Làm thế nào để em gặp được anh.
Tại thời khắc xinh đẹp nhất của em.
Điều này.
Em đã nguyện cầu năm trăm năm trước đức Phật.
Cầu ngài để cho chúng ta kết một đoạn trần duyên.
Vì vậy Phật hóa em thành một thân cây.
Lớn lên ven con đường nơi anh đi qua.
Dưới ánh mặt trời cẩn thận nở đầy hoa.
Đóa đóa hoa đều là hy vọng của em từ kiếp trước.
Để anh đến gần.
Mong anh lắng nghe.
Lá cây run rẩy là nhiệt tình chờ đợi của em.
Nhưng cuối cùng anh lại không nhìn mà đi qua.
Ngay phía sau anh rơi xuống một đóa hoa.
‘Bạn bè’ a.
Đây không phải là đóa hoa.
Mà là trái tim đã tàn lụi của em.
—— Tịch Mộ Dung 《Một gốc thụ nở hoa 》
***
Mùa hè năm 2006, lớp 10/3.
Mộ Tây xiết chặt chiếc di động mới trong tay, lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, cậu có chút khẩn trương lại có chút sợ hãi.
Trong mười mấy thành thị ở tỉnh N, có vài trường trung học là số 1 số 2 của tỉnh; trong những trường học đó nhất định sẽ có một vài học sinh vì một vài nguyên nhân mà phải ra thành thị khác học. Mộ Tây chính là một trong số đó, tuy rằng ở Q thị, nhưng cậu lại lựa chọn trường trung học tốt nhất J thị, cũng là mười trường trung học danh tiếng nhất trong tỉnh. Nguyên nhân là, cậu thích một người, nhưng người nọ lại cũng là một nam sinh. Vì thế, trước khi bị người chung quanh phát hiện, Mộ Tây thất kinh mà chạy trốn tới J thị.
Tại J thị xa lạ, Mộ Tây rất ít cùng người khác giao tiếp, cậu sợ trong lúc lơ đãng, bị người khác phát hiện bí mật của cậu, sau đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu, lại nói mấy lời khó nghe.
Bạn học cũ chỉ có một vài người còn duy trì liên hệ, hơn phân nửa cũng là bởi vì quan hệ gia đình, thế giao, thương trường, quan trường… đơn giản mấy nguyên nhân này.
Đêm qua một cuộc gọi đến, khiến Mộ Tây có chút bối rối.
“Tiểu Tây, bạn học tớ nhờ tớ hỏi cậu một chút, trong lớp các cậu có nam sinh nào tên Triều Liệp hay không, ở Z thị.”
“Đúng là có một người tên Triều Liệp, nhưng mà tớ không biết cậu ta là người ở đâu.”
“Hẳn là không sai rồi, bạn học tớ nói đó là bạn học sơ trung của cậu ấy, muốn nhờ cậu hỗ trợ xin giùm phương thức liên lạc của cậu ta.”
“… Ngày mai bảo bạn học của cậu dùng điện thoại di động của cậu nhắn tin cho tớ đi, tớ đem tin nhắn đưa cho Triều Liệp xem, chứ đem phương thức liên lạc của cậu ta cho bạn cậu hình như không tốt lắm.” Mộ Tây cũng không muốn đi hỏi số điện thoại hoặc là phương thức liên lạc gì của nam sinh khác, bởi vì trong tiềm thức cậu cho rằng, người khác sẽ cảm thấy bản thân cậu đối với người ta có suy nghĩ gì đó, bởi vì cậu là một người đồng tính luyến ái.
“Vậy cũng được, có gì ngày mai tớ liên hệ cậu.”
Năm 2006, không phải mỗi một học sinh trung học đều có điện thoại di động của riêng mình, một lớp có hơn năm mươi người, nhiều nhất bảy tám người có, nhưng mà không nhất định là sản phẩm mới nhất, cũng không nhất định là thương hiệu nổi tiếng. Nhưng Mộ Tây cũng là một trong số ít người này.
