Whitney, My Love

Chương 1

Trong cỗ xe du hành sang trọng lắc lư nhè nhẹ trên con đường mòn ngoại ô, Quý bà Anne Gilbert tựa má vào vai chồng và thốt ra một tiếng thở dài nóng ruột. “Phải đến cả tiếng đồng hồ nữa chúng ta mới đến nơi, vậy mà sự chờ đợi đã gần như ăn mòn em. Em đang băn khoăn bây giờ Whitney trông như thế nào khi cô bé đã lớn”

Bà chìm vào im lặng và lơ đãng nhìn khung cảnh miền quê xanh tươi của nước Anh trôi qua cửa sổ xe bao phủ bởi hoa mao địa hoàng màu hồng và hoa mao lương vàng hoang dại, trong khi cố gắng hình dung đứa cháu gái bà đã không gặp gần 11 năm qua.

“Cô bé sẽ rất đẹp, như mẹ của nó. Và cô bé sẽ có nụ cười, sự dịu dàng và tính tình ngọt ngào của mẹ nó...”

Quý ông Edward ném một cái nhìn ngờ vực cho vợ mình. “Tính tình ngọt ngào?” ông lặp lại với vẻ nghi ngờ hài hước. “Đó không phải những gì mà cha cô bé nói trong lá thư của ông ấy.”

Là một nhà ngoại giao đại diện cho Lãnh sự quán Anh ở Paris, Ngài Gilbert là một bậc thầy với những lời bóng gió, nói tránh, ám chỉ và hàm ý. Nhưng trong cuộc sống riêng, ông thích lựa chọn dễ chịu là thẳng thắn nói lên sự thật. “Cho phép anh gợi lại trí nhớ của em,” ông nói, dò dẫm trong túi quần và rút ra lá thư từ cha của Whitney. Ông đẩy đôi kính mắt lên sống mũi, và phớt lờ vẻ nhăn nhó của vợ, ông bắt đầu đọc: “‘Cách cư xử của Whitney là một sự sỉ nhục, những hành vi của con bé thật đáng bị chỉ trích. Nó là một con bé lanh chanh ngỗ ngược, là sự thất vọng đối với tất cả những người nó quen và là một nỗi xấu hổ của tôi. Tôi xin cô đưa con bé đến Paris với cô, hy vọng rằng cô có thể thành công hơi tôi với đứa bé ngang bướng này.’”

Edward cười khoái trá. “Chỉ cho anh chỗ nào nói cô bé có ‘tính khí ngọt ngào.’”

Vợ ông quăng cho ông một cái nhìn dằn dỗi. “Martin Stone là một người đàn ông lạnh lùng và không có cảm giác, không nhận ra sự dịu dàng và phẩm chất tốt đẹp cho dù Whitney có! Chỉ cần nghĩ đến cách ông ta mắng cô bé và bắt nó về phòng ngay sau đám ma của chị gái em.”

Edward nhận ra sự ngoan cố biểu hiện trên cằm của vợ và vòng tay ôm vai bà trong một cử chỉ hòa giải. “Anh cũng không thích người đàn ông đó hơn em, nhưng em phải thừa nhận là, vừa mới mất người vợ trẻ trong một đám tang sớm, lại bị đứa con gái buộc tội, ngay trước mặt năm mươi người, là đã nhốt mẹ nó vào một cái hộp vì vậy bà ấy không thể đi ra đã khiến ông ta khá bối rối.”

“Nhưng Whitney vừa mới năm tuổi đầu!” Anne nóng nảy phản đối.

“Đồng ý. Nhưng Martin đang đau buồn. Bên cạnh đó, như anh nhớ, đó không phải là lý do con bé bị khóa lại trong phòng. Mà là sau đó, khi mọi người tập trung trong phòng khách - cô bé đã dậm chân và dọa là sẽ tố cáo chúng ta với Chúa nếu chúng ta không thả mẹ cô bé ra ngay lập tức.”

Anne cười. “Cô bé thật cá tính, Edward. Trong một phút em đã nghĩ những nốt tàn nhang nho nhỏ của cô bé sẽ nổ bôm bốp ngay trên mũi nó. Hãy công nhận là - cô bé thật tuyệt, và anh cũng nghĩ vậy!”

“Ờ, ừ,” Edward dè dặt đồng ý. “Anh cũng nghĩ cô bé như vậy.”

Khi cỗ xe nhà Gilbert rẽ xuống điền trang nhà Stone, một nhóm thanh niên đang đứng đợi trên một bãi cỏ phía Nam, nhấp nhỏm ngóng về phía chuồng ngựa cách đó một trăm thước Anh. Một cô gái xinh xắn tóc nâu vàng vuốt thẳng nếp váy màu hồng bị nhăn và thở dài theo cách mà để lộ một núm đồng tiền quyến rũ. “Anh đoán xem Whitney đang định làm gì?” cô hỏi anh chàng tóc màu sáng đẹp trai bên cạnh.

