When A Texan Gambles

Chương 31

Sarah nhìn thấy bốn người đàn ông đi về phía kho thóc. Cô không biết tại sao họ lại đến đây, nhưng từ biểu hiện trên gương mặt của Sam, nó có thể là một tin chẳng tốt lành gì. Sam nói cô hãy ở yên trong nhà khi anh nhìn chằm chằm vào cô với niềm khao khát hiện diện trong ánh mắt anh. Cô đã nhìn thấy ánh mắt này vào cái đêm thinh lặng khi anh nghĩ rằng cô đã ngủ. Một cái nhìn ghi khắc lấy hình ảnh của cô như thể anh không bao giờ nhìn thấy cô nữa.

Cô chờ khi anh nói với cô, cho đến khi họ đóng cửa nhà kho lại. Sau đó cô vội vã đi xuyên qua nhà bếp đến chỗ khe hở nơi bãi quây súc vật gần phía sau kho thóc. Cô nép người vào bóng tối giữa những chuồng ngựa và cố gắng đoán xem họ đang nói về điều gì.

“Tất cả chúng ta đều biết tại sao mọi người lại có mặt ở đây”, Willoby bắt đầu. “Tôi biết Sam Gatlin và Sam Garrett là cùng một người khi cậu ấy mua mảnh đất này. Trước đây tôi đã từng gặp cậu ấy ở Waco khi tôi từng làm công việc quản lý sổ sách cho một người làm nghề mai táng. Cậu ấy không có lý do gì để chú ý đến tôi khi cậu ấy mang hai tên tội phạm và một cái xác vào thị trấn”. Ngài cảnh sát trưởng bán thời gian đó nhìn Sam. “Lúc đó tôi không tin những câu chuyện mà mọi người nói về anh và bây giờ tôi vẫn không tin họ. Anh đã lịch sự đề nghị trả tiền cho tôi để chôn cất cái gã anh đang buộc trên lưng ngựa, và không có nhiều người sẽ làm như thế”.

Cảnh sát trưởng Riley ngồi trên cái ghế đẩu, sau đó ông từ từ đứng lên, trông ông có vẻ già hơn khi ông làm lễ cưới cho anh và Sarah cách đây vài tháng. “Tất cả chúng ta có mặt ở đây đều biết Sam không phải là một người đàn ông có bản chất xấu xa. Nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ sống trong yên bình nếu chúng ta không làm một điều gì đó”.

Jacob đồng ý. “Anh ta là một huyền thoại. Điều này sẽ hoàn toàn tồi tệ nếu huyền thoại về anh ta cứ tăng dần lên trong khi chúng ta biết anh ta đang ở đây và không làm bất cứ điều gì. Tôi nghĩ đã có ba câu chuyện về anh ta kể từ khi anh ta xây dựng lại nhà”.

“Bây giờ có những gã thực sự muốn thực tập tài bắn súng của chúng và có hy vọng đọ súng với cậu ta trong một cuộc chiến chân chính”. Riley kéo những mảnh giấy cùng với cái bao nhỏ đựng thuốc, tự cuộn một điếu thuốc cho mình. “Việc chúng tìm thấy cậu ấy chỉ là vấn đề thời gian thôi”.

Sam đã có đủ những gì anh cần biết. “Tôi không quan tâm những tên đó nghĩ gì về tôi. Tôi không phải là một tên tội phạm bị truy nã. Tôi có thể sống bất cứ nơi nào tôi muốn. Vì thế nếu như các người kéo một đám đến đây để đuổi tôi đi thì tốt hơn nên suy nghĩ lại lần nữa đi. Vợ của tôi muốn sống ở nơi này, trên mảnh đất này, và đến khi nào tôi còn sống thì nó chính xác sẽ như thế”.

“Bình tĩnh nào, Sam”. Jacob so thẳng vai. “Mày không thể xử lý hết những kẻ đó đâu. Mọi người có mặt ở đây chỉ để giúp anh. Một tay săn tiền thưởng không thể nào gác súng và quyết định trở thành một nông dân”.

“Giúp tôi sao?” Tất cả mọi người có thể giúp tôi bằng cách quên đi việc đã quen biết tôi”.

“Khoan, chờ một chút”. Cảnh sát trưởng Riley chỉ điếu thuốc về phía Sam. “Sam vừa có một ý hay đó”.

Cả hai người còn lại đều có vẻ bối rối. Sam không có vẻ quan tâm đến điều cảnh sát trưởng vừa chỉ ra.

“Sam đã nói miễn là cậu ta vẫn còn sống”.

Jacob nhướng một bên lông mày. “Điều ông muốn nói là gì, cảnh sát trưởng? Ông muốn Sam chết sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi”. Riley trông có vẻ bị xúc phạm. “Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như có ai đó giết chết cậu ta. Nếu như cậu ta chết thì sẽ không còn bất cứ ai tìm kiếm cậu ta nữa. Và tất cả chúng ta đều biết nếu người đàn ông này chết thì huyền thoại về anh ta cũng sẽ biến mất”.

Sarah thở hổn hển và tất cả mọi người ngoại trừ Sam đều quay người về phía cô.

Sau một phút thinh lặng Sam nói một cách bình tĩnh. “Sarah, ra khỏi đó đi em yêu. Anh đã có cảm giác là em sẽ không chịu ngồi yên trong nhà mà”.

Cô lao đến giữa kho thóc. “Tại sao em có thể ở yên trong nhà khi mà tất cả những người này đang nghĩ đến việc giết chết chồng em chứ?”

