When We Were Young

Chương 8

5h25, Trịnh Chân như ngày thường chuẩn bị rời đi, lại bị nam sinh ngăn lại, “Muốn đi tìm bạn học của anh sao?”

Trịnh Chân nhướng mày, “Sao vậy?”

Nam sinh đứng dậy cùng với cậu, nói “Tôi đưa anh.”

Trịnh Chân nhíu mày, từ chối nói, “Không cần, cậu ta còn đang ngủ, tối nay tôi đi gặp.”

Trong mắt nam sinh tựa hồ mang theo điều gì đó không rõ ngụ ý, sau đó cười cười, dùng một loại ngữ khí không để cho người ta cự tuyệt nói, “Vậy tôi theo anh trở về trường học.” Sau đó xoay người lấy chìa khóa và ví tiền.

Ngồi trên xe, di động trong túi áo Trịnh Chân đột nhiên chấn động. Là một tin nhắn, người gởi: Mộ Tây.

[Đổng Phong thật sự đến X thị sao?]

[Đã đến rồi, buổi dạy kèm của tớ vừa mới kết thúc, buổi tối sẽ đi tìm cậu ta.]

[Hai người các cậu đều không quen thuộc ở đây, không thành vấn đề chứ?]

[Không sao, Sử Hàng Viễn đồng ý hỗ trợ.]

[Vậy là tốt rồi, đêm nay tớ và Triều Liệp đi chùa Cổ Lãng, nơi này được lắm, bất quá người thiệt nhiều.]

[= = Được nghỉ lễ tận 11 ngày chỗ nào mà không đông người, cậu thỏa mãn chưa.]

[Được rồi, Triều Liệp giục tớ đi tắm rửa, chút nữa lại tán gẫu tiếp.]

Trịnh Chân cười cười, bỗng nhiên cảm thấy Triều Liệp tìm không phải là bạn trai, mà là con trai.

Sử Hàng Viễn vừa lái xe vừa hỏi, “Bạn học của anh sao?”

“Là Mộ Tây, bị người nhà cậu ấy giục đi tắm.”

“Người tới hôm nay chưa từng nghe anh đề cập qua phải không? Quan hệ giữa các anh thế nào?” Sử Hàng Viễn thuận miệng hỏi.

“Cũng tàm tàm.” Trịnh Chân rõ ràng không muốn nói, Sử Hàng Viễn cũng không tiếp tục hỏi, không khí trong xe lại an tĩnh một cách quái dị.

Bảy giờ tối, Đổng Phong gọi điện thoại đến.

“Trịnh Chân, cậu sẽ không định để tớ tự sinh tự diệt chứ?”

“Tớ không phải là đang chờ ngài đây truyền triệu hay sao.”

“Vậy cậu mau tới dẫn tớ đi ăn cơm đi!” Đổng Phong vô lực thét gào.

“Tuân chỉ.” Khóe miệng Trinh Chân hiện lên một độ cong vi diệu, cầm áo khoác ra khỏi cửa, đi diện thánh.

Vừa gặp mặt, Đổng Phong liền bắt đầu oán giận đám anh em không chút đáng tin này, “Tớ nói a, tốt xấu gì cũng là bạn học ba năm, tớ thật vất vả mới đến một lần vậy mà cả đám đều trốn tránh tớ, mệt tớ và cậu ta là đồng hương nữa chứ, ngay cả cậu cũng vứt bỏ tớ.”

“Cậu không phải chọc gì Triều Liệp rồi chứ? Khiến cậu ta chỉnh cậu như vậy?” Trịnh Chân muốn hỏi nhất chính là, ‘Đổng Phong, cậu có phải thật sự thích Mộ Tây hay không, thậm chí hiện tại vẫn còn thích cậu ấy, nếu không vì sao Triều Liệp lại nói hai người là tình địch?’

Nhưng mà cậu không dám hỏi, cậu đã hỏi một lần, Đổng Phong nói bạn vợ không thể động vào, lại không trả lời vấn đề của cậu. Vậy là thích phải không? Triều Liệp vừa ghen tuông nhỏ mọn lại vừa phúc hắc, đối với Mộ Tây lại trông chừng kỹ như thế, nhất định là đã nhìn ra cái gì mới có thể nói vậy phải không?

Đổng Phong không chú ý đến biểu tình của Trịnh Chân, vẫn như trước bày ra bộ dáng tùy tiện đáp, “Tớ chọc cậu ta chỗ nào chứ? Bởi vì cậu ta tớ còn bị người khác hoài nghi tính hướng đây này, cậu ta còn muốn thế nào nữa?”

Trong lòng Trịnh Chân đột nhiên nhảy dựng, giả vờ cười nhạo nói, “Cậu không phải là thích Triều Liệp chứ? Hóa ra cậu cũng có mặt thụ này nữa.”