Liếc nhìn vào đôi mắt to màu xanh lơ của Elizabeth Ashton, Paul Sevarin nở một nụ cười có thể làm Whitney đánh đổi cả đôi chân của mình để thấy nó dành cho nàng. “Cố gắng kiên nhẫn nào, Elizabeth,” anh nói.

“Mình chắc chắn là không ai trong tụi mình có một ý tưởng mơ hồ nào về những gì cô ta định làm, Elizabeth,” Margaret nói một cách chanh chua. “Nhưng bạn có thể hoàn toàn chắc chắn là nó sẽ là điều gì đó ngu ngốc và quá khích.”

“Margaret, hôm nay chúng ta đều là khách của Whitney,” Paul nhắc nhở.

“Em không biết tại sao anh lại nói hộ cô ta, Paul ạ,” Margaret cãi lại đầy ác ý. “Whitney đang tạo ra một vụ tai tiếng kinh khủng khi đeo đuổi anh, và anh biết mà!”

“Margaret!” Paul quát. “Anh nói thế là đủ rồi.” Hít một hơi dài tức tối, Paul Sevarin nhăn nhó với đôi giày sáng bóng của mình. Whitney đã tạo ra một hình ảnh lố lăng của chính mình khi đeo bám anh, và chết tiệt là gần như tất cả mọi người trong vòng mười năm dặm đều đang bàn tán về nó.

Lúc đầu, anh đã hơi thích thú thấy mình trở thành mục tiêu của những cái nhìn tha thiết và những nụ cười tôn sùng của một cô bé mười lăm tuổi, nhưng sau đó, Whitney đã bắt đầu theo đuổi anh với sự kiên định và những kế sách thông minh của một Nữ Napoleon Bonaparte.

Nếu anh cưỡi ngựa ra khỏi vùng đất thuộc trang trại nhà mình, hầu như anh có thể tin là sẽ gặp nàng trên đường đi. Cứ như là nàng có vài trạm gác mà có thể theo dõi mọi hành động của anh, và Paul không còn thấy sự say mê trẻ con của nàng đối với anh là vô hại hay thú vị nữa.

Ba tuần trước, nàng đã đi theo anh đến một nhà trọ trong vùng. Trong khi anh đang vui vẻ dự định chấp nhận lời mời gọi thì thầm của cô con gái người chủ nhà trọ gặp mặt tại kho thóc sau đó, anh ngước lên và nhìn thấy một đôi mắt sáng màu xanh lục quen thuộc nhìn trộm anh qua cửa sổ. Giằng mạnh vại bia lên bàn, anh tiến ra ngoài, túm khủy tay Whitney, không khách khí đặt nàng lên ngựa, cộc cằn nhắc nhở nàng rằng cha nàng sẽ tìm kiếm nàng nếu nàng không ở nhà khi đêm xuống.

Anh hùng dũng quay vào bên trong và gọi thêm một vại bia khác, nhưng khi cô con gái chủ quán trọ chạm nhẹ ngực vào tay anh đầy gợi ý khi rót đầy vại bia của anh và Paul đột nhiên hình dung ra một cảnh tượng mình nằm cuốn lại với cơ thể trần truồng khiêu gợi của cô ta, thì một cặp mắt xanh lục lại chiếu vào anh qua một cửa sổ khác. Anh ném đủ vài đồng tiền lên trên chiếc bàn gỗ nhằm xoa dịu cảm giác tổn thương của cô gái đang giật mình và bỏ đi - chỉ để đối mặt với cô Stone thêm lần nữa trên đường về nhà.

Anh bắt đầu cảm thấy mình như một anh chàng bị săn đuổi và mọi hành động đều bị giám sát kỹ lưỡng, và tâm trạng anh căng thẳng gần như đến mức bùng nổ. Vậy mà, Paul cay đắng nghĩ, anh đang đứng đây trong ánh nắng mặt trời tháng Tư, cố gắng tìm vài lý do mù mờ để bảo vệ Whitney trước những lời chỉ trích mà nàng hoàn toàn xứng đáng.

Một cô gái xinh đẹp, trẻ hơn vài tuổi so với những người khác trong nhóm, nhìn sang Paul. “Em nghĩ em sẽ đi xem Whitney đang bận rộn với điều gì,” Emily Williams nói. Cô vội vàng lướt qua bãi cỏ và đi dọc hàng rào sơn trắng sát cạnh chuồng ngựa. Đẩy cánh cửa đôi lớn, Emily nhìn xuống hành lang rộng tối tăm với hai bên là những ngăn giữ ngựa. “Cô Whitney ở đâu?” cô hỏi thằng bé trông ngựa đang chải lông cho một con ngựa thiến lông nâu đỏ.

