Khả Phong không làm việc được, đầu óc cứ như bị bão hoà không còn dùng được. Uyên Nhi là do mẹ hắn chọn, hắn tuyệt đối không chấp nhận còn cố gắng tàn nhẫn làm nhiều trò như vậy giờ lại muốn níu kéo một cách kì lạ.
Hắn không muốn nàng đi nhưng sợ lại bị cảnh nàng đeo bám không yên. Chợt cửa văn phòng mở ra làm Khả Phong vội vả nhìn lên chờ đợi thân ảnh xinh xắn tìm mình. Nhưng không phải là nàng tìm đến hắn.
Thành đang xử lí tài liệu trên máy tính thì Uyên Nhi đến. Thấy nàng sau thời gian dài vắng bóng làm tên đó vui vẻ…
- Lâu rồi chưa gặp cô!
- Vâng chào anh! - nàng cũng lễ phép chào thì Thành nói ngay.
- Giám đốc đang có khách hay là cô chờ ở ghế đi!
Thành nói thật lòng nhưng chân mày nàng co quắp lại nghĩ là Khả Phong lại diện lí do như thế để không gặp nàng. Uyên Nhi không thèm nói gì đi vào luôn là thằng trợ lí ú ớ.
Bình thường thằng này nói dối từ chối hộ giám đốc nhưng lần này là nói thật thì nàng không tin. Dù sao cũng lỡ rồi nên kệ vậy để Uyên Nhi vào luôn.
Nàng đi vào, mím môi lo lắng sợ lại bị hắn cho thất vọng nhưng dù sao nàng cũng sẽ hỏi rõ tình cảm của Khả Phong một lần rõ ràng rồi có từ bỏ cũng không buồn thêm. Nàng đẩy nhẹ cửa không ngờ hắn có khách thật.
Uyên Nhi nhìn thấy mẹ hắn đang lớn tiếng chửi, hắn nhăn nhó không vui…
- Mẹ nói dzậy sao mà được chứ?
- Gì mà không được, hai đứa cứ làm lễ đính hôn trước rồi Nhi đi học về kết hôn luôn!
Nàng nép ở cửa mím môi nghe mẹ hắn nói. Bác gái vẫn quyết đem nàng và hắn gần nhau mà. Khả Phong nghe thì chỉ giận lên.
Bản thân hắn đối với nàng ra sao vẫn còn đang lung tung, chưa rõ trong lòng ra sao thế mà mẹ còn lựa lúc này đến ép buộc hắn như vậy. Con người tự do như hắn ghét nhất là bị ép làm theo ý người ta dù cho đó có là mẹ hắn đi chăng nữa…
- Ý mẹ là như đặt cọc trước có phải không?
- Phải, con bé chỉ đi du học làm gì đến mức phải huỷ hôn. Bây giờ hiện đại, hai đứa ở xa nhưng thiếu gì cách liên lạc cùng nhau chứ.
- Mẹ chỉ muốn con dâu theo ý mẹ mà thôi chứ mẹ có xem ý con là gì không? Cưới vợ là về ở với con đâu phải ở với mẹ, mẹ ép con lấy người con không chịu nổi thì mẹ tưởng con không biết nghĩ cách ly hôn ngay sau đó sao?
Khả Phong giận dữ nói với mẹ không biết Uyên Nhi sững sờ ra nghe thấy hết từng lời từng chữ tàn nhẫn, bén nhọn đâm vào tim, cay xè khoé mắt.
Nàng chờ đợi gì ở Khả Phong mà lại còn tìm đến đây để nghe lại lần nữa từ miệng hắn những lời nhẫn tâm như thế?
Hắn thật sự chỉ có ghét nàng mà thôi không bao giờ dành thêm cho nàng tí tình cảm nào như nàng mơ mộng, si dại chờ đợi.
Khả Phong thở ra vì nói trong lúc giận quá, mẹ hắn cũng không hiền nhanh chóng điên lên…
- Con bé ngoan hiền, dễ thương tốt như thế mẹ mới chọn vì con thôi mà!
- Con không cần vợ, mà có thì vợ sẽ do con chọn. Con tuyệt đối không bao giờ lấy Uyên Nhi theo ý mẹ đâu!
Hắn dĩ nhiên không hay biết nên nói kĩ từng chữ rít qua kẽ răng làm tim Uyên Nhi đau đớn. Mẹ hắn tức quá run lên.
