When A Texan Gambles

Chương 21

Sarah ngẩng cao đầu và ép bản thân bước lên những bậc thang. Cô nhờ Norma sang bên kia đường mua cuộn chỉ để họ có thể vá lại cái áo cho cô ta để đảm bảo rằng cô ta không phải lo lắng về những thứ khác. Cô tự nhắc bản thân cô không việc gì phải sợ chồng của mình. Cô chỉ muốn ở một mình trong giây lát để giải thích cho anh những gì anh nhìn thấy trên đường.

Thực tế, Sarah nuốt xuống một cách khó nhọc khi cô với tay đến cửa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Sam giận dữ đến thế. Cô đã nghe có người nói rằng họ biết những người tức giận đến mức xé nát cả móng tay, nhưng cho đến lúc này cô chưa bao giờ tin nó có thể là sự thật.

Cô cố gắng mở cửa càng khẽ càng tốt, Sarah đã nửa mong đợi rằng Sam sẽ bắt đầu quát cô trước khi cô vào đến phòng.

Nhưng chỉ có căn phòng tĩnh mịch chào đón cô.

Cô khép cửa lại và chờ đợi. Không có gì cả. Có thể anh không trở nên điên cuồng giống như cô đã nghĩ. Có thể anh đã có thời gian để suy nghĩ lại và nhận ra việc cô làm chẳng có gì là không đứng đắn.

Trước khi cô quyết định phải làm gì, anh đã lao ra khỏi phòng ngủ, hai tay anh chất đầy đồ đạc và quần áo anh đã mặc những ngày trước. “Gói ghém đồ đạc lại”, anh ra lệnh. “Chúng ta phải rời khỏi đây”. Anh ném quần áo vào rương và quăng dụng cụ cạo râu vào túi đeo nơi yên ngựa.

“Sam, có chuyện gì vậy?” Bất cứ niềm vui nào khi cô nghe được tin Zeb Whitaker đang ở tù đã biến mất khi cô nhận ra Reed vẫn còn đang truy đuổi Sam. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Reed biết họ đang ở Dallas? Họ phải chạy trốn? Hay phải ẩn nấp? Hay bám theo Reed?

Cô với tay ra và chạm vào tay áo của Sam khi anh đi qua. “Có chuyện gì không ổn sao?” Cô nhanh chóng hình dung ra tất cả những gì có thể xảy ra.

Sam giật tay khỏi cô, khiến cô chới với về phía trước vì hành động đột ngột của anh.

Sarah nhìn anh đi khỏi. Anh thậm chí không chú ý thấy cô bị ngã. Anh đơn giản đi gói ghém đồ đạc của mình. Cô di chuyển lại gần. “Sam?”

Anh quay nhanh lại khiến cô lùi bước. “Có chuyện không ổn? Chuyện gì không ổn sao?” Giọng nói trở nên lớn hơn khi anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Anh nhìn thấy vợ mình đang ôm một người đàn ông khác trên đường, và em lại hỏi anh là có chuyện gì hay sao?”

Cô đứng yên tại chỗ. “Sam, hãy để em...”

“Không cần! Anh biết những gì anh nhìn thấy”.

“Nhưng mà...”

Anh không nghe cô nói. “Sarah, nói cho anh biết, em cũng yêu cầu hắn ta ôm em sao? Em cũng tan chảy tựa vào hắn ta khiến hắn ta có thể...”

Cô dùng hết sức bình sinh tát mạnh vào mặt anh. “Làm sao anh dám nói về em như thế chứ?”

Anh không di chuyển khi mặt anh hằn đỏ dấu tay của cô. “Làm sao anh dám cái gì chứ? Làm sao anh dám giả vờ là chồng của em khi cả hai chúng ta đều biết rằng đó không phải là sự thật?”

“Anh là chồng của em”.

“Đó chỉ là trên danh nghĩa thôi Sarah”.

“À, thì ra đó chính là điều khiến anh nổi điên lên với em. Anh không chấp nhận được thực tế rằng em không ngủ với anh”.