“Ở trong đó, thưa cô.” Ngay cả trong ánh sáng mờ mờ, Emily thấy khuôn mặt nó hồng lên khi hất đầu hướng về phía một cánh cửa nối đến một căn phòng bên cạnh.

Bối rối nhìn thằng bé đỏ mặt, Emily gõ nhẹ lên cánh cửa được chỉ và bước vào trong, sau đó cứng người với cảnh tượng chào đón cô. Đôi chân dài của Whitney Allison Stone đang bọc trong một chiếc quần thô màu nâu ôm khít lấy chiếc hông thon thả của nàng và được giữ trên cái eo thon bằng một sợi dây dài. Bên trên chiếc quần cưỡi ngựa nàng mặc một chiếc áo trong mỏng.

“Bạn chắc chắn không đi ra ngoài mà ăn mặc như thế chứ?” Emily há hốc miệng vì kinh ngạc.

Whitney liếc nhìn cô bạn đang sững sờ qua vai với vẻ hào hứng. “Tất nhiên không. Mình sẽ mặc thêm một cái áo sơ mi nữa.”

“Nhưng tại sao?” Emily hốt hoảng gặng hỏi.

“Bởi vì mình không nghĩ sẽ là đúng đắn khi xuất hiện trong chiếc áo mặc trong, đồ ngốc ạ,” Whitney vui vẻ trả lời, giật lấy chiếc áo sơ mi sạch của người giữ ngựa treo trên một cái móc và đút tay vào ống tay áo.

“Đúng đắn? Phù hợp?” Emily lắp bắp. “Mặc quần chẽn của đàn ông là tuyệt đối không đúng đắn, và bạn biết thế mà!”

“Đúng. Nhưng mình không thể cưỡi được con ngựa không có yên đó và mạo hiểm để váy của mình bay trùm lên cổ, bây giờ liệu mình có thể?” Whitney hớn hở tranh cãi trong khi túm mái tóc dài đang xõa tung thành một nắm và buộc chúng lại ở gáy.

“Cưỡi ngựa mà không có yên? Bạn không thể có ý là bạn sẽ cưỡi ngựa dạng chân hai bên - cha bạn sẽ từ bạn nếu bạn lại làm như vậy.”

“Mình sẽ không cưỡi ngựa dạng chân. Mặc dù,” Whitney khúc khích cười, “mình không thể hiểu tại sao đàn ông được phép dạng chân trên ngựa, trong khi chúng ta - những người bị cho là phải yếu - phải ngồi một bên, cầu nguyện cho mạng sống của chính mình.”

Emily không để cho bị sao nhãng. “Vậy bạn đang định làm gì?”

“Mình chưa bao giờ nhận ra là bạn là một quý cô trẻ tò mò như vậy, cô William ạ,” Whitney trêu. “Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn, mình sẽ cưỡi ngựa trong tư thế đứng trên lưng nó. Mình đã thấy người ta làm thế ở hội chợ, và mình đang luyện tập kể từ khi đó. Vì thế mà, khi Paul thấy mình giỏi như thế nào, anh ấy sẽ-”

“Anh ấy sẽ nghĩ bạn đã mất trí, Whitney Stone! Anh ấy sẽ nghĩ là bạn không có một chút ý thức hoặc khuôn phép nào, và rằng bạn chỉ đang cố làm điều gì đó thu hút sự chú ý của anh ấy.” Nhìn thấy sự bướng bỉnh hiện ra trên cằm cô bạn, Emily thay đổi chiến lược. “Whitney, xin bạn - nghĩ đến cha bạn. Bác ấy sẽ nói gì nếu bác ấy biết chuyện?”

Whitney ngần ngại, cảm thấy sức ép của cái nhìn lạnh lùng cố hữu của cha nàng giống như hiện giờ nó đang chiếu vào nàng. Hít một hơi thở dài và từ từ thở ra khi nàng liếc nhìn nhóm bạn đang đứng đợi trên bãi cỏ qua ô cửa sổ nhỏ.

Nàng yếu ớt nói, “Cha sẽ nói rằng, như thường lệ, mình làm ông thất vọng, rằng mình là một sự hổ thẹn đối với ông và với những ký ức về mẹ mình, rằng cha vui mừng vì mẹ không còn sống để thấy mình đã trở thành như thế này. Sau đó, ông sẽ dành cả nửa tiếng đồng hồ giảng giải cho mình Quý cô hoàn hảo Elizabeth Ashton là như thế nào, và mình buộc phải giống như cô ấy.”

“Ừ, nếu bạn thực muốn gây ấn tượng với Paul, bạn có thể thử...”

