Trong lúc Tề Lạc Nhân đang điên cuồng chạy thoát thân thì tìm về được chút lý trí, cậu biết kẻ cuồng giết người thể lực kinh người, cứ một mực chỉ dựa vào chạy thục mạng tuyệt đối sẽ không thoát khỏi hắn.
Cậu nhất định phải dựa vào địa hình đá rớt hắn!
Phía trước không xa chính là phòng phá thai, Tề Lạc Nhân nhớ lại vài tiếng trước bác sĩ Lữ đã từng giới thiệu cho cậu kết cấu phức tạp của phòng.
Khi ấy cậu thậm chí còn cùng bác sĩ Lữ đi qua một vòng trong phòng phá thai, cậu nhớ rõ ràng hoàn cảnh nơi đó, nếu muốn quăng tên đó lại, e rằng chỉ có nơi đó là có thể!
Tim cậu đập tứ tung, uốn người trốn vào phòng phá thai.
Trong nháy mắt nhảy vào lối đi bệnh nhân, Tề Lạc Nhân dựa vào kinh nghiệm chuyên môn biết bao nhiêu năm của mình, trong đầu nhanh chóng phác họa ra bản vẽ kết cấu của phòng phá thai.
Kênh bẩn, lối đi bệnh nhân và lối đi bác sĩ, tổng cộng có 3 cái cửa ra.
Kênh bẩn đang đóng, muốn ra ngoài chỉ có từ lối đi bác sĩ rời khỏi.
Đường đi của bệnh nhân trở ra là khu nghỉ ngơi hồi sức, bệnh nhân vừa phá thai xong sẽ ở đây nghỉ ngơi, đi về trước nữa là khu phẫu thuật, có một cửa kính ngăn cách, không khóa lại.
Nếu muốn thoát khỏi kẻ cuồng giết người, cậu hẳn là sau khi chui vào khu nghỉ ngơi lập tức quẹo phải, trở mình vào trong trạm y tá, sau đó từ trạm y tá lẫn vào phòng thay đồ nằm giữa văn phòng bác sĩ và trạm y tá! Phòng thay đồ có 2 cửa, trước tiên khóa lại, từ một cánh cửa khác lao ra, đi vào văn phòng bác sĩ, sau đó từ lối đi bác sĩ rời khỏi đây!
Kẻ cuồng giết người chưa từng đến đây, hắn không thể nào lập tức nhanh chóng đi đường vòng chặn đầu cậu từ một đường khác, nếu thế nhất định cậu có thể làm được!
Trong phòng phá thai một mảnh tối tăm, từ một nơi có ánh sáng chạy vào đây, trước mắt Tề Lạc Nhân là một màu đen, mắt cậu trong thời gian ngắn chưa kịp thích ứng với sắc tối thế này.
Cậu không dám ngừng bước, dựa vào chút kí ức chạy sáng hướng bên phải, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại vào lúc này phát sinh, cậu vậy mà bị vấp đồ, nặng nề ngã xuống đất!
Trong phút chốc khi cơ thể cậu mất thăng bằng, Tề Lạc Nhân đột nhiên ý thức được đấy là gì ----- là cái ghế mà cậu dùng để đập chết quỷ hồn tập kích Tiết Doanh Doanh!
Này thật sự là một vở hài kịch đen tràn đầy sự châm biếm.
Bởi vì bỏ lỡ mấy phút thời gian ngắn ngủi, kẻ cuồng giết người đã xông vào phòng phá thai.
Tề Lạc Nhân đầu không thèm ngoảnh toàn thân đau nhức, bò trên mặt đất cố gắng đem cái ghế quét ngang ra sau lưng.
Một tiếng trầm đục vang lên, tên đó cũng ngã xuống đất, cưa điện nặng nề rớt xuống, trên mặt đất đánh lên một chuỗi tia lửa.
Cơ hội!
Tề Lạc Nhân không quan tâm quá nhiều, vùng vẫy đứng dậy.
Trong bóng tối cậu mơ hồ nhìn thấy kẻ cuồng giết người đang ở phía bên phải cậu, chắn đường đi vào trạm y tá.
Cậu khẽ cắn môi, chịu đựng cơn đau trên đùi chạy về hướng phòng phẫu thuật, dự định dùng đường dành cho bác sĩ của phòng phẫu thuật trốn thoát.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm thét đầy giận dữ, kẻ cuồng giết người té ngã trên đất giơ cái ghế tàn tạ lên, ném thẳng về hướng cậu.