“Không, anh tức điên lên bởi vì anh nhìn thấy em đứng trên đường trong vòng tay của một thằng đàn ông khác”.

Sarah nhấc tay lên.

“Thử đánh anh một lần nữa coi, anh thề em sẽ phải hối tiếc về điều đó”.

“Vậy thì đánh trả lại em đi!” cô quát lên. “Em luôn biết anh là kẻ hay đánh vợ mà. Đánh mạnh vào khiến cả mặt em tím bầm lên đi nếu nó khiến anh cảm thấy tốt hơn. Em không thay đổi suy nghĩ của mình về việc ngủ với anh cho đến khi em thật sự sẵn sàng, và em sẽ không xin lỗi về việc đã ôm một người bạn vì anh ta đã đem tin tức tốt lành đến cho em”.

Cô nắm chặt tay lại và nhấc cằm lên, thách thức anh. Cô chấp nhận cú đấm nếu nó xảy ra, nhưng cô đã quá kiệt sức.

Sam hạ thấp tông giọng xuống. “Anh sẽ không đánh em, Sarah. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây trong khoảng một tiếng nữa”. Anh trở lại với việc thu dọn hành lý của mình.

Sarah biết rằng anh vẫn còn giận cô nhưng cô không biết phải làm gì. Niềm tự tôn không cho phép cô khuất phục bởi vì cô chẳng làm gì sai cả. Trông như thể anh chẳng muốn lắng nghe cô giải thích.

Cô cố gắng giúp anh thu dọn đồ đạc, gấp lại những quần áo anh đã ném vào rương. Sự tĩnh lặng bao trùm lấy họ cho dù họ chỉ ở cách nhau vài mét. Cả hai đều nhảy dựng lên khi Norma gõ cửa.

“Tôi vào được không?” Cô ta thì thầm với Sarah.

“Được chứ. Tất cả mọi chuyện đều tốt cả”, Sarah nói dối.

Norma từ từ đi về phía Sam. “Anh tìm thấy con gái tôi chứ, Mr.Sam?”

Chỉ có mình Sarah chú ý thấy Sam đang cố giữ giọng của anh thật bình tĩnh. “Tôi đã tìm thấy cô bé. Cô bé rất sợ hãi nhưng không bị thương gì. Tôi đã đưa cả hai đứa con cô đến một nơi an toàn. Đó là điều tốt nhất trước khi tôi đưa cô và Sarah đến đó”.

Norma gật đầu. “Cám ơn anh nhưng tôi muốn được gặp chúng sớm”. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn của Sam, tâm trạng khuây khỏa phần nào. “Tôi không thể nào nói hết sự biết ơn của mình dành cho anh khi tôi biết được chúng vẫn an toàn. Tôi có thể không phải là một người mẹ tốt nhưng không ai có thể nói rằng tôi là một người mẹ vô tâm”.

Cô ta dường như không để ý chỉ có mình cô ta tham gia vào cuộc nói chuyện này. “Tôi không nghĩ rằng mình có thể sống sót đến ngày giờ này”. Cô ta dùng tay áo lau nước mắt. “Nhưng tất cả mọi chuyện đã trở nên tốt hơn. Những đứa con của tôi được an toàn và cái gã tìm giết Sarah sẽ không thể làm được điều đó nữa”. Cô ta vỗ nhẹ vào ngực. “Tôi phải uống một ly để chúc mừng mới được”.

“Trên bàn phấn trong phòng ngủ có một chai rượu đấy”, Sam nói. “Cô tự phục vụ mình đi”.

Khi Norma rời khỏi phòng, Sam đặt tay anh lên tay của Sarah khi cô làm phẳng những nếp nhăn trên cái áo khoác của anh. Anh không vuốt ve cô, chỉ đơn giản là anh muốn kéo lấy sự chú ý của cô. “Em biết điều gì về Whitaker?”

Trong giây lát cô không muốn nói cho anh biết. “Jacob nói rằng anh ta nhận được tin Zeb đã bị tống vào tù. Jacob đến đây để nói cho chúng ta biết điều đó. Bây giờ em không phải lo lắng về hắn ta nữa”.