Whitney nắm chặt tay lại giận dữ. “Mình đã cố gắng giống như Elizabeth. Mình đã mặc những bộ quần áo rối rắm kinh khủng ấy, chúng làm mình giống như một rừng cây xanh, mình đã luyện tập không nói một từ nào trong nhiều giờ, và mình nháy nháy mắt cho đến khi mí mắt mình rã rời”

Emily cắn môi để giấu một nụ cười trước miêu tả không khách khí của Whitney về những cử chỉ e lệ của Elizabeth Ashton, sau đó cô thở dài. “Mình sẽ ra ngoài và nói với những người khác là bạn sẽ ra ngay.”

Những tiếng thở dốc vì kinh ngạc và cười khẩy chê trách chào đón sự xuất hiện của Whitney trên bãi cỏ khi nàng dẫn ngựa hướng về phía những khán giả. “Cô ấy sẽ ngã thôi,” một cô gái dự đoán. “Nếu Chúa không trừng phạt cô ấy trước vì đã mặc chiếc quần đó.”

Phớt lờ sự thôi thúc bật ra một lời trả đũa, Whitney ngẩng cao đầu với một vẻ thách thức ngạo mạn, sau đó nàng trộm nhìn Paul. Gương mặt đẹp trai của anh cau lại vẻ không tán thành khi ánh mắt anh chuyển từ đôi bàn chân trần lên hai chân đang mặc quần và đến mặt nàng. Trong lòng, Whitney thấy nao núng trước vẻ không vui rõ ràng của anh, nhưng nàng cương quyết quăng mình lên lưng của con ngựa đang đợi.

Con ngựa thiến chạy những bước kiệu, và Whitney từ từ nhổm dậy, lúc đầu còn khom người giang hai tay để giữ cân bằng, sau đó từ từ đứng thẳng lên. Họ chạy vòng vòng và mặc dù Whitney đang sợ chết khiếp về việc sẽ rơi xuống và trông như một con ngốc, nàng vẫn thành công trong việc ra vẻ thành thạo và duyên dáng.

Khi chạy hết vòng thứ tư, nàng cho phép mình liếc nhìn những khuôn mặt đang lướt qua bên trái mình, thu nhận những vẻ mặt choáng váng và chế nhạo của họ, cùng lúc nàng tìm kiếm khuôn mặt duy nhất có ý nghĩ quan trọng. Paul phần nào đang đứng dưới bóng cây, với Elizabeth Ashton bám chặt một cánh tay, nhưng khi Whitney lướt qua, nàng nhìn thấy một nụ cười lưỡng lự và chầm chậm nhếch lên ở góc miệng anh, và trái tim nàng bay lên như một ngọn cờ phấp phới. Khi nàng quay lại một vòng nữa, Paul đã cười toe toét với nàng. Tinh thần của Whitney bay lên, và đột nhiên tất cả những tuần tập luyện, những cơ bắp đau nhức và bầm dập dường như trở nên xứng đáng.

Đứng bên cửa sổ phòng khách trên tầng hai nhìn ra bãi cỏ phía nam, Martin Stone nhìn trừng trừng cô con gái đang biểu diễn. Sau lưng ông, người quản gia thông báo rằng Quý ông và Quý bà Gilbert đã đến. Quá tức giận với cô con gái để nói được gì, Marton chào đón người em vợ và chồng với một quai hàm siết chặt và một cái gật đầu cụt lủn.

“Martin, thật - thật là vui vì gặp lại anh sau bao nhiêu năm,” Quý bà Anne duyên dáng nói dối. Thấy ông vẫn im lặng, bà nói. “Whitney đâu rồi? Chúng tôi rất mong được gặp cô bé.”

Cuối cùng Martin cũng tìm lại được giọng nói. “Gặp con bé?” ông cáu kỉnh. “Thưa bà, bà chỉ cần nhìn ra từ cửa sổ này.” Ngạc nhiên, Anne làm như ông nói. Dưới bãi cỏ là một nhóm thanh niên đang dõi theo một cậu con trai mảnh khảnh duyên dáng đứng cân bằng trên một con ngựa chạy nước kiệu. “Đúng là một chàng trai giỏi giang,” bà nói và mỉm cười.

Nhận xét đơn giản của bà dường như đẩy Martin Stone đang đông cứng vì giận dữ chuyển sang cuồng nộ khi ông quay quắt người và xông đến cửa ra vào. “Nếu bà muốn gặp cháu gái, hãy đi với tôi. Hoặc là tôi có thể miễn cho bà sự xấu hổ và mang con bé lên đây để gặp bà.”

Kinh ngạc nhìn theo lưng của Martin, Anne ngoắc tay vào cánh tay chồng và họ cùng đi theo Martin xuống tầng dưới và ra ngoài.