Tề Lạc Nhân đã xông vào được sau cánh cửa thủy tinh của phòng phẫu thuật, theo tiếng "Coong" cực lớn vang lên, cánh cửa chấn động vài cái.
Không vỡ!
Nếu có thể đem cánh cửa này khóa lại...!Trong lòng Tề Lạc Nhân lóe lên suy nghĩ, nhưng một giây sau đó cậu liền từ bỏ, bởi vì cậu đã thấy kẻ cuồng giết người khuất sáng mang theo cưa điện chạy về phía này!
Tề Lạc Nhân lần nữa co căng điên cuồng chạy, chạy vào trong lối đi bác sĩ, phía trước là cửa thoát, cậu ra sức đẩy ----- tiếng kim loại va chạm nhau kêu lên, cậu khó có thể tin được cúi đầu xuống, nhìn cánh cửa thủy tinh bị khóa bằng dây xích sắt.
Lối ra của đường dành cho bác sĩ, khóa lại rồi....
Phút chốc đó, tuyệt vọng buông xuống khiến cậu khó khăn xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn kẻ cuồng giết người đang đứng ở đầu kia của lối đi.
Ánh sáng trên hành lang xuyên thấu qua cánh cửa, rọi lên gương mặt vừa anh tuấn vừa dữ tợn của hắn, khiến hắn trông như ma quỷ của những ác mộng nửa đêm, lộ ra nụ cười làm người khác sợn cả tóc gáy.
"Bắt được mày rồi."
Giọng nói đó khàn khàn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng ác ý nồng đậm và hứng thú như mèo bắt được chuột lại đập vào mặt cậu, như hóa thành thực chất.
Con ngươi Tề Lạc Nhân hơi hơi chuyển động, liếc mắt sang cửa gỗ cách tay trái không xa.
Đó là văn phòng bác sĩ.
Nhưng cậu không biết, cánh cửa này có khóa lại hay không.
Khoảng cách giữa cậu và kẻ cuồng giết người không vượt quá 4m, mà cậu cách cánh cửa này cũng không vượt quá 1m.
Kỹ năng SL vẫn đang trong giai đoạn cooldown, cậu chỉ có một lần cơ hội, có nên đánh cuộc một lần không?
Đáp án, là chắc chắn rồi.
"Tôi đầu hàng." Tề Lạc Nhân giơ hai tay lên, phát huy kỹ xảo diễn xuất gần như hoàn hảo, chầm chậm đi lên phía trước, "Cầu anh, để tôi chết một cách thoải mái đi."
Đầu gối bị ngã vẫn còn đau, liên lụy đến hai chân đều trở nên mềm nhũn nhưng ngay thời khắc đối diện trực tiếp với cái chết, cậu lại có thể bình tĩnh đôi chút.
Kẻ cuồng giết người bởi vì phản ứng khác thường của cậu mà giật mình ngớ ra, vậy mà tùy ý hắn bước lên 2 bước về trước, sau đó hắn cuối cùng chú ý tới, cánh cửa kế bên người Tề Lạc Nhân.
Chính là hiện tại!
Tề Lạc Nhân hung hăng vặn nắm cửa, cửa mở rồi!
Tề Lạc Nhân sau khi lao được vào trong liền mừng như điên, dùng lực đẩy cửa --- Đồng thời, kẻ cuồng giết người đã xông đến cánh cửa, dùng lực đập tới tấp, hai người vào khoảnh khắc này cách nhau một cánh cửa đấu sức với nhau.
Tề Lạc Nhân cả người chặn lên cửa gỗ, tay trái lấy ra cây xà beng từ trong balo đồ, dọc theo khe hở dùng lực hướng ra bên ngoài đâm ----- Ngoài cửa phát ra tiếng la đau, cậu rút xà beng về, nặng nề đóng cửa lại, thiếu khóa!
Tiếng cưa điện làm người ta ê răng vang lên, Tề Lạc Nhân lộn nhào về trước lăn đi mấy bước, cửa gỗ đã bị cưa điện đâm xuyên! Không đến nửa phút hắn liền có thể tiến vào!
Tề Lạc Nhân ngọ ngoạy đứng dậy, từ cánh cửa khác của văn phòng trốn đến phòng thay đồ, lại từ cửa khác của phòng thay đồ đi đến trạm y tá, thuận lợi từ lối đi bệnh nhân chuồn ra.
Cậu không quay đầu, cũng không biết kẻ cuồng giết người có đuổi đến hay không, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng điên cuồng chạy.
Không biết đã qua bao lâu, cậu dừng chân trong một lối đi, xụi lơ ngồi phịch xuống đất.
