Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 113

Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Nguyên Gia chọn lặng lẽ theo dõi.


Vị trí hiện tại của cô vừa vặn tốt, sau lưng là bức tường, sẽ không có người nào nhìn lén.


Cho dù có người nhìn lén cũng chỉ sẽ nhìn thấy trang chủ Weibo của Lữ Vạn Kiệt, cô cũng có thể nói mình đang xem thông tin của nạn nhân, một chút cũng không bất tiện.


Thông tin nhanh chóng xuất hiện.


Di ảnh là ảnh chụp Lữ Vạn Kiệt, đích thật là anh ta không sai, thông tin tử vong phía bên phải cũng hiển thị họ tên thật.


Họ và tên: Lữ Vạn Kiệt


Ngày sinh: 04/09/1990


Ngày mất: 13/08/2018


Thẩm Nguyên Gia kéo xuống dưới, lịch biểu và hình minh họa đều xem không được.


Cô trực tiếp hoạt kéo xuống phía dưới xem video tử vong.


Nếu có thể quay được mặt của hung thủ, vậy thì vụ án này chỉ cần hướng về người đó điều tra là được, không cần tốn nhiều công sức.


Bìa video là hình ảnh Lữ Vạn Kiệt đang nằm trên mặt đất.


Bởi vì là ban đêm nên cho dù Weibo có độ phân giải cao đến đâu thì hầu hết chỗ này cũng chìm trong bóng tối, hơn nữa bởi vì địa điểm phát hiện vụ án là bờ hồ trong công viên nên không có ánh đèn.


Nhưng cũng may có thể nhìn ra được một chút.


Thẩm Nguyên Gia nhấn phát video.


Vì không muốn làm người khác chú ý tới nên cô không đeo tai nghe, quyết định trước tiên dùng mắt nhìn xem, nếu thông tin không hoàn chỉnh vậy thì tìm cơ hội đeo tai nghe nghe một chút xem có âm thanh hay không.


Hình ảnh đầu tiên chính là Lữ Vạn Kiệt nằm trên mặt đất.


Bởi vì quá tối nên Thẩm Nguyên Gia cũng không dám chắc hiện tại anh ta đang ở trạng thái gì, chỉ biết là anh ta đang nhắm hai mắt.


Nhưng theo báo cáo của pháp y đưa ra là chết đuối, vậy thì bây giờ hẳn là vẫn còn sống, có khả năng đang bị hôn mê.


Hơn mười giây qua đi, rốt cuộc cũng có động tĩnh.


Trong bóng đêm bất thình lình có một bóng dáng xuất hiện, nhưng chỉ có thể lờ mờ nhận ra là một người mà thôi, những cái khác đều không thấy rõ lắm.


Trong màn hình, bóng dáng này lộ ra một nửa, bóng đen vươn tay ra chạm chạm lên mặt Lữ Vạn Kiệt, sau đó rút tay về.


Thẩm Nguyên Gia đoán là người này muốn thử xem Lữ Vạn Kiệt có còn thở hay không.


Lại hơn mười giây trôi qua, bóng đen kia dường như đã hạ quyết tâm, cuối cùng đưa ra quyết định, đẩy cả người Lữ Vạn Kiệt tới bên hồ sau đó đẩy xuống.


Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng.


Video cũng đã trôi qua hơn bốn mươi giây, lúc này màn hình đã rời khỏi bóng đen chuyển tới trên người Lữ Vạn Kiệt, theo anh ta rơi vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe.


Sau đó cho đến vài giây cuối cùng, Lữ Vạn Kiệt chậm rãi chìm vào trong dòng nước.


Video đến đây mới kết thúc.


"Thế nào, cô nhìn thấy cái gì sao?"


Nhậm Lộ Lộ đột nhiên hỏi làm cho Thẩm Nguyên Gia hoảng sợ, cũng may tố chất tâm lý của cô đủ tốt, cũng có khẩu trang che chắn, mặt không đổi sắc lắc đầu.


Trong video không cho thấy thông tin rõ ràng gì về hung thủ.


Là nam hay nữ cũng không biết, bởi vì quá tối nên căn bản không thấy rõ gì cả.