“Nó là cách duy nhất, cô gái yêu quý à”. Cảnh sát trưởng Riley nói như thể ông đang trò chuyện với một trong những cô con gái của ông. “Cô không thấy nếu như Sam chết, sẽ không có ai truy lùng cậu ấy nữa. Không còn bất cứ tên nhóc mới lớn nào muốn làm nên tên tuổi bằng việc giết chết cậu ấy. Không còn tên tội phạm nào thoát khỏi ngục, lên kế hoạch trả thù việc Sam đã tống hắn vào đó. Không còn bất cứ kẻ nào khiển trách cậu ta đã khiến anh trai, cha hay con trai của họ phải bỏ mạng”.

Sam nắm chặt lấy tay của Sarah và kéo cô lại gần anh. ““Đó là cách duy nhất. Anh phải chết thôi”.

“Cậu phải chấp nhận cái chết này. Không quay lại trong vài năm để lấy số tiền khổng lồ kiếm được từ những tội phạm”. Riley nhún vai. “Vấn đề duy nhất là ai trong chúng tôi sẽ giết chết cậu”.

Jacob bước lên trước. “Tôi có thể làm điều đó. Tôi sẽ tuyên bố anh ta bị bắt cùng với một tên tội phạm”. Jacob cười toe toét. “Tôi sẽ bắn ngay đầu anh ta, nơi gần như ít nguy hiểm nhất”.

Sam liếc nhìn anh chàng cảnh sát trẻ.

“Không”, Riley nói. “Cậu bắn quá giỏi, không thích hợp làm việc đó đâu”.

“Tôi có thể làm điều đó”, Willoby nói chen vào. “Tôi có thể nói tôi nghĩ rằng anh ta đang đập phá trong một cửa tiệm, và tôi nổ súng trước khi nhìn xem đó là ai. Tôi không phải là một cảnh sát trưởng xuất sắc. Một tai nạn sẽ không phải là điều bất thường”.

Riley lắc đầu. “Không ai tin anh là một người bắn giỏi hay may mắn đâu. Một người đàn ông như Sam Gatlin không thể vô tình bị bắn chết đâu. Anh chưa nghe những câu chuyện về cậu ta sao? Cậu ta có thể di chuyển trong bóng tối mà không gây ra bất cứ tiếng động nào”.

Sam đảo tròn mắt.

Cuối cùng Sarah cũng hình dung ra được họ đang nói về điều gì. “Tôi có thể bắn anh ấy. Tài bắn của tôi đủ giỏi. Tôi có thể bắn vào vai của anh ấy và sau đó băng bó vết thương”.

“Quá mạo hiểm”. Riley bắt đầu đi đi lại lại. “Không ai tin cô sẽ bắn cậu ấy đâu. Cô luôn vỗ nhẹ vào người cậu ấy như cô không thể rời xa người đàn ông này”. Người cảnh sát lớn tuổi lắc đầu. “Chỉ có quỷ mới biết vì sao chúng tôi có thể tìm ra lý do”.

Tất cả mọi người đều đang tranh luận xem ai sẽ là người bắn Sam. (Moko: Anh Sam đắt giá quá, ai cũng tranh để được bắn anh (^0^))

Cuối cùng Sam hét to lên để ngừng họ lại. “Đủ rồi!” Anh nói thêm khi cuối cùng họ cũng im lặng. “Tôi tự bắn mình là được chứ gì. Nếu như tất cả có thể giữ bí mật, tôi có thể làm điều đó để đổi lấy sự thanh bình”.

Riley có vẻ như đang cân nhắc khả năng có thể xảy ra, nhưng ông lại nói. “Nó sẽ không thành công đâu”.

Trước khi ai đó bắt đầu tranh luận một lần nữa, có một giọng nói nhỏ mang âm điệu miền nam phát ra trong bóng tối. “Tao sẽ bắn mày, Sam. Ít nhất tao có thể làm được việc đó”.

Không ai di chuyển ngoại trừ Sam. Anh đi về phía góc sáng tỏa ra từ chiếc đèn xách. “Quên nó đi. Nó cũng sẽ đặt mày vào vòng nguy hiểm. Mày phải nghĩ đến bọn trẻ chứ”.

“Đó là ai vậy?” Riley thì thầm khi Jacob đặt tay lên súng của anh ta.

“Tao sẽ không gặp được các con nếu như không có mày. Tao đã nói một ngày nào đó tao sẽ trả ơn mày. Trên những đường phố tại Fort Worth, có rất nhiều người sẽ nhìn thấy mày chết đêm Giao thừa. Vào lúc nửa đêm, khi tiếng pháo hoa nổ để bắt đầu ăn mừng một năm mới, mày sẽ chết”.

“Nó có thể thành công đấy”, Riley nói. “Cậu sẽ chết trước mặt phân nửa người dân trong thị trấn. Không ai biết kẻ đã bắn cậu, nhưng bất cứ tên ngốc nào cũng muốn xác nhận mình là người đã bắn chết Sam Gatlin”.

Jacob kéo súng ra. “Bước ra khỏi đó đi, người lạ mặt”.

Tất cả đều yên tĩnh. Không có ai di chuyển hay nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ tiếng gió lùa vào cửa sổ ở trên gác xép.

Sarah nghĩ cô nghe thấy tiếng ngựa rời đi thật nhanh tại một nơi được biết đến với cái tên Hẻm núi Satan.
Bình Luận (0)
Comment