“Cút đi, tớ có thích cũng sẽ thích cậu chứ không phải cậu ta, giảm thọ!” Đổng Phong thuận miệng nói, sắc mặt Trịnh Chân lại thay đổi, liền bị Đổng Phong nhìn đến, cho rằng cậu mất hứng vì bị mình lấy làm ví dụ, liền giải thích một chút, “Tớ chỉ là nói như vậy thôi, tớ vốn thích con gái!” Sau đó nhăn mặt nhíu mày nhỏ giọng than thở nói, “Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ba đứa là cong, ngốc lâu một chút bản thân tớ cũng phải nghi ngờ mình thích là nam hay nữ nữa nè.”

Trịnh Chân nghe vậy bĩu môi nói, “Vậy cậu còn dám tới X thị? Vội vã biến thành cong sao?”

“…” Đổng Phong cắn răng nói, “Còn không phải vì một đám các cậu vừa tốt nghiệp liền một chút tin tức cũng không có, tớ không tới tìm các cậu, các cậu sẽ còn nhớ tới tớ sao!”

Trịnh Chân không đáp lại, trong lòng nói ai không nhớ tớ ai còn chưa nhất định đâu.

Nhìn cậu không nói lời nào, Đổng Phong nổi giận nói, “Tớ biết ngay mà!”

Cậu biết cái đếch gì! Trịnh Chân lườm y một cái nói, “Đi ăn cơm, cơm nước xong trở về ngủ, ngày mai dậy sớm một chút, đi cùng với bạn tớ nữa.”

Đổng Phong hồ nghi nhìn cậu một cái, hỏi “Bạn của cậu? Nam hay nữ?”

“Nam.”

Biểu tình của Đổng Phong càng quái dị, nhưng mà không nói gì nữa. Trịnh Chân nghĩ nghĩ cũng chẳng hiểu gì, cũng không để ý đến y nữa.

Cơm nước xong, Trịnh Chân trở về ký túc xá, chỉ cảm thấy một thân mệt nỏi, ngay cả chơi game cũng không muốn, trực tiếp tắm rửa đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Sử Hàng Viễn lái xe đến ký túc xá nam của X đại đón Trịnh Chân.

Nhìn Trịnh Chân ngáp mấy cái liền, ánh mắt Sử Hàng Viễn đổi đổi, sau đó cười nhạo nói, “Không ngủ ngon sao? Gặp lại bạn học cũ liền hưng phấn như vậy?”

Trịnh Chân ngã lưng dựa vào ghế phó lái, hữu khí vô lực khinh bỉ cậu ta, “Nhóc con suốt ngày ở trong đầu đều nghĩ chuyện linh tinh, anh đây là gặp ác mộng cả đêm đó.”

“Cho dù gặp ác mộng cũng là có liên quan đến vị bạn học cũ kia của anh phải không? Đây là phải suy nghĩ rất nhiều ngày, cho nên mới có thể khắc sâu đến mức ban đêm cũng nằm mộng thấy.”

Nhìn Sử Hàng Viễn một chút ý tứ khởi động xe cũng không có, Trịnh Chân bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Đừng làm rộn, thời gian không còn sớm.”

“Anh thích anh ta phải không?” Sử Hàng Viễn nhìn chằm chằm vào mắt cậu hỏi.

Ánh mắt Trịnh Chân có chút bối rối, muốn né tránh cái nhìn của cậu ta, lại phát hiện bản thân như vậy thoạt nhìn càng chột dạ, vì thế miễn cưỡng đối diện với cậu ta, “Đừng nói bừa, cậu ấy là… thẳng, cậu ấy không thích nam.” Lời này Trịnh Chân càng nói thanh âm càng nỏ, một chút lo lắng cũng không có. Câu nói kia của Triều Liệp vẫn luôn quanh quẩn bên tai của cậu, như là đang cười nhạo cậu không biết, còn có tín nhiệm buồn cười của cậu.

Không khí trong xe lại bắt đầu nặng nề áp lực, khiến Trịnh Chân cảm giác bản thân không thể hô hấp, tựa hồ giây tiếp theo sẽ hít thở không thông. Cậu giật giật khóe miệng, hiện lên một độ cong tự giễu.

Rốt cục, Sử Hàng Viễn cũng buông tha cho cậu, có lẽ cảm thấy giờ phút này, biểu tình của của Trịnh Chân quá mức bi ai, khiến ánh mắt cậu ta đau đớn, trái tim đau, gan phổi đau, toàn thân cũng không thoải mái. Vì thế cậu ta chuyển dời ánh mắt, trầm mặc khởi động xe, sau đó vui vẻ phát hiện mình không biết phải đi đâu, có sẵn cái cớ để đánh vỡ yên lặng, “Đi chỗ nào?”

Trịnh Chân há to mồm hô hấp một chút, hung hăng nhắm mắt một lúc lâu mới lên tiếng, “Khách sạn Cẩm Giang, trực thuộc Viên thị.” Sau đó lấy điện thoại di động ra, giả vờ trấn định mà gởi tin nhắn cho Đổng Phong.

[Xuống đi, vài phút nữa bọn này sẽ đến.]

Không đến mười phút sau, xe dừng lại dưới lầu của khách sạn Cẩm Giang. Đổng Phong đứng ở bậc thang tại cửa chính, cầm di động tựa hồ đang gởi tin nhắn. Trịnh Chân không xuống xe, chỉ là hạ cửa kính xuống gọi một tiếng, “Đổng Phong.”