Trong tình huống bình thường thì lần đầu tiên xem video cô sẽ chú ý đến toàn cảnh, cho nên sẽ không phát hiện được cái gì chi tiết, nhưng lần thứ hai sẽ tự giác chú ý đến một ít hình ảnh mà trước đó mình không nhìn thấy.


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy có thể vào xem lại một chút, nhưng bây giờ không có cơ hội.


"Không có gì." Cô đang muốn tiếp tục nói thì bên kia cửa truyền đến động tĩnh.


Nhậm Lộ Lộ đôi mắt phát sáng, "Tìm được Kim Vũ Huyên rồi!"


Đi theo sau Lưu Hà Dương còn không phải là Kim Vũ Huyên sao, còn mặc một chiếc váy liền áo tinh xảo, trên mặt cũng không có vẻ bi thương gì khi bạn trai mình chết cả.


Nhưng ngẫm lại thì cô ta cũng đã chân đạp hai thuyền, đối với Lữ Vạn Kiệt có lẽ cũng không có tình cảm gì.


"Trước tiên đưa đi thẩm vấn."


Giang Bạn người vẫn chưa xuất hiện nhưng đã nghe giọng nói truyền vào.


Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy Giang Bạn sau khi theo dõi Weibo của anh.


Trong đầu nháy mắt lại nghĩ tới hình ảnh Giang Bạn lúc về già, sau đó chính là di ảnh kỳ lạ kia và video tử vong ......


Cô không được tự nhiên di chuyển tầm mắt.


Nghĩ đến cảnh tượng kia, cô lại có chút không tiếp thu nổi.


Ánh mắt của Giang Bạn dừng lại trên người cô trong phút chốc, sau đó dời đi, nói: "Trước tiên đợi một lát, năm phút sau đến phòng họp."


Nhậm Lộ Lộ nhỏ giọng nói: "Có thể là muốn giới thiệu cô đó."


Thẩm Nguyên Gia tiếp nhận chức vụ cố vấn này mặc dù không phải thường xuyên làm việc cùng bọn họ, nhưng cũng cần phải làm quen với mọi người một chút, về sau cũng có thể cùng nhau làm việc.


Năm phút đồng hồ sau, toàn bộ người trong cục đều tập trung ở phòng họp.


Thẩm Nguyên Gia ngồi ở vị trí bên cạnh, Nhậm Lộ Lộ sợ cô cô đơn nên cũng ngồi bên cạnh cô, dù sao cánh đàn ông đều sẽ tự giác mà đi qua bên cạnh.


Nhưng mà trong cục xuất hiện một mỹ nữ, một đám người rất vui vẻ.


Giang Bạn đơn giản giới thiệu một chút: " Đây là cố vấn tạm thời, cô Thẩm."


Thật ra người trong đội đều biết cô, cũng có gặp qua mấy lần nhưng số người nói chuyện với cô thì chỉ có vài người, lúc trước phụ trách vụ án kia của cô cũng là bọn người Lưu Hà Dương.


Thẩm Nguyên Gia đứng lên chào hỏi mọi người một chút.


Giang Bạn nhàn nhạt nói: "Bởi vì thân phận cô ấy đặc biệt cho nên sẽ phải ngụy trang một chút, mọi người không cần để lộ tin tức ra bên ngoài, nếu không hậu quả tự gánh lấy."


Thẩm Nguyên Gia vẫn luôn không tháo bỏ khẩu trang.


Bởi vì bây giờ cô cũng là người của công chúng, đột nhiên lại trở thành cố vấn của cục cảnh sát, còn xuất hiện ở chỗ này, nếu như bị những người trước đó chú ý tới chụp được, có khi lại bị bôi đen một trận.


Chuyện này cô cũng không đề cập với Giang Bạn, không nghĩ tới vậy mà anh lại nghĩ tới chuyện này.


Tâm tình Thẩm Nguyên Gia có chút phức tạp.


Vài người trong phòng họp đương nhiên biết lời anh nói tự gánh lấy hậu quả có ý nghĩa gì, ánh mắt không tự chủ được đặt ở trên người Thẩm Nguyên Gia.


Sau khi giới thiệu xong, Giang Bạn tuyên bố tan họp.


Anh gọi Thẩm Nguyên Gia lại: "Về sau có chuyện gì có thể tìm bọn họ, cũng có thể tìm tôi."