Khi họ đến gần nhóm thanh niên, Anne nghe thấy những tiếng lẩm bẩm và cười cợt mà bà nhận ra là có đôi chút ác ý, nhưng bà đang quá để tâm đến việc săm soi khuôn mặt của những quý cô trẻ để tìm Whitney để có thể quan tâm đến cảm giác thoáng qua đó. Bà bỏ qua hai cô gái tóc vàng và một người tóc đỏ, tò mò nhìn hai cô gái xinh xắn tóc đen mắt xanh, rồi thất vọng liếc sang chàng trai bên cạnh. “Xin lỗi, ta là Quý bà Gilbert, dì của Whitney. Cậu có thể nói với ta cô bé ở đâu không?”

Paul Sevarin cười toe toét với bà vẻ nửa thông cảm nửa thích thú. “Quý bà Gilbert, cháu bà đang ở trên con ngựa đó,” anh nói.

“Trên-” Ngài Gilbert tắc nghẹn.

Vẫn còn ngồi duyên dáng trên lưng ngựa, Whitney dõi mắt theo cha mình khi ông hùng hổ tiến về phía nàng với những bước đi dài và vội vã. “Xin cha, đừng gây ầm ĩ,” nàng cầu xin khi ông ở trong tầm tai.

“Ta gây ầm ĩ sao?” ông gầm lên giận dữ. Ông túm và giật mạnh dây cương khiến con ngựa xoay mạnh bên dưới Whitney. Nàng rơi xuống đất, mất cân bằng và ngã sóng soài. Khi đã đứng lên được, ông thô bạo túm lấy tay nàng và lôi về phía khán giả. “Cái- cái này,” ông nói và đẩy nàng về phía dì và chú, “Tôi lấy làm nhục nhã để nói rằng chính là cháu gái của bà.”

Whitney nghe thấy những tiếng cười khúc khích khi nhóm bạn nhanh chóng giải tán, và nàng cảm thấy mặt mình nóng lên vì xấu hổ. “Chào dì Gilbert, chú Gilbert, hai người khỏe chứ?” Một mắt vẫn gắn vào hình dáng cao lớn đang rút lui của Paul, Whitney máy móc tìm kiếm chiếc váy không tồn tại rồi nhận ra là không có, nàng thực hiện một cái nhún chào hài hước. Nàng nhận ra nét nhăn nhó trên khuôn mặt người dì và ngẩng cao cằm tự vệ. “Dì có thể chắc rằng trong một tuần ở đây, cháu sẽ hứa không làm điều gì kỳ cục cả.”

“Trong một tuần chúng ta ở đây?” dì nàng há hốc miệng, nhưng Whitney còn bận rộn nhìn Paul đỡ Elizabert lên cỗ xe song mã mà không chú ý đến sự ngạc nhiên trong giọng nói của dì nàng.

“Tạm biệt, Paul” nàng gọi và vẫy tay nồng nhiệt. Anh quay lại và im lặng đưa tay lên để chào nàng.

Những tiếng cười rớt lại khi cỗ xe lăn bánh trên con đường, mang theo những người trên đó đến một cuộc picnic hoặc hoạt động vui tươi nào đó mà Whitney không bao giờ được mời vì nàng quá trẻ.

Anne cảm thấy hàng loạt những cảm xúc hỗn độn khi bà theo Whitney đi vào nhà. Bà thấy xấu hổ cho Whitney, giận dữ với Martin Stone vì đã xúc phạm cô bé trước những người bạn, hơi chút kinh ngạc với hình dáng vui tươi của cô cháu gái trên lưng ngựa trong chiếc quần của đàn ông... và hoàn toàn sửng sốt khi nhận ra Whitney, với một người mẹ có sắc đẹp trung bình, cho thấy những hứa hẹn sẽ trở thành một sắc đẹp thật sự.

Bây giờ cô bé rất gầy, mặc dù đang xấu hổ nhưng hai vai của Whitney vẫn vươn thẳng, những bước đi duyên dáng một cách tự nhiên và có chút khiêu gợi. Anne mỉm cười với mình trước cặp mông căng tròn phô bày trọn vẹn bởi chiếc quần thô màu nâu, vòng eo nhỏ nhắn không cần bất cứ một thủ thuật nào để khiến nó trông nhỏ hơn, đôi mắt dường như có thể đổi từ màu xanh nước biển sang màu ngọc bích sẫm bên dưới hai hàng mi dài và đen mượt. Và mái tóc màu nâu sẫm của gỗ dái ngựa! Tất cả những gì nó cần là cắt tỉa và chải chuốt cho đến khi bóng mượt; những ngón tay của Anne đã ngứa ngáy để làm ngay điều đó. Trong đầu bà đã đang phác họa những kiểu tóc để làm nổi bật đôi mắt cuốn hút và gò má cao của Whitney. Những kiểu để nó không che mặt cô, Anne quyết định, bới cao lên đỉnh đầu với những lọn xoăn thả xuống tai, hoặc chải thẳng ra sau trán và buông lơi thành những gợn sóng mềm mại sau lưng.