- Thằng này… đồ bất hiếu!
- Việc này và hiếu thảo thì có gì liên quan chứ !?
Hắn tuy không cố gắng đề thêm tên mình vào nhị thập tứ hiếu nhưng cũng không muốn cho vào danh sách bất hiếu đâu. Bà má giận không còn có thể hạ hoả…
- Nếu con không cưới Uyên Nhi thì là bất hiếu với mẹ!
- Vậy thì được thôi! Con đành bất hiếu, là do mẹ ép con thôi đó!
Hắn ngang bướng làm hai mẹ con cải lộn ầm cả lên trong văn phòng. Thằng trợ lí đang dỏng tai cố nghe họ cải lộn gì thì thấy Nhi khóc đau đớn bỏ đi khỏi đó. Thành ngơ ngác không hiểu sao nàng vừa vào lại khóc đi ra rồi.
Và không chờ lâu, mẹ hắn cũng đùng đùng nổi giận đi ra. Khả Phong vội vả chạy theo…
- Mẹ!!!
- Mày đừng có mà về nhà nữa!
- Mẹ thật kì cục ép con không được là giận vậy sao? Mẹ!
Bà ấy không thèm nhìn con trai vì giận quá rồi vào thang máy luôn. Hắn vò đầu tức chết đá chậu cây cảnh cạnh thang máy để trút giận. Nhi đi du học cũng khiến hắn trong lòng không yên mà mẹ còn đến làm hắn điên lên.
Thằng trợ lí run run ngó sếp làm trò hành hạ cây xanh chỉ rụt rè nói…
- Anh làm gì mà chọc được cả phu nhân và cô Nhi luôn hay quá dzậy?
- Nhiều chuyện tui đuổi việc bây giờ!?
Khả Phong gầm gừ la bộ mặt không khác gì quỷ vương đến từ địa ngục là bao nhiêu. Thành co rúm muốn bỏ chạy giữ cái mạng nhỏ và công việc lớn lao của mình. Song Khả Phong nhíu mày nhận ra hồi nảy Thành nói có chút lạ lạ…
- Cậu nói Nhi nào nữa?
- Hơ!? Cô Uyên Nhi vào tìm anh sau phu nhân chút xíu, rồi lại đi ra trước khóc như mưa.
- Sao không nói sớm cho tui biết hả?
Hắn la rồi lao đi làm thành nghẹn ngào…
- Sếp có hỏi đâu mà nói!
Khả Phong cảm giác trong lòng sôi lên bấn loạn khó chịu cực kì. Thang máy lên quá chậm nên hắn xông vào cửa thang bộ chạy như điên xuống muốn không kịp.
Nhi khóc thì chỉ có thể là do nghe những lời hắn nói với mẹ. Nàng rõ ràng còn giận nhưng lại tìm đến đây gặp hắn hẳn là cho hắn một cơ hội nữa nhưng hắn không biết lại làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, hắn chưa bao giờ lo sợ như thế. Nàng đang có ý định đi xa, nếu còn nghe hắn nói không muốn lấy nàng thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào cho hắn níu giữ lại. Tại sao bản thân hắn lại ngốc nghếch làm ra những trò đó rồi lại hối hận thế này chứ?
Bà má chuẩn bị lên xe trước cửa thấy con lao ra bấn loạn, thở hổn hển, còn nhìn dáo dát không điềm tĩnh…
- Phong! …con theo xin lỗi mẹ đó hả? - Nếu cục cưng chịu theo xin lỗi ngay thì bà ấy tha cho nha nhưng Khả Phong chẳng thèm để mắt đến mẹ chỉ trả lời qua loa.
- Con bận rồi để sau con về nhà xin lỗi mẹ nha!
- Thằng con trời đánh!
Hắn mặc kệ mẹ chửi sau lưng mà chạy tìm quanh trước toà nhà. Từ xa, hắn thấy Nhi đang thơ thẩn, mắt nhoà lệ chuẩn bị lên xe. Chẳng kịp suy nghĩ gì hắn lao ra cản đầu chiếc xe làm tài xế thắng xe muốn không kịp.
Nàng nhìn ra thấy Khả Phong liền xoay mặt đi. Hắn vội vòng ra sau cửa kính xe muốn nói với nàng nhưng Nhi chỉ lạnh nhạt nói…
- Chạy đi chú Tân!