Cô hướng ánh mắt mình vào đôi mắt sẫm lại của Sam. Cơn tức giận giữa họ đã biến mất nhưng sự tổn thương thì vẫn còn ở lại. Anh không tin cô. Anh đã ghen với một thứ không có thực. Không có lời xin lỗi nào có thể khiến những tổn thương đó mất đi.

Và cô đã tát anh, Sarah nghĩ. Cô đã tát rất mạnh bởi cô muốn làm anh tổn thương.

Sam kéo tay anh ra khỏi khi Norma quay trở lại phòng mang theo hai cái ly. “Có ai muốn tham gia với tôi không?”

“Không”. Cả hai đồng loạt trả lời.

Cô ta nhún vai. “Tốt thôi, tôi sẽ cố gắng hết sức xử lý sạch chai rượu này”.

“Cứ tận hưởng nó đi. Ở nơi cô sắp đến cô sẽ không được đọng đến một giọt rượu nào đâu”.

“Anh nói cái gì cơ?”

“Cô sẽ được an toàn tại đó, nhưng sẽ không có rượu, không được chửi thề và không có đàn ông bám theo”.

Norma uống ngụm rượu đầu tiên. “Tôi sẽ phải ở một nơi chẳng khác gì địa ngục”.

“Cô sẽ thoát khỏi Reed và đó chính là điều cô mong muốn”. Sam đặt khẩu súng trường bên cạnh ghế của cô ta và đi ra cửa. “Cô hãy ngồi đó canh gác trong khi Sarah thu dọn đồ đạc. Tôi phải đi xuống lầu và thu xếp vài thứ”. Anh quay lại và liếc nhìn cả hai. “Khi tôi trở lại chúng ta sẽ rời đi. Vì thế cả hai hãy chuẩn bị sẵn sàng”.

Norma trông có vẻ hơi hoảng sợ nhưng Sarah bước ngang qua anh không một chút sợ sệt. “Thế thì tốt nhất anh nên nhanh lên”, cô thì thầm.

Những khớp ngón tay của Sam trở nên trắng bệch nhưng anh không đi theo cô.

Thay vào đó anh ép bản thân quay người và bước ra khỏi cửa. Anh đi hết nửa hành lang trước khi anh buông lỏng tay ra. Anh đã nghĩ đến việc kiếm Jacob và cho hắn một đấm, nhưng Sarah cũng sẽ nổi điên lên nếu anh làm thế. Đó là chưa đề cập đến chuyện tên cảnh sát trẻ đó sẽ chẳng để yên cho anh đánh. Jacob Dalton đủ bự con để khiến trận đấu giữa họ tốn thêm ít thời gian. Và với cái may mắn chết tiệt khiến anh trở lại trễ, anh sẽ tìm thấy vợ mình lại chạy ra đường và ôm lấy một gã khốn kiếp khác.

Anh đấm mạnh xuống mặt bàn. Tại sao cô phải trông quá mức xinh đẹp như thế chứ? Cô đã đánh cắp hơi thở của anh khi anh nhìn thấy cô đứng trên những bậc thang. Rồi sau đó anh nhìn thấy cô ôm Dalton và anh cảm thấy như thể có ai đó bắn nguyên một khẩu đại bác vào bụng anh.

“Tôi có thể giúp gì cho ngài không, Mr.Garret?” Nhân viên quầy tiếp tân hỏi với sự sợ sệt.

Sam hung hắng ho lên. “Xin lỗi”, anh lầm bầm. “Có thứ gì đó vướng trong cổ họng tôi. Tôi không có ý khiến cậu giật mình đâu”.

Anh ta vẫn còn đang sợ hãi.

“Tôi cần người giao những cái rương đến nơi này”, anh mô tả trên một tờ giấy. “Và cậu có thể yêu cầu người giữ ngựa chuẩn bị sẵn ngựa cho tôi trong vòng một tiếng nữa được chứ?” Sam cố gắng suy nghĩ. “Một tiếng nữa xe ngựa sẽ đậu ở phía trước. Vợ tôi sẽ xuống đây trong vài phút nữa”.