Ngay khi họ vào đến nhà, Whitney lẩm bẩm một lời xin lỗi và chạy bay về phòng mình nơi nàng chán nản rơi bịch xuống một một chiếc ghế và rầu rĩ gặm nhấm cảnh tượng xấu hổ mà Paul đã chứng kiến khi cha nàng thô bạo giật nàng ngã khỏi ngựa và sau đó la hét mắng mỏ. Không nghi ngờ gì là dì và chú nàng đã rất kinh hoàng và chán ghét những hành vi đó giống như cha nàng, và hai má nàng nóng bừng vì hổ thẹn khi nghĩ họ đã khinh miệt nàng đến mức nào.

“Whitney?” Emily thì thầm và rón rén bước vào phòng rồi cẩn thận đóng cánh cửa lại sau lưng. “Mình lên đây bằng lối cửa sau. Cha bạn có nổi giận không?”

“Giận như điên,” Whitney xác nhận và nhìn chằm chằm vào đôi chân bó trong chiếc quần. “Mình nghĩ là hôm nay mình đã làm hỏng mọi thứ, đúng không? Mọi người cười cợt mình, và Paul cũng nghe theo họ. Bây giờ Elizabeth đã 17 tuổi, anh ấy sắp cầu hôn cô ấy trước khi có cơ hội nhận ra ra rằng anh ấy yêu mình.”

“Bạn?” Emily sửng sốt lặp lại. “Whitney Stone, Paul lẩn tránh bạn như tránh bệnh dịch, và bạn biết rõ điều đó! Và ai có thể đổ lỗi cho anh ấy, sau những chuyện không hay ho gì mà bạn đã gây ra cho anh ấy hồi năm ngoái?”

“Cũng không phải nhiều,” Whitney phản đối nhưng cô lại vặn vẹo lúng túng trong chiếc ghế.

“Không? Thế còn vụ bạn trêu chọc anh ấy trên đường All Soul - lao ra trước xe, thét lên như một nữ thần báo tử và giả vờ làm một hồn ma dọa ngựa của anh ấy sợ đến chết.”

Whitney đỏ mặt. “Anh ấy không tức giận lắm. Và cỗ xe cũng không hỏng hóc nặng nề gì, ngoài một cái càng xe bị gãy khi cái xe lật nhào.”

“Và cái chân của Paul,” Emily chỉ ra.

“Nhưng sau đó nó đã được chữa khỏi hoàn toàn,” Whitney khăng khăng, trí óc nàng đã nhảy từ những thất bại trong quá khứ đến những viễn cảnh tương lai. Nàng đứng lên trên hai chân và bắt đầu chầm chậm đi lại. “Phải có một cách - không phải là bắt cóc anh ấy, mình-” Một nụ cười tinh quái sáng lên trên khuôn mặt đầy tàn nhang khi nàng đột ngột quay quắt người lại khiến Emily lún sâu vào chiếc ghế đang ngồi. “Emily, có một điều rất rõ ràng: Paul chưa biết rằng anh ấy quan tâm đến mình. Đúng không?”

“Anh ấy không quan tâm một tí xíu nào về bạn thì đúng hơn,” Emily cảnh giác trả lời.

“Vì thế chắc chắn là anh ấy sẽ không cầu hôn mình nếu không có thêm một số động lực thúc đẩy. Đúng không?”

“Bạn không thể bắt anh ấy cầu hôn ngay cả khi dí súng vào anh ấy, và bạn biết như thế. Hơn nữa, bạn cũng chưa đủ tuổi để đính hôn, ngay cả khi-”

“Trong những tình cảnh nào,” Whitney hài lòng ngắt lời, “mà một quý ông buộc phải cầu hôn một quý cô?”

“Mình không thể nghĩ ra tình huống nào. Tất nhiên ngoại trừ trường hợp anh ta đã xâm phạm cô ấy - hoàn toàn không! Whitney, cho dù bạn đang dự định làm gì, mình sẽ không giúp đâu.”

Thở dài, Whitney lại thả người xuống ghế và duỗi thẳng chân phía trước mình. Whitney bật ra một tràng cười khúc khích khi nghĩ đến sự táo bạo trong ý tưởng gần đây nhất của nàng. “Giá như mình đã có thể kéo nó ra... bạn biết đấy, tháo lỏng bánh cỗ xe của Paul để làm nó rơi ra sau đó một lúc, và bảo anh ấy đánh xe đưa mình đi đâu đó. Sau đó, khi mà chúng mình quay lại, hoặc được ai đó đưa về, thì sẽ là vào đêm khuya, và anh ấy phải cầu hôn mình.” Không để ý đến vẻ sửng sốt của Emily, Whitney tiếp tục, “Hãy nghĩ xem, một bước ngoặt thú vị trong một chủ đề cũ kỹ và nhàm chán: Quý cô trẻ bắt cóc một Quý ông và phá hủy danh tiếng của anh ta vì vậy cô ấy buộc phải kết hôn với anh ta để giải quyết tốt đẹp mọi chuyện! Một câu chuyện như tiểu thuyết lãng mạn,” nàng thêm vào rồi tự thấy ấn tượng với sự khôn khéo của mình.