Di động của Mộ Tây là cậu tự mình chọn. Sản phẩm mới Nokia 06 ra mắt nửa năm trước, dòng 7370 màu vàng, tuy rằng trong giới sành đồ hiệu cũng chỉ là chất lượng thường thường, nhưng đối với đại đa số học sinh trung học thời đó mà nói, đã là khó có được. Cho nên ngay từ ngày đầu, bạn học đã gộp cậu vào nhóm tiểu thái tử được nuông chiều từ bé.
Vì thế, bạn bè của Mộ Tây, rất ít.
Ngón tay vô thức dùng sức, Mộ Tây ngẩng đầu tìm kiếm bên trong phòng học, rốt cục ở hướng xéo mình một chút nhìn thấy Triều Liệp đang gục đầu vào mặt bàn ngủ. Mấp máy khóe môi, sợ thì vẫn cứ sợ, mặc dù không biết đối mặt nói chuyện với nam sinh khác như thế nào, nhưng lần này, cậu chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Tâm thần không yên mà đợi đến khi chấm dứt giờ tự học, Mộ Tây lên tiếng gọi Triều Liệp đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng học.
Triều Liệp không chút để ý quay đầu lại, hơi hơi cúi đầu mới nhìn thấy Mộ Tây đang chân tay luống cuống.
Y cao 1m8, cậu cao 1m65, giữa biển người đông đúc, lần đầu tiên đối thoại.
“Triều Liệp, cậu có người bạn nhờ tớ chuyển số điện thoại của cậu ta cho cậu.” Sau đó ngón tay hơi có chút run rẩy mà đưa di động cho y.
Trong nháy mắt Triều Liệp tiếp nhận di động, đầu ngón tay đụng nhau, y không có chút cảm giác nào, bởi vì y còn chưa biết nam sinh cũng có thể thích nam sinh, y cũng không biết, nam sinh nho nhỏ đáng yêu trước mắt chính là một trong những người y chưa biết đó.
“Có giấy bút không cho tớ mượn một chút.”
“A? À…” Mộ Tây tay chân hoảng loạn lôi sách vở cùng hộp đựng bút của mình ra, thật cẩn thận đưa cho y, lại tránh né không để đụng chạm lần thứ hai.
Cậu nghĩ, nếu có một ngày, Triều Liệp biết chuyện mình là đồng tính luyến, nhất định sẽ cảm thấy chạm phải mình rất ghê tởm.
Triều Liệp không biết cậu đang suy nghĩ gì, ghi nhớ số điện thoại, nói cảm ơn, sau đó liền cùng bạn học đang chờ y rời đi.
Mộ Tây đứng tại chỗ, giữa dòng người ầm ĩ, xa xa có người lớn tiếng nói chuyện.
“Aizzz, sản phẩm mới của Nokia đó, đúng là kẻ có tiền…”
“Xài di động nhìn như con gái, lớn lên còn lùn vậy nữa, tính tình khẳng định y chang con gái cho xem…”
“Nói nhiều mấy lời vô nghĩa như vậy làm gì, cậu cho là cậu rất cao à…”
Sau đó, không nghe rõ nữa…
Nhìn di động vô tội nằm không cũng trúng đạn trong tay, biểu tình Mộ Tây có chút mơ hồ, cậu lặng lẽ đem di động bỏ vào trong túi áo.
Sau ngày đó, Mộ Tây không bao giờ lấy chiếc di động màu vàng dòng 7370 có hoa văn xinh đẹp kia ra trước mặt bạn học nữa.
Sau ngày đó, Mộ Tây và Triều Liệp, cũng chưa từng nói chuyện lại với nhau.
Mộ Tây vẫn kết giao với bạn mới, Trịnh Chân.
