Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 145

Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Đối với đánh giá của Nhậm Lộ Lộ, Thẩm Nguyên Gia cũng cảm thấy như thế.


Tuy nhiên, việc Giang Bạn like bài Weibo của cô vẫn khiến cô có cảm giác kì lạ, dù sao thì lúc trước Weibo của anh ấy đều có liên quan tới công việc.


Có lẽ Nhậm Lộ Lộ cảm thấy mình nói chuyện có hơi quá, lặng lẽ rút lui: "Vừa rồi cái gì tôi cũng chưa nói, Nguyên Gia à cô cứ coi như không nhìn thấy gì hết nha ha ha ha ha."


Thẩm Nguyên Gia cũng không trêu cô ấy, "Tôi vừa mới thoát ra đi lướt Weibo."


Nói sang chuyện khác, hai người lại tán gẫu một hồi lâu mới rời khỏi WeChat, ở phần tin tức nhìn thấy thông báo mới của công ty, đương nhiên cũng có nhắc nhở của Lưu Lị.


Dạ tiệc mỗi năm một lần của Hoa Nghệ đương nhiên là chuyện rất quan trọng.


Buổi tiệc này của công ty dành cho người ngoài giới, mặc dù thành phần chính là nghệ sĩ của Hoa Nghệ, nhưng phóng viên và phía truyền thông cũng có thể đến dự, thậm chí còn có cả chủ tịch và giám đốc của các công ty khác được mời đến.


Thẩm Nguyên Gia hiện tại là nghệ sĩ đang lên của công ty, dù chỉ là người mẫu nhưng vẫn chiếm một vị trí rất lớn, dù sao trong công ty ngoại trừ Chu Lộ thì cô đang là người mẫu hot nhất.


Loại tiệc này chính là thời điểm để mọi người tranh nhau khoe sắc.


Nếu Thẩm Nguyên Gia ăn mặc khó coi, ngày hôm sau truyền thông Weibo chắc chắn sẽ gọi tên cô, trên mạng cũng sẽ nói cô là kẻ không có tiền cũng không có tiếng.


Anh hùng cào phím thời nào cũng có, cô đã sớm lĩnh hội được chuyện này.


Ngay hôm sau khi Lưu Lị nói, công ty cũng bắt đầu gửi thư mời.


Phía truyền thông và cư dân mạng cũng đang bàn tán chuyện này, chưa đến vài giờ đồng hồ đã lên No.1 hot search, các fan và quần chúng vây xem tất nhiên hoàn toàn ủng hộ những kiểu tiệc như vậy.


Miễn có thể nhìn thấy thần tượng của mình là được, ai đâu quan tâm chuyện khác làm gì.


Thẩm Nguyên Gia ăn xong bữa sáng, thuận tiện dạo quanh Weibo một chút rồi đến công ty.


Hiện tại công ty đang chuẩn bị ra mắt một nhóm nhạc nữ, bận tối mắt tối mũi, dồn rất nhiều tâm sức.


Không giống như đại đa số các ca sĩ Hàn Quốc đa số đều là nhóm nhạc, những nhóm nhạc ở Trung Quốc rất khó nổi tiếng, hầu hết tồn tại chưa được một năm.


Nhóm nữ nổi tiếng nhất cũng đã ra mắt cách đây nhiều năm, đến nay đã là huyền thoại, nhưng cũng không có ca khúc nào hot và đang trong trạng thái nửa ẩn nửa lui.


Thật ra trong lòng Thẩm Nguyên Gia cũng không quá quan tâm chuyện này.


"Em tới đúng lúc lắm, lần trước công ty có khen thưởng nhưng chị chưa kịp đưa cho em." Lưu Lị cầm một tập văn kiện bước tới, "Đây là công ty sắp xếp cho em."


Có ba phần thưởng.


Đầu tiên là vai phụ trong một bộ phim toàn sao lớn, vai nữ năm. Một cái khác là kỳ nghỉ, mặc dù chỉ có ba ngày.


Thẩm Nguyên Gia đã sớm nói rõ mình không thích diễn xuất cho lắm, nhưng cái này cũng tạm được, còn kỳ nghỉ có thể sử dụng tùy ý.