“Mình về đây,” Emily nói. Cô tiến ra cửa, sau đó ngập ngừng quay lại với Whitney. “Dì và chú bạn đã thấy mọi chuyện. Bạn sẽ nói gì với họ về cái quần và con ngựa?”

Mặt Whitney tối sầm lại. “Mình sẽ không nói gì, việc đó không có tác dụng - nhưng trong thời gian họ còn ở đây, mình sẽ trở thành một cô gái từ tốn, tao nhã và duyên dáng nhất mà bạn đã được gặp.” Nàng nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Emily và thêm vào. “Mình cũng định tránh xa tầm mắt của họ ngoại trừ bữa ăn. Mình nghĩ mình có thể hành động như Elizabeth trong khoảng 3 tiếng một ngày.”

*****

Whitney giữ lời hứa. Vào bữa tối hôm đó, sau khi chú nàng kể những câu chuyện dựng tóc gáy về cuộc sống của họ ở Beirut khi ông được cử đến Lãnh sự quán Anh tại đó, nàng chỉ thì thầm, “Thật thú vị, thưa chú,” ngay cả khi nàng có cả loạt câu hỏi dồn dập muốn bủa vào ông. Khi dì nàng kết thúc những miêu tả về Paris và những thú vui của cuộc sống sôi động ở đó, Whitney lẩm bẩm, “Thật thú vị, thưa dì.” Khi bữa ăn kết thúc, nàng xin phép cáo lui và biến mất.

Sau ba ngày, nỗ lực tỏ ra nghiêm trang hay sự vắng mặt của Whitney đã thành công đến mức mà Anne bắt đầu băn khoăn rằng liệu có phải bà chỉ tưởng tượng về ánh lửa tỏa sáng mà bà đã bắt gặp trong ngày họ đến đây, hay chỉ là cô bé có chút ác cảm với Edward và bà.

Vào ngày thứ tư, khi Whitney ăn sáng trước khi cả nhà tỉnh giấc và sau đó biến mất, thì Anne đã quyết định tìm ra sự thật. Bà tìm khắp nhà nhưng không thấy Whitney. Cô bé cũng không có mặt trong vườn, cũng không lấy một con ngựa ra khỏi chuồng như người coi ngựa đã thông báo cho Anne. Nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời, Anne nhìn xung quanh, cố gắng suy đoán một cô bé mười năm tuổi có thể đi đâu trong cả một ngày trời.

Trên một đỉnh đồi có thể nhìn thấy từ ngôi nhà, bà thoáng thấy một mảnh vải vàng tươi. “Cháu đây rồi!” bà thốt ra rồi mở chiếc ô và sải bước trên bãi cỏ.

Whitney không nhìn thấy dì mình đến cho đến khi quá muộn để lẩn trốn. Vừa ước là mình đã tìm được một nơi kín đáo hơn để trốn, nàng vừa nghĩ đến một vài chủ đề thông thường nào đó mà mình có thể trao đổi mà không tỏ ra ngốc nghếch. Quần áo? Bản thân nàng chẳng biết gì về thời trang và cũng không hề quan tâm; nàng trông thật vô vọng cho dù có mặc cái gì. Rốt cuộc thì, làm thế nào mà trang phục có thể cải thiện vẻ ngoài của một cô gái có một đôi mắt xanh như mắt mèo, tóc đen, và đầy tàn nhang trên sống mũi? Thêm vào đó, nàng quá cao, quá gầy, và nếu ý định tốt lành của Chúa định cho nàng một bộ ngực, thì cũng đã quá muộn để nó xuất hiện.

Đầu gối run rẩy, ngực nàng trĩu nặng những hơi thở nặng nề, Anne leo hết sườn đồi dốc và không kiểu cách sụp xuống bên cạnh Whitney trên tấm chăn. “Dì - dì nghĩ mình đã... một chuyến đi bộ thú vị,” Anne nói dối. Khi bà đã thở được, bà chú ý đến cuốn sách bọc da nằm trên mặt chiếc chăn, vớ lấy cuốn sách làm chủ đề cho cuộc trò chuyện, bà nói, “Đó là một cuốn tiểu thuyết à?”

“Không, thưa dì,” Whitney nghiêm trang trả lời, kín đáo đặt tay che tiêu đề cuốn sách khỏi ánh mắt của dì nàng.

“Dì được kể là hầu hết các quý cô trả đều say mê tiểu thuyết,” Anne cố gợi chuyện lần nữa.

“Vâng, thưa dì, Whitney lịch sự đồng ý.