Thành tích của Trịnh Chân rất tốt, tuy rằng có chút lý sự, bất quá nam sinh hầu như đều như vậy, ngoại trừ một vài ngoại lệ giống như Mộ Tây. Diện mạo phổ thông, không có gương mặt trẻ con đáng yêu xinh đẹp như Mộ Tây. Vóc dáng không cao, nhưng so với Mộ Tây vẫn cao hơn một chút. Thích Kim Dung, mỗi tuần nhất định sẽ đến thư viện mượn sách đọc, sở thích này lại rất hợp với Mộ Tây.
Nói tóm lại, cả hai ở chung rất tốt.
Mùa đông năm 2006 lạnh dị thường, từng đợt từng đợt tuyết rơi xuống, mỗi một lần cũng lớn dị thường.
Mộ Tây và Trịnh Chân cùng dùng chung một chiếc ô thật lớn có hoa văn sọc carô màu xanh thẫm, thật cẩn thận mà đạp lên tuyết đọng, chậm rãi đi về phía nhà ăn dành cho học sinh.
Chiếc ô hơi hơi nghiêng về phía sau, Mộ Tây thấy phía trước có ba nam sinh đang nói chuyện đùa giỡn. Đổng Phong đang lớn giọng nói gì đó, Lịch Giai ngẫu nhiên đáp lại vài câu, Triều Liệp lại không nói gì, chỉ là cười cười nghe bọn họ nháo loạn.
Trịnh Chân theo tầm mắt của Mộ Tây nhìn thấy ba người kia, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Tiểu Tây, chúng ta đi chậm một chút.”
“Sao vậy?” Mộ Tây không hiểu quay đầu lại hỏi.
Trịnh Chân chỉ chỉ Triều Liệp ở phía trước nói, “Cái ô này không phải của tớ, là bạn ngồi cùng bàn với tớ để ở chỗ tớ, bất quá cái ô này cũng không phải của cậu ta luôn, mà là của Triều Liệp.”
“A? Cậu ta sao lại không lấy về chứ… Bị nhìn thấy thì không tốt đâu?” Mộ Tây không biết khi nghe Trịnh Chân nói thì trong lòng là cảm giác gì, hỗn loạn, cũng có một chút ngũ vị tạp trần. Tựa hồ trong lơ đãng, bản thân và Triều Liệp càng gần thêm một chút, có một chút mừng thầm nho nhỏ, cũng có một chút bất an nho nhỏ.
“Cho nên chúng ta đi chậm một chút, nếu không cậu ta quay đầu lại nhìn thấy thì xấu hổ lắm.” Bước đi của Trịnh Chân càng ngày càng chậm, Mộ Tây cũng chỉ có thể theo đó mà chậm lại, nhưng mà trong lòng cậu lại có chút mâu thuẫn, hơn nữa còn muốn đi nhanh thêm một chút, muốn Triều Liệp phát hiện ra mình, lại sợ Triều Liệp nhìn thấy mình đang dùng ô của y sẽ tức giận.
Nhưng mà Triều Liệp không quay đầu lại, thậm chí hai người kia cũng không quay đầu lại luôn. Trịnh Chân cẩn thận, Mộ Tây rối rắm, hoàn toàn là dư thừa.
Tuyết rốt cục cũng ngừng rơi hẳn, trong sân trường có thể thấy vài học sinh đang chơi ném tuyết, thậm chí còn có học sinh cùng giáo viên cùng nhau chơi đùa.
Trường trung học đứng đầu ở J thị, giáo viên đều rất trẻ, đại đa số đều là thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cùng ở chung với học sinh cũng rất hòa thuận vui vẻ.
Chủ nhiệm lớp 10/3, Thành Bác, cũng dẫn theo một đám trẻ to xác không an phận chạy đến khoảng đất trống giữa tòa nhà nghệ thuật và sân thể dục chơi ném tuyết.
Mộ Tây vẻ mặt rối rắm ở trong phòng học cọ cọ xát xát, cậu rất muốn cùng bạn bè cùng nhau chơi đùa, nhưng cậu không dám, cậu sợ hãi nếu không cẩn thận đụng chạm sẽ làm bản thân đỏ mặt, mà đối phương còn là một nam sinh, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ phát hiện bí mật của mình.