Sau khi xong việc, hai người trở về nhà.


Nào ngờ trước cửa nhà lại có gì đó, Lưu Lị nhìn thấy cậu thanh niên và chiếc hộp liền sửng sốt: "Cái gì đây? Sao to quá vậy."


Nhân viên chuyển phát nhanh đứng bên cạnh không phải người lần trước, nhưng mặc đồng phục giống với cậu nhân viên chuyển phát nhanh lần trước.


Thấy có người tới mở cửa, cậu ta liền bước tới đưa ra một tờ đơn, dò hỏi: "Xin hỏi cô có phải là cô Thẩm Nguyên Gia không ạ?"


Mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã sớm nghĩ tới lần này có thể giống lần trước, nhưng ở trước mặt Lưu Lị không thể hiện ra mặt, vội ký tên.


Nhân viên chuyển phát nhanh còn chủ động chuyển cái hộp vào nhà giúp cô.


Lưu Lị thấy động tác này của Thẩm Nguyên Gia cũng không giống như lần đầu tiên, nhưng không hỏi gì, "Đã liên hệ với bên mượn lễ phục rồi, chắc khoảng cuối tuần sau sẽ có kết quả."


Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Làm phiền chị Lị quá."


Lưu Lị nói: "Em là nghệ sĩ của chị, chúng ta hiện tại là người ngồi chung thuyền có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đương nhiên chị phải chăm sóc em thật tốt."


Sau khi liên hệ nhãn hàng sẽ xem xét danh tiếng của nghệ sĩ, dù Thẩm Nguyên Gia vừa mới tham dự tuần lễ thời trang, nhưng chắc chắn cũng không có quá nhiều nhãn hàng tài trợ.


Chỉ là Lưu Lị sẽ dựa vào bản thân để liên hệ, biết đâu thành công thì sao.


Cô cũng đã chuẩn bị lễ phục dự phòng, một khi không liên hệ được nhãn hàng nào thích hợp thì mới có thể lấy ra.


Mọi tâm tư của Thẩm Nguyên Gia đều đang đặt ở món đồ chuyển phát nhanh.


Mặc dù Lưu Lị không biết gì nhưng có thể nhìn ra Thẩm Nguyên Gia đang thất thần, cô sẽ không hỏi chuyện đời tư của nghệ sĩ, không nói thêm gì liền rời khỏi.


Người đi rồi, Thẩm Nguyên Gia mới nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh thở dài.


Món đồ này tới đây rất đúng lúc, thư mời tham dự dạ tiệc của Hoa Nghệ vừa mới gửi đi, tin tức cũng vừa mới lọt ra bên ngoài, có thể nói là vô cùng rõ ràng.


Chắc lại do em trai nhỏ Văn Tùng Diễn gửi rồi.


Thẩm Nguyên Gia mở hộp chuyển phát nhanh ra, sau khi bao bì đóng gói tinh xảo được tháo ra, bên trong là một chiếc váy đen đơn giản nhưng được thiết kế rất tinh tế.


Váy đen trong giới lễ phục luôn luôn vạn năng, không bao giờ lỗi thời, cũng sẽ không khiến người ta trông khó coi.


Lúc học đại học Thẩm Nguyên Gia từng mặc một lần, nhưng bộ đồ lần đó là đi thuê.


Chiếc váy đen này cũng không phải là một thiết kế bình thường, trông rất cao cấp và chất liệu vải sờ vào cũng vô cùng thoải mái, là người mẫu nên cô biết rất rõ.


Quả nhiên, Thẩm Nguyên Gia lật qua lật lại, bên trong có thông tin của nhà thiết kế.


Khi một nhà thiết kế tạo ra một trang phục bất kỳ đều sẽ đặt quá trình thiết kế vào đó, không phải bản phác thảo thiết kế, nhưng có thể biết được nguồn cảm hứng và ý tưởng thiết kế đến từ đâu.


Địa vị của người này trong giới rất vững chắc.


Thẩm Nguyên Gia ngẫm nghĩ, lại vào tìm Weibo của Văn Tùng Diễn, quả nhiên nhìn thấy trạng thái mới nhất, thời gian là ba tiếng trước.