"Tôi biết rồi." Thẩm Nguyên Gia gật đầu, nhìn khuôn mặt khó có thể giải thích của anh, chờ anh nói xong mình lại tìm đi Nhậm Lộ Lộ bên kia.


Tuy rằng thái độ Giang Bạn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.


***


Kim Vũ Huyên lúc bị đưa tới cục đã bị mang đến phòng thẩm vấn, sau đó có hai cảnh sát ở bên ngoài canh giữ.


Bởi vì bản thân cô ta không an phận, cho nên vẫn có khả năng ngoài ý muốn.


Tuy rằng phòng thẩm vấn sẽ làm cho cô ta không bỏ chạy được, nhưng lỡ như xuất hiện tình huống không thể đoán trước như tự sát chẳng hạn, đối với phòng hình sự bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt.


Vừa nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, Kim Vũ Huyên lập tức oán hận nói: "Các người đây là nghiêm hình tra tấn, tôi mà ra ngoài được chắc chắn sẽ nói với những người nổi tiếng trên Weibo vạch trần các người!"


Nhậm Lộ Lộ yên lặng nói: "Chúng tôi đến bây giờ một câu cũng chưa từng nói, mới tiến vào đã phải gánh cái danh nghiêm hình tra tấn? Cô cũng thật là yếu ớt quá đi."


Kim Vũ Huyên hừ vài tiếng.


Cô ta vốn dĩ rất xinh đẹp, nhưng hành xử như vậy nên bây giờ nhìn có chút cay nghiệt.


Thẩm Nguyên Gia ngồi bên cạnh Nhậm Lộ Lộ, một câu cũng chưa nói nhưng vẫn quan sát Kim Vũ Huyên, xem có phải cô ta là người xuất hiện trong video kia hay không.


Trong video tên hung thủ kia để lộ ra một bàn tay, tuy rằng không có độ phân giải cao nhưng cũng có thể đối chiếu một chút.


Nhậm Lộ Lộ nhìn Lưu Hà Dương bên cạnh một chút, "Được rồi, tiến hành ghi chép đi. Kim Vũ Huyên, cô có biết bạn trai cô – là Lữ Vạn Kiệt đã chết chưa?"


Lúc nghe tới Lữ Vạn Kiệt đã chết, Thẩm Nguyên Gia rõ ràng thấy được biểu tình trên mặt của Kim Vũ Huyên hiện lên một chút mất tự nhiên.


Xem ra chuyện này có khả năng có chút liên quan đến cô ta.


Nhậm Lộ Lộ dương nhiên cũng thấy được, "Xác của Lữ Vạn Kiệt được phát hiện vào rạng sáng ngày hôm qua ở trong hồ của công viên Thanh Hà, lúc đó cô đang ở đâu? Làm gì?"


Kim Vũ Huyên nói: "Đương nhiên là tôi ở nhà ngủ rồi."


Nhậm Lộ Lộ nói: "Cô nói dối."


Nhậm Lộ Lộ vừa nói những lời này xong, Kim Vũ Huyên lập tức có chút luống cuống, "Nói dối gì chứ, hơn nửa đêm không ở nhà ngủ thì tôi còn có thể đi đâu, cô cũng không được nghiêm hình tra tấn tôi, nếu không tôi sẽ lập tức tung chuyện này lên mạng!"


Cũng có thể dùng cái này để uy hiếp người ta nữa.


Nhậm Lộ Lộ bĩu môi, "Chúng tôi đã cho người xem camera theo dõi nơi cô ở, sáng ngày hôm sau cô mới trở lại tiểu khu."


"Tôi không ở tiểu khu, tôi ở nơi khác không được sao?" Kim Vũ Huyên trợn trắng mắt.


Nhậm Lộ Lộ "À" một tiếng, "Vậy lúc đó cô ở đâu?"


Kim Vũ Huyên không trả lời, bỗng nhiên dùng tay vén một chút tóc mai rơi xuống ở một bên mặt, ánh mắt Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm vào cái tay kia của cô ta.


Móng tay sơn màu đỏ rực, còn được đính họa tiết, vô cùng tinh xảo.


Thẩm Nguyên Gia vỗ vỗ bả vai của Nhậm Lộ Lộ, nháy mắt với cô ấy, hỏi: "Cô sơn móng tay lúc nào vậy?"