Chính là cuối cùng, cậu vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Trịnh Chân.
Trên khu đất trống không chỉ có học sinh của lớp 10/3, chủ nhiệm lớp 10/4 Lưu Phong cũng dẫn theo học sinh của mình đến chơi, vì thế ngay lúc Mộ Tây xuất hiện, nam sinh hai lớp đang nháo loạn túi bụi, thậm chí chủ nhiệm hai lớp cũng tham dự vào.
Trong nháy mắt Mộ Tây sững sờ, một quả cầu tuyết liền bay thẳng về hướng cậu, trúng ngay giữa gáy.
Người ném quả cầu tuyết là một bạn học của lớp 10/4, Mộ Tây ngốc lăng nhìn qua, chỉ thấy một nam sinh vóc dáng cao cao đang nhìn mình cười cười, sau đó lại giơ giơ quả cầu tuyết trong tay lên.
Cậu lớp 10/3, hắn lớp 10/4, giữa băng thiên tuyết địa, lần đầu tiên chào hỏi đã chẳng có chút hòa bình.
Vì thế việc Mộ Tây gia nhập cuộc chiến là lẽ dĩ nhiên, mà mục tiêu của cậu hiển nhiên là nam sinh vừa rồi đã đánh lén mình.
Trong lúc đùa giỡn hăng say, Mộ Tây cũng quên mất tính hướng của mình, quên đi sợ hãi của mình, cậu cười rất vui vẻ, từ sau khi phát hiện tính hướng của bản thân, cậu đã có hơn một năm chưa cười đến sảng khoái sung sướng như vậy.
Nửa giờ sau, hai vị chủ nhiệm lớp giống trống thu binh, để các học sinh nhanh chóng trở về ký túc xá đổi quần áo đã bị nước tuyết tan làm ướt đẫm, sau đó lại đi ăn cơm.
Nam sinh đi về hướng Mộ Tây mỉm cười chào hỏi, “Tớ là Lý Triết, 10/4”
Mộ Tây có chút quẫn bách đáp lại, “Tớ là Mộ Tây, 10/3.”
Cậu nghĩ, mặt của mình nhất định là đỏ bừng rồi.
Kỳ thật, bởi vì trời quá lạnh, mà quần áo trên người còn ướt sũng đã khiến cậu bị đông lạnh đến không chịu được, gương mặt trẻ con đáng yêu của cậu đã tái nhợt thành một mảnh.
Ý cười nơi khóe miệng của Lý Triết càng sâu, cậu ta nói, “Mộ Tây, cậu thật đáng yêu.”
Mộ Tây tức giận mà trừng cậu ta.
Lúc này, Trịnh Chân một bên vừa phủi tuyết trên người vừa gọi đi tới gọi cậu, “Tiểu Tây, trở về ký túc xá nhanh lên, mặt của cậu xanh mét không còn chút máu luôn rồi kìa!” Sau đó vô cùng tự nhiên mà lôi kéo cậu đi, miệng vẫn còn tiếp tục oán giận, “Cậu không phải không muốn chơi sao, kết quả cậu lại là đứa chơi điên cuồng nhất, nhìn cậu đi, đều sắp bị đông lạnh thành đứa ngốc rồi!”
Mộ Tây ngoan ngoãn mặc cậu ta quở trách, cũng không rút tay mình lại. Cậu sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp, tay chân thường hay lạnh lẽo. Mà tay Trịnh Chân rất nóng, cậu thích ấm áp.
Sau ngày đó, Mộ Tây thỉnh thoảng ở trước cửa lớp 10/3 đụng mặt người tên Lý Triết ở lớp 10/4 kia, sau đó cậu căm tức, hắn mỉm cười, Trịnh Chân thì mờ mịt.
Cũng sau ngày đó, Mộ Tây không còn sợ hãi việc cùng nam sinh nói chuyện đùa giỡn nữa, cậu phát hiện mình không phải chỉ cần đối mặt với nam sinh là sẽ đỏ mặt bối rối.