- Chờ đã, em đừng đi nghe anh nói đã… Những gì em nghe anh nói với mẹ anh có thể giải thích hết. Trước hết em đừng đi vội.
Gương mặt Khả Phong đang có chút hoảng loạn, nhịp thở của hắn còn chưa đều kịp vì đuổi theo nàng. Nhưng Nhi chỉ nhìn nghe lòng đau đớn nói nhẹ hẫn…
- Vậy anh thử nói đi!
Hắn đơ ra vì nàng cho hắn cơ hội giải thích nhưng hắn chỉ biết đơ ra không biết nên nói làm sao. Hắn chạy bán sống bán chết từ tầng 23 xuống chỉ để giữ Nhi lại rồi không biết nói cái gì nữa.
Khả Phong nên nói gì đây? Hắn sẽ nói không bao giờ muốn cưới nàng theo ý mẹ nhưng cũng không hề muốn nàng đi du học sao. Có điên hắn mới giải thích kiểu đó cho Nhi càng giận hắn.
Lòng Khả Phong rối như tơ vò, nàng bên hắn gây cho hắn quá nhiều phức tạp thành ra hắn cũng không biết lòng mình thật muốn cái gì nữa.
Uyên Nhi nhì hắn ngập ngừng không nói gì được thì lệ lại muốn ngấn ra vươn khóe mắt lại nói với chú tài xế của mình…
- Chạy đi chú!
- Khoan đã! Em đừng đi… Anh nói với mẹ anh như thế chỉ vì nhất thời giận quá không kịp suy nghĩ nên…
Uyên Nhi nhìn hắn, lại là ánh mắt đầy lệ tức giận nén nhiều đau đớn trông về phía hắn. Hắn không thể nói gì nổi nữa. Hắn làm nàng tổn thương, hắn khốn nạn như thế có thể nói gì nữa chứ? Dù có dùng mọi từ ngữ trên đời giải thích cũng không xoá đi điều ngu ngốc hắn gây ra cho nàng vết thương lòng.
- Anh nói không suy nghĩ nhưng tôi thấy anh nói hay lắm! Tôi biết tôi là con gái mà dày mặt, không tự trọng bám theo anh cả ngày dù biết anh rất ghét tôi. Thấy anh cũng cực khổ vì đuổi tôi đi lắm rồi nên tôi sẽ đi… đi thật xa không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh vừa ý chưa?
Uyên Nhi nói khi hai má ướt đẫm lệ tuôn từ khoé mắt. Xe chạy đi, dáng Khả Phong vẫn đứng thẫn thờ bị bỏ lại phía sau thì nàng mới dám khóc lớn. Chú lái xe chỉ lặng thinh đưa nàng nhanh chóng rời xa hắn. Chỉ có rời xa Khả Phong thì nàng mới thôi đau khổ.
Hắn đứng đó, tại vệ đường như người mất hồn. Nhân viên qua lại đều nhìn giám đốc đứng như thế sau đó ngồi bệt xuống vỉa hè tay tự luồn vào tóc khom đầu cười thật khổ sở. Uyên Nhi nói đúng hết, là nàng thích hắn làm hắn thấy thật phiền phức. Nhưng sao nàng không còn hướng về hắn nữa thì tim lại đau nhói.
Bản thân muốn thoát nạn, muốn vui vẻ, thoải mái nên đuổi người ta đi, song khi người ta thật sự đã đi lại không thể vui như đã nghĩ. Hắn mù quáng chỉ thấy phiền phức nhỏ nhặt nàng mang lại mà không nhận ra mình cần nàng bên cạnh.
Uyên Nhi tựa không khí, bình thường luôn ở bên không nghe, không thấy nên không coi trọng đến khi thiếu thì hắn ngạt thở không thể sống tiếp.
Uyên Nhi đi du học, mẹ hắn giận một thời gian cũng không nói năn gì nữa coi như kế hoạch con dâu tuyển chấm dứt rồi. Khả Phong cuối cùng cũng có bình yên và sự tự do của mình nhưng không còn như trước.
… 4 năm đó trôi qua, nàng chỉ một lòng cố gắng quên đi hắn, còn hắn thì không ngày nào có thể quên được hình bóng của nàng ăn sâu trong tâm trí…