng vui sướng của mình.
Có điều mấy năm diễn vai đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không uổng phí, một giây sau, Bạch Thu Nhiên lấy lại cục diện, lúc ánh mắt của họ giao nhau, cô buông lời thoại kinh điển của đóa hoa bé nhỏ thuần kiết: “Câu vừa nãy… là giả đấy.”
“Khụ khụ.” Không biết Diệp Chi Châu quá cảm động hay sao mà ho sặc sụa, sau đó mới chậm rãi nhướn môi, gương mặt tuấn tú giãn ra, nụ cười như vì sao tỏa sáng trong bóng đêm, tiếng cười trầm thấp êm ái vang lên giữa nhà hàng vắng vẻ, ngọt ngào đến mức mức khiến người ta không khép được chân.
Bạch Thu Nhiên lập tức rơi vào trạng thái dại trai, mặc kệ đã thấy bao nhiêu lần, cô vẫn không có sức chống cự trước sức quyến rũ của bạn trai tổng tài.
Có điều lần này cô không được dại trai lâu vì Diệp Chi Châu đã lấy một chiếc hộp từ trong túi áo ra, mỉm cười với cô: “Lần đi công tác này có mua một món quà nhỏ cho em.”
“Món quà nhỏ” này coi bộ không rẻ chút nào.
Bạch Thu Nhiên rất muốn nhận món quà của bạn trai tổng tài ngay lập tức, cô rất thích cách thức dùng tiền để bày tỏ tấm lòng, càng đắt chứng tỏ tấm lòng càng nhiều, vừa xem là hiểu ngay, khỏi sợ hiểu lầm ý tứ, rất khỏe. Nhưng là một đóa hóa bé nhỏ thuần khiết xem nhẹ đồng tiền, sao cô có thể tùy tiện chấp nhận món đồ có giá trị vật chất vượt quá khả năng tài chính của mình được?
Vì vậy phải làm đúng quy trình.
Hẹn hò gần ba năm, cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần, lần nào cũng là Bạch Thu Nhiên kiên quyết không nhận, còn anh thì kiên quyết phải tặng, cứ đẩy qua đẩy lại mấy hiệp, đến khi Bạch Thu Nhiên thực sự không thể từ chối được nữa thì mới miễn miễn cưỡng cưỡng, tủi tủi thân thân nhận lấy, kèm theo lời “uy hiếp” đầy dịu dàng không có sự uy hiếp nào: “Sau này không được thế nữa đâu đấy!” thì mới thôi.
Vì vậy khi thấy hành động quen thuộc này của bạn trai tổng tài, ngoài mong đợi ra, Bạch Thu Nhiên ngồi thẳng người theo phản xạ có điều kiện, đang định nói lời thoại quen thuộc cho đúng quy trình nhưng Diệp Chi Châu không hợp tác, chợt nhắc nhở: “Hay là mở ra xem nhỉ?” làm Bạch Thu Nhiên bỗng thấy do dự.
Ngẫm lại, trước đây mỗi lần tặng quà đều là anh chủ động mở quà cho cô xem, nhờ vậy mới biết ngay quà quý giá hay bình dân, nhưng bây giờ cái hộp được đóng kín, bên trên không có logo của nhãn hiệu, cô hoàn toàn không biết trong đó có gì, lại không thể bảo anh mở hộp ra, thế nhỡ đắt quá thì cô không được nhận à?
Chỉ trong phút chốc chần chừ này, Bạch Thu Nhiên đã bị Diệp Chi Châu kéo mũi dắt đi, vô thức mở cái hộp ra theo lời đề nghị của anh, sau đó lập tức ngẩn người, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương nằm ngoan ngoãn, theo hiểu biết thiển cận của cô thì nó ít nhất ba carat trở lên.
Nhẫn kim cương, hoa tươi, còn có cả dàn nhạc không biết xuất hiện từ bao giờ cùng các nhân viên đứng xung quanh vỗ tay đã biểu đạt sự thật một cách rõ ràng không thể rõ ràng hơn. Chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Thu Nhiên không kiềm được mà nói: “Chẳng lẽ đây là cầu hôn trong truyền thuyết?”