Lớp 10, cứ như vậy bình tĩnh mà náo nhiệt trôi qua.
Mùa hè năm 2007, bọn họ mười lăm mười sáu tuổi, nghênh đón lần lựa chọn quan trọng đầu tiên trong cuộc đời ― Phân khoa.
Thành tích khoa Khoa học tự nhiên của Mộ Tây thảm đến rối tinh rối mù.
Cuộc thi cuối học kỳ hai của lớp mười, Vật lý cậu chỉ được 33 điểm, Hóa học chỉ có 47 điểm, Toán học 68 điểm. Mà cậu thi Ngữ văn được 129 điểm, Anh ngữ 137 điểm, Lịch sử Địa lý các thứ đều trên 80 điểm.
Nhưng mà, Mộ Tây vẫn lựa chọn khoa Khoa học tự nhiên.
Giáo viên chủ nhiệm lớp ― Thành Bác, nhìn đứa trẻ quật cường này, không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Tây rất thông minh, cũng rất có linh tính, nhưng mà cậu học khoa học tự nhiên vô cùng tệ hại cũng là sự thật. Thành tích của cậu càng thích hợp theo khoa Văn hơn, đây là điều mà tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, chỉ là cậu lại kiên trì muốn học, hơn nữa còn không chịu nói ra lý do của mình.
Hôm nay phải nộp nguyện vọng phân khoa rồi, cho nên Thành Bác rất bận, nhưng mà anh vẫn ngồi tại văn phòng, Mộ Tây có chút câu nệ bất an ngồi đối diện với anh.
Bọn họ đang chờ ba mẹ Mộ Tây.
Trong lớp tất cả mọi người đều biết, điều kiện gia đình Mộ Tây rất tốt, từ chiếc điện thoại di động mới lúc vừa khai giảng, càng về sau cậu cơ hồ mỗi tuần đều có lái xe đến đón về nhà, còn có bình thường đủ loại đồ ăn vặt nước uống sách ngoại khóa sản phẩm điện tử vân vân…
Có rất ít người biết, Mộ Tây vào học ở lớp 10/3 không phải nhà trường sắp xếp ngẫu nhiên, mà là hiệu trưởng an bài.
Bởi vì Mộ Tây từ nhỏ tính tình đã dịu ngoan không nói nhiều, ba mẹ Mộ Tây vẫn luôn đối với đứa con trai này vô cùng cưng chìu. Mộ Tây đến trường trung học đứng đầu ở J thị, bọn họ dĩ nhiên sẽ vì con trai mà sắp xếp thật tốt.
Hỏi Mộ Tây muốn chủ nhiệm lớp như thế nào, sau khi hiệu trưởng sàng lọc lựa chọn người xong, Mộ Tây được đưa vào lớp 10/3. Thành Bác đối với việc này đương nhiên rất rõ ràng, cho nên bình thường đối với Mộ Tây cũng rất chiếu cố.
Ba mẹ Mộ Tây gõ cửa tiến vào, Thành Bác mời bọn họ ngồi xuống, sau đó bắt đầu lần đầu tiên trong đời của Mộ Tây, mời phụ huynh.
Mộ tiên sinh là một người rất uy nghiêm, không tùy tiện nói cười, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn chốn quan trường.
Ông tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói, “Tiểu Tây, thành tích khoa Văn của con tương đối tốt hơn.”
Đây là phương thức nói chuyện ông quen dùng đối với Mộ Tây, không có thích hay là không thích, không có hỏi và lựa chọn, chỉ có thích hợp, với lại, cái gì tương đối tốt hơn.
Mộ Tây có chút sợ ông, cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu phản bác lại nói, “Con muốn học quản lý.”
Tịch nữ sĩ ngồi bên cạnh con trai, nắm tay cậu, bà hiển nhiên so với Mộ tiên sinh ôn hòa hơn nhiều, “Vì sao lại muốn học quản lý? Không thích khoa Văn sao?”