Lại một lần tìm được đường sống trong cái chết.
- ---------
Ánh đèn trong lối đi không sáng lắm, Tề Lạc Nhân ngồi dựa vào chỗ rẽ ở lối đi, ngơ ngác nhìn vào biển hiệu lối thoát hiểm màu xanh đối diện.
Tinh thần cậu còn chút hốt hoảng, vẫn chưa bứt ra được cảm giác khẩn trương trên bờ vực sinh tử ban nãy.
Hô hấp và nhịp tim đã bình thản lại, Tề Lạc Nhân chậm rãi đứng lên, vết thương trên đầu gối còn từng trận từng trận phát đau nhưng so với được sống, một chút đau đớn này được xem là thá gì cơ chứ.
Tề Lạc Nhân hít một hơi thật sâu, nhấc chân chuẩn bị xuống lầu.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, toàn thân cậu rùng mình, ngẩng đầu nhìn.
"Tề ca?"
"Tiết Doanh Doanh?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ổn không? Vừa rồi thật dọa chết em rồi, còn tưởng là mình sắp mất mạng tới nơi." Tiết Doanh Doanh kiễng chân đi đến, nói với cậu.
"Anh còn ổn, đã bỏ lại hắn rồi.
Em có thấy bác sĩ Lữ và Tô Hòa không?" Tề Lạc Nhân hỏi cô.
Tiết Doanh Doanh cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tề Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, kẻ cuồng giết người sau khi nhìn thấy cậu liền một đường đuổi theo, bác sĩ Lữ hẳn là ở cùng Tô Hòa.
Nếu Tô Hòa thật sự là...!Bác sĩ Lữ không biết có gặp nguy hiểm hay không?
Tề Lạc Nhân hé miệng, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ."
"Nhưng tên đó liền ở phụ cận đi? Ra ngoài liệu có đụng phải hắn?" Tiết Doanh Doanh ở sau lưng lo lắng.
"Vậy cũng không thể cứ ngồi đây đợi chết, thừa dịp hắn bây giờ còn chưa nhớ đến quay về phòng giám sát xem tình hình, chúng ta tốt nhất mau...!Tô Hòa?!" Tề Lạc Nhân đang đi xuống dưới, liếc mắt liền thấy được Tô Hòa đang đứng ở lối đi phía dưới.
Bên ngoài ánh sáng trên hành lang so với trong lối đi rõ ràng hơn nhiều, ánh đèn ảm đạm buộc quanh đường nét của cậu ta, thấp thoáng thấy được ngũ quan tuấn mỹ hoàn hảo, cùng với thần sắc nghiêm túc đến âm trầm trên gương mặt cậu ta.
"Tề Lạc Nhân, đến bên tôi, ngay bây giờ!" Tô Hòa đi lên trước 1 bước, ngữ khí lạnh như băng nói.
"Đừng qua đó!" Tiết Doanh Doanh kéo chặt cánh tay cậu, lực mạnh đến kinh người, cách một lớp vải cũng cảm nhận được cổ tay phát đau.
Trên gương mặt vốn là dịu dàng của Tô Hòa không còn chút ý cười nào, đôi mắt nhìn Tiết Doanh Doanh tĩnh mịch mà lạnh buốt nhưng lúc nhìn sang Tề Lạc Nhân, ánh mắt đã nhu hòa trở lại: "Không nên tin tưởng ả ta, ả không phải Tiết Doanh Doanh."
Bàn tay nắm lấy cổ tay Tề Lạc Nhân siết chặt, gần như muốn niết đứt cổ tay cậu, Tiết Doanh Doanh cuống quýt nói: "Tề ca anh đừng tin tưởng hắn! Xin lỗi, vừa rồi là em nói dối anh, em không phải là không gặp bọn họ...!chỉ là Tô Hòa, Tô Hòa hắn..."
Tô Hòa vươn tay về phía cậu, âm thanh trầm thấp trong không gian lờ mờ truyền đến bên tai cậu: "Đến bên chỗ tôi này."
"Đừng qua đó, hắn đã giết chết bác sĩ Lữ! Hắn còn muốn giết luôn cả em!" Tiết Doanh Doanh âm thanh bén nhọn hô lên.
Hai giọng nói va chạm cùng một chỗ, Tề Lạc Nhân ngơ ngác nhìn Tô Hòa đang đứng ở dưới lối đi, cậu ta có hơi ngửa mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu từng nghe qua, ma cọp vồ làm ma giúp hổ chưa?".