Nghe vậy, Kim Vũ Huyên quơ quơ tay, "Cô nói cái này à, đẹp lắm phải không? Tôi mới vừa làm tuần trước, tốn mấy trăm tệ lận đó."


Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu, "Rất đẹp."


Nhậm Lộ Lộ tò mò, tại sao cô ấy lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cũng không cắt ngang lời cô mà chỉ lẳng lặng quan sát.


Thẩm Nguyên Gia cân nhắc một chút, mở miệng nói: "Ngày hôm qua đã làm chuyện gì trái với lương tâm phải không?"


Sắc mặt Kim Vũ Huyên thay đổi, "Cô bị điên hả?"


Cô đánh giá bộ dáng Thẩm Nguyên Gia một chút, thấy cô mang khẩu trang, nhưng vẫn để lộ nửa khuôn mặt thật xinh đẹp, kỳ quái nói: "Không phải nửa khuôn mặt dưới của cô xấu đến nỗi không thể gặp người đó chứ?"


Nhậm Lộ Lộ vỗ vỗ cái bàn.


Thẩm Nguyên Gia không dao động, nói: "Trên mặt cô đã có nếp pháp lệnh văn (*), kéo dài tới miệng rồi, pháp lệnh văn còn được gọi là xà môn, người có tướng mạo này đều có số cô độc khi về già, còn nếu đã kéo dài tới vị trí miệng có nghĩa đã làm việc ác."


(*): Vị trí được khoanh đỏ trên hình


Những kiến thức về tử vi vừa được nói ra, Nhậm Lộ Lộ cùng Kim Vũ Huyên đều mang vẻ mặt ngốc nghếch.


"Ấn đường(*) trên mặt cô còn có một huyền châm văn (**), khắc con cái, khắc cha mẹ, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cô đã làm chuyện trái với lương tâm, cái chết của Lữ Vạn Kiệt có liên quan tới cô nhỉ."


(*): phần nằm giữa hai lông mày.


(**): một đường nằm giữa hai lông mày, có hình dạng như một cây kim hoặc cây châm.


Thẩm Nguyên Gia yên lặng nhìn cô ta.


Kim Vũ Huyên nghe được những lời này ban đầu còn rất tức giận, nhưng vừa nghe đến những câu sau đó thì có chút hoảng loạn, "Cô nói bậy bạ gì vậy, ở đâu lại có cái loại giang hồ bịp bợm này thế, cục cảnh sát cũng có thể mời loại người này tới được nữa ư? Các người muốn đóng cửa rồi phải không?"


Cái gì tướng mạo, khắc con cái khắc cha mẹ gì chứ, lần đầu tiên cô ta nghe thấy cách nói chuyện như thế này đấy, nghe nói còn chưa tính, vậy mà lại nghe được những lời này trong cục cảnh sát.


Đầu năm nay cảnh sát đều bắt kịp thời đại, bắt đầu sử dụng huyền học để phá án hết rồi ư?


Nhậm Lộ Lộ tuy rằng cũng cảm thấy thật thần kỳ, nhưng những manh mối trước đó đều cho thấy Thẩm Nguyên Gia thật sự có bản lĩnh, cô nói với Kim Vũ Huyên: "Cô quản chuyện này làm gì, trả lời câu hỏi của chúng tôi trước đã, tối hôm đó cô đã đi đâu? Đi gặp mặt Lữ Vạn Kiệt phải không?"


Thẩm Nguyên Gia nói: "Tối hôm đó cô ở công viên Thanh Hà, miệng vết thương sau đầu của Lữ Vạn Kiệt là do cô đánh, có phải hay không?"


Khuôn mặt Kim Vũ Huyên bỗng chốc trắng bệch.


Nhậm Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn Thẩm Nguyên Gia, lại nhìn sắc mặt của Kim Vũ Huyên, còn tưởng rằng vụ án này đã có thể trực tiếp phá được, không nghĩ tới lại nghe được một bước ngoặt khác.


"Chính bản thân cô là người rõ ràng nhất mình có phải hung thủ hay không, tất cả còn phải dựa vào lời khai của cô." Thẩm Nguyên Gia nói, "Tôi khuyên cô mau sớm khai ra, đừng để bản thân phải gánh tội ngồi tù thay cho hung thủ."

Bình Luận (0)
Comment