Anh chàng tiếp tân gật đầu và hứa mọi thứ sẽ được chuẩn bị chu đáo.

Sam bước vào quán cà phê và ngồi vào chiếc bàn đầu tiên. Anh cần có thời gian và không gian để xoa dịu sự tức giận của mình. Anh đã nghĩ đến việc gọi một ly whiskey, nhưng anh không chắc mình có thể đối mặt với Sarah và Ruthie với hơi thở nồng nặc mùi rượu hay không.

“Cho tôi một cà phê”, anh lẩm bẩm khi người phục vụ đi lại gần. “Nóng và đen”.

“Cho hai ly luôn đi”, một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau anh.

Anh không quay lại. Gã cảnh sát biệt động ấy thình lình xuất hiện.

Dalton ngồi xuống cái ghế đối diện với Sam. Anh ta vuốt nhẹ tóc về phía sau và mỉm cười tươi rói khiến Sam nhìn anh ta một cách đầy căm ghét. “Mày biết mà, mày không xứng với cô ấy đâu”. Dalton mở lời.

Sam trông không có nửa điểm muốn tranh luận. “Tao biết”. Anh cau mày nhìn Jacob. “Nhưng mày cũng thế thôi”.

Jacob giơ hai tay lên xin hàng. “Tao luôn xác định rõ tao phải tránh xa những người phụ nữ đã kết hôn”. Cái nhìn kiên vững của anh ta vẫn dán lấy Sam. “Nhưng nếu mày khiến cô ấy bị tổn hại...”

“Đừng có lãng phí lời đe đọa”. Sam ngã người ra sau khi người phục vụ đặt hai ly cà phê xuống bàn và vội vã rời đi.

Jacob gật đầu như thể anh đã nói hết những gì cần nói. Anh ta bắt đầu đứng lên nhưng chợt nhớ đến ly cả phê lại thư giãn ngồi xuống trở lại. “Sarah là một người phụ nữ xinh đẹp, thực sự như thế. Nhưng người thu hút ánh mắt tao hiện đang ở Clarendon. Tao đang chờ đến ngày cô ấy hoàn toàn trưởng thành. Và tao đã lên kế hoạch kết hôn với cô ấy trước khi cô ấy hoàn thành dự định của mình”.

Sam nâng ly cà phê lên và nghĩ rằng anh có thể dàn xếp với tay cảnh sát này nếu đó là những gì Sarah muốn. “Cô ấy dự định trở thành gì?”

“Một con điếm”.

Sam hớp một ngụm cà phê nóng. Khi cơn đau qua đi đủ để anh có thể cất tiếng, anh hỏi. “Tao nghĩ mày đã nói rằng...”

“Đúng thế”, Jacob nhún vai. “Cô ấy muốn trở thành một quý cô sống về đêm”, anh ta nháy mắt với Sam. “Tao đoán rằng cả tao và mày đều muốn kết hôn với những kẻ phạm tội. Sarah thì thú tội cô ấy đã giết chết Zeb và cô gái trong mơ của tao được trả giá cao nhất bang Texas này”.

Sam mỉm cười. “Chỉ có điều Sarah không giết chết Zeb Whitaker”.

Jacob gật đầu. “Tao nghĩ thế. Nếu cô ấy không giết người thì cô ấy đã không phải vào nhà giam. Và cô ấy cũng không phải kết hôn với mày để thoát khỏi chỗ đó”.

Sam không thích cái lập luận của Jacob.

“Vì thế tao nghĩ rằng nếu hai người không có con, cảnh sát trưởng Rilley có thể cân nhắc hủy bỏ việc này”.

Khi thấy Sam nhăn mặt, Jacob nói thêm. “Yên tâm đi. Tao cá ông ấy sẽ hoàn trả tiền lại cho mày”.
Bình Luận (0)
Comment