Tịch nữ sĩ nói cười thoải mái, nhưng mà ẩn ẩn cũng có một chút thần sắc nghiêm túc ở bên trong, bà cũng là viên chức nhà nước, mà đây cũng là phương thức bà hay dùng để nói chuyện với Mộ Tây, chỉ cần không phải không thích, hơn nữa chỉ cần thích hợp, như vậy những thứ khác liền chẳng còn là lý do nữa.
Mộ Tây không sợ mẹ của mình, cho nên thanh âm của cậu có lớn hơn một chút, nhưng vẫn còn chút lo lắng nói, “Con không muốn học khoa Văn.”
Cậu cũng không nói là không thích, chỉ nói là không muốn.
Kỳ thật Mộ Tây không có cái gì là đặc biệt yêu thích cả, tính tình cậu tương đối bình thản.
Cậu thích các loại sách ngoại khóa, cũng chỉ là bởi vì đây là thói quen từ nhỏ của cậu. Thời điểm cậu học lớp ba, lúc những bạn nhỏ khác đều chạy ra bên ngoài chơi, cậu lại ngồi tại bàn học nho nhỏ của mình đọc các tác phẩm nổi tiếng thế giới. Đây là Tịch nữ sĩ dạy cậu.
Cậu viết chữ rất đẹp, ngay ngắn sạch sẽ, được vào tổ tuyên truyền của hội học sinh, cũng chỉ là bởi vì cậu luyện tập thư pháp từ nhỏ, còn học thêm hội họa. Đây là Mộ tiên sinh và Tịch nữ sĩ cùng nhau dạy cậu.
Cậu trưởng thành, vĩnh viễn đều vâng theo yêu cầu và hi vọng của ba mẹ, cậu cho tới bây giờ luôn là đứa trẻ ngoan.
Nhưng mà, trẻ ngoan cũng có thời kỳ phản nghịch.
Cậu thích Triều Liệp, từ lần đầu tiên cùng y nói chuyện đã bắt đầu.
Cậu muốn cùng Triều Liệp học cùng một lớp, cậu muốn đứng ở một nơi có thể nhìn thấy Triều Liệp, cậu muốn cùng Triều Liệp tiếp xúc gần gũi hơn, cậu muốn cùng Triều Liệp học tập cùng một chương trình học, sau đó đến cùng một trường đại học.
Lần đầu tiên, cậu có hy vọng bức thiết như vậy.
Cuối cùng, Mộ Tây như nguyện lựa chọn khoa Khoa học tự nhiên. Bởi vì Thành Bác không chỉ là chủ nhiệm lớp của cậu, hơn nữa còn là giáo viên dạy môn Hóa cho cậu, anh cam đoan với ba mẹ Mộ Tây, chỉ cần Mộ Tây nghiêm túc học tập, khoa Khoa học tự nhiên của cậu cũng có thể tốt giống như khoa Văn vậy.
Đạt được ý nguyện, Mộ Tây theo ba mẹ rời đi.
Ngồi trong xe, Mộ tiên sinh nói, “Tiểu Tây, kỳ thật ba rất vui khi con kiên trì chọn Khoa học tự nhiên, năm đó ba cũng là học khoa Khoa học tự nhiên.”
Mộ Tây ở trong lòng âm thầm phản bác, không phải đâu ba, nếu ba biết nguyên nhân, ba nhất định sẽ không vui với sự lựa chọn của con đâu.
Tịch nữ sĩ chỉ là ôm con trai nói phải làm thức ăn ngon cho cậu bồi bổ, không cao lên cũng chẳng có bao nhiêu thịt, thức ăn trong trường học không nhiều dinh dưỡng. Nghỉ hè không được cả ngày ở nhà ngủ, phải xem sách, hội họa cũng không được bỏ qua.
Mộ Tây nhất nhất đáp ứng, nghĩ thầm, mùa hè này sẽ không giống so với trước kia.