Đổng Phong ngẩng đầu, ánh mắt đảo một vòng liền thấy Trịnh Chân, vài bước chạy tới bên cạnh xe, ngồi ở ghế sau, không nói gì.

Trịnh Chân có chút mỏi mệt, miễn cưỡng nâng tinh thần giới thiệu nói, “Đây là Sử Hàng Viễn. Đây là bạn hồi trung học của tôi, Đổng Phong.”

Sau khi hai người khách khí lên tiếng chào hỏi, Trịnh Chân hỏi, “Cậu có nghĩ muốn đi chỗ nào hay không?”

Đổng Phong nhún nhún vai, “Tớ đâu có quen thuộc chỗ này, hai người dẫn đi chỗ nào liền đi chỗ đó đi.”

Tối hôm qua Trịnh Chân quả thật ngủ không ngon, cậu vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng thời trung học, nhất là buổi tối hôm đó Đổng Phong hỏi mình và Mộ Tây có phải là đồng tính luyến ái hay không, đoạn thời gian Triều Liệp vắng mặt Đổng Phong luôn chiếu cố Mộ Tây, còn có cậu và Đổng Phong ở dưới nhà Mộ Tây tranh chấp, bản thân đánh y một quyền, những cảnh tượng này không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, biến thành cậu vừa đau đầu vừa nóng nảy, chỉ kém một chút là hai mắt thâm quầng. Vì thế cậu buồn bã ỉu xìu nói, “Hai người thương lượng đi, tôi ngủ một lát.” Hô hấp của Trịnh Chân rất nhanh liền bắt đầu trở nên vững vàng, xem ra là thật sự ngủ rồi.

Nghi hoặc trong lòng Đổng Phong càng lớn, “Tối hôm qua cậu ta ngủ không ngon sao?”

Sử Hàng Viễn nhìn gương mặt mệt mỏi của Trịnh Chân, trong lòng đau xót không thôi, trên mặt lại là cẩn thận bình tĩnh, “Đây không phải là sự thật rõ ràng sao?”

Đổng Phong trầm mặc một chút, hỏi “Quan hệ của hai người là như thế nào?”

Sử Hàng Viễn hỏi ngược lại, “Anh ấy nói như thế nào?”

“Cậu ấy nói hai người là bạn bè,” Đổng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Sử Hàng Viễn, tựa như muốn từ trên mặt của cậu ta nhiều ra điều gì.

“Anh ấy nói là bạn bè, thì là bạn bè.” Sử Hàng Viễn thản nhiên đáp lại, sau đó chuyển hướng đề tài, “Anh có chỗ nào muốn đi hay không?”

“Cậu quyết định đi, dù sao cũng là chỗ của cậu, cậu quen thuộc hơn tôi.”

Đổng Phong không có tâm tư vui chơi gì, chung quy y vẫn cảm thấy quan hệ giữa Trịnh Chân và Sử Hàng Viễn không bình thường. Y và Trịnh Chân học cùng ba năm, cùng một chỗ lăn lộn ba năm, Trịnh Chân có bao nhiêu bạn bè y rất rõ ràng, kết quả bỗng nhiên có một ngày Trịnh Chân dẫn theo một chàng trai xa lạ xuất hiện trước mặt y, ngay cả giải thích cũng không có, y có thể không hoài nghi sao? Nhìn nhìn Trịnh Chân mệt thành như vậy, y cũng nhịn không được hoài nghi một chút, đêm qua rốt cục Trịnh Chân đã làm gì, cùng một chỗ với ai. Không phải tư tưởng của y hạ lưu, mà là trong năm người bọn họ đã có ba tên là GAY, y thật sự không có biện pháp ngăn cản bản thân hoài nghi Trịnh Chân có phải cũng thích nam hay không, có phải đã cùng một chỗ với cái tên gọi là Sử Hàng Viễn này hay không, thậm chí đêm qua cũng cùng một chỗ.

Nhìn Đổng Phong tâm thần không yên nghĩ đông nghĩ tây, Sử Hàng Viễn cũng không muốn giải thích, cũng lười giải thích, cậu ta còn vui mừng vì Đổng Phong hiểu làm mình và Trịnh Chân, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Vậy đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng đi, Trịnh Chân nói chưa từng đi, hơn nữa trên đường đi cũng mất khoảng nửa tiếng, có thể để anh ấy nghỉ ngơi một lát.”

Sử Hàng Viễn nói, xuất phát điểm từ đầu đến cuối đều là Trịnh Chân, Đổng Phong không muốn hiểu lầm cũng khó. Tinh thần của y mơ hồ mà lung tung đáp lại một tiếng, ngồi ở ghế sau cũng không nói gì nữa.

Sử Hàng Viễn nhếch khóe miệng, khởi động xe, một đường chậm rãi chạy đi, càng khiến Đổng Phong cảm thấy dụng tâm và chiếu cố của cậu ta đối với Trịnh Chân. Khóe miệng Sử Hàng Viễn tươi cười bí hiểm, cậu ta rất am hiểu, thuật công tâm.
Bình Luận (0)
Comment