[Không biết chuyển phát nhanh ở nội thành trong vòng ba giờ có tới nơi kịp hay không.]


Nội dung Weibo này là tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Văn Tùng Diễn, thậm chí còn có loạt biểu tượng cảm xúc diễn tả tâm tình của cậu.


Có thể nhìn ra lễ phục lần này và lần trước đều do cậu tặng, không có người nào khác.


Thẩm Nguyên Gia vui vẻ.


Thân là người mẫu, cô đương nhiên biết giá trị của bộ lễ phục, mà Văn Tùng Diễn cứ như vậy tặng cho cô.


Người giàu ai cũng đu idol kiểu này à?


Thẩm Nguyên Gia không biết, đây là lần đầu tiên, cô cũng không biết hành vi này của Văn Tùng Diễn rốt cuộc được xem là bình thường hay không bình thường nữa.


Gặp mặt Văn Tùng Diễn mới là chuyện quan trọng.


Mà cơ hội cũng đã ở ngay trước mắt.


***


Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến ngày Lộc Nguyệt báo cáo tình hình cho Văn Tùng Diễn.


Thẩm Nguyên Gia dời hết lịch trình của hôm nay, vừa đúng lúc lợi dụng kỳ nghỉ kia, ngay cả những thông cáo đã lên lịch xong cũng bị lùi lại một tuần.


Nếu công ty đã cho cô nghỉ phép, đương nhiên cũng sẽ sắp xếp được hậu quả của những công việc bị đình trệ.


Thẩm Nguyên Gia làm mới lại Weibo của Lộc Nguyệt, phát hiện ra Weibo của cô ấy cập nhật trạng thái mới, đang trên đường tới đó.


Lộc Nguyệt không có Weibo, có thể nhìn ra căn bản cô ấy không cập nhật gì cả, chẳng qua bởi vì tính năng của Weibo màu xám mới có thể thấy được những nội dung này.


Có thể thấy được, chuyện này ở trong lòng cô ấy khá quan trọng.


Weibo cập nhật đều có thời gian cụ thể, Lộc Nguyệt mới đi không lâu, hình ảnh cũng hiển thị địa điểm.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia cảm thấy hài lòng với chức năng dự đoán của Weibo đến thế, muốn cái gì là có cái đó.


Sau khi sống lại, hình như việc gì cũng trở nên thuận lợi.


Hầu hết những nơi nổi tiếng ở Đế Đô Thẩm Nguyên Gia đều biết, thấy rõ nơi cần đến, cô thay quần áo rồi ra ngoài.


Lúc Thẩm Nguyên Gia tới nơi trời vừa sẩm tối, cô không biết xe của Văn Tùng Diễn dừng ở vị trí cụ thể nào, chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm một quán cà phê ngồi đợi.


Chờ tầm hơn mười phút, có một chiếc xe dừng lại nơi góc đường.


Vị trí này không dễ thấy, nếu không phải Thẩm Nguyên Gia lo nhìn xung quang thì cũng không nhìn ra chỗ đó.


Cảnh tượng hiện tại trông không khác gì cảnh trong Weibo, Lộc Nguyệt đứng bên ngoài xe, cửa kính xe được hạ xuống, trong bóng đêm hiện ra một đôi mắt xinh đẹp.


Không biết hai người bọn họ nói chuyện gì, Lộc Nguyệt mở cửa xe.


Lần này Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy một chút dáng người, chắc là Văn Tùng Diễn.


Về cơ bản thì đây là cơ hội duy nhất để cô có thể tiếp xúc gần với Văn Tùng Diễn, tận dụng thời cơ, Thẩm Nguyên Gia rời khỏi quán cà phê.


Ngay khi Lộc Nguyệt mới vừa nhấc chân chuẩn bị bước lên xe cô liền kêu: "Lộc Nguyệt."


Cả người Lộc Nguyệt lập tức đứng lại.


Cô ấy quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia đứng cách đó không xa, đang nhìn mình.


Lộc Nguyệt theo bản năng nhìn về ghế sau chiếc xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Bình Luận (0)
Comment