“Dì đã đọc một cuốn nhưng dì không thích nó,” Anne bình luận, trong đầu tìm kiếm thêm vài chủ đề khác để lôi kéo Whitney vào cuộc đối thoại. “Dì không thể chịu được một nhân vật nữ quá hoàn hảo hay một người cứ ngất lên ngất xuống.”

Whitney quá ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nàng không phải là phụ nữ duy nhất ở Anh quốc mà không yêu thích những thứ vô vị đó, đến nỗi phút chốc nàng bỗng quên mất ý định là chỉ nói những từ đơn âm. “Và khi các nhân vật nữ không bị ngất,” nàng thêm vào, khuôn mặt sáng bừng, “họ lại giả vờ hít hà những chai thuốc muối, ủ rũ và chờ đón những quý ông nhút nhát không có đầu óc thực tế cầu hôn họ, hoặc nhìn những anh chàng đó cầu hôn với những cô gái không xứng đáng khác. Cháu sẽ không bao giờ chỉ đứng đó mà không làm gì khi biết rằng người đàn ông mình yêu lại phải lòng một người kinh khủng nào đó.” Whitney liều lĩnh liếc nhìn dì để xem bà có kinh hãi hay không, nhưng bà đang nhìn nàng với một nụ cười khó hiểu ẩn giấu ở đuôi mắt. “Dì Anne, dì có thể thực sự quan tâm đến một người đàn ông khi anh ta quỳ xuống và nói, ‘Ôi Clarabel, đôi môi em như là những cánh hoa hồng đỏ và mắt em là hai vì sao đến từ thiên đường’ không?” Whitney kết thúc với một cái khịt mũi chế nhạo. “Đó chính là lúc cháu nhảy lên tìm lọ thuốc muối!”

“Và dì cũng thế,” Anne nói và cười phá lên. “Vậy cháu đang đọc cái gì thế, nếu không phải những cuốn tiểu thuyết lãng mạn nhàm chán?” Bà lôi cuốn sách từ bên dưới bàn tay duỗi thẳng của Whitney và nhìn chăm chú vào tựa sách được mạ vàng. “Sử thi Illiad)” bà hỏi với vẻ kinh ngạc không tin. Cơn gió thổi bay vài trang sách và ánh mắt ngạc nhiên của Anne lướt từ cuốn sách in đến khuôn mặt căng thẳng của Whitney. “Nhưng cuốn sách này viết bằng tiếng Hy Lạp! Chắc chắn là cháu không đọc tiếng Hy Lạp chứ?”

Whitney gật đầu và mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Giờ thì dì nghĩ nàng là một nữ học giả - một vết đen khác chống lại nàng. “Và cả tiếng Latin, Ý, Pháp và một ít tiếng Đức,” nàng thú nhận.

“Chúa lòng lành,” Anne thốt ra. “Làm thế nào mà cháu có thể học được tất cả những thứ đó?”

“Cho dù cha cháu nghĩ gì, dì Anne, cháu chỉ là một người nông nổi, chứ không phải một đứa ngu ngốc, và cháu đã dọa dẫm cha sợ đến chết cho đến khi ông cho phép cháu có gia sư dạy ngôn ngữ và lịch sử.” Whitney chìm vào im lặng, nhớ lại nàng đã từng tin tưởng như thế nào rằng nếu nàng chăm chỉ học hành, nếu nàng có thể giống một cậu con trai hơn, thì có lẽ cha sẽ yêu nàng.

“Cháu nghe như là xấu hổ với những thành tích của mình, trong khi cháu nên tự hào.”

Whitney dõi mắt về phía ngôi nhà đang nằm nép dưới thung lũng. “Cháu chắc là dì cũng như mọi người nghĩ rằng dạy những thứ đó cho một phụ nữ là phí thời gian. Và dù sao, cháu cũng ko giỏi giang gì trong những việc của phụ nữ, ngay cả tên của cháu cũng không giống. Cháu không thể khâu được một mũi mà không giống như vừa khâu vừa bị bịt mắt, khi cháu hát, những con chó trong chuồng bắt đầu sủa ầm ĩ. Ông Twittsworthy, thầy dạy nhạc trong vùng, đã nói với bố cháu rằng việc cháu đánh đàn làm ông ấy phát ban. Cháu không thể làm một điều gì đó mà các cô gái phải làm, và tệ hơn là, cháu rất ghét phải làm những việc đó.”

Whitney biết rằng bây giờ dì nàng sẽ hoàn toàn không yêu thích nàng nữa, cũng giống như những người khác, nhưng như thế này cũng tốt hơn vì nàng có thể chấm dứt việc sợ hãi những điều chắc chắn sẽ xảy ra. Nàng nhìn vào Quý bà Anne với đôi mắt to tròn và yếu đuối. “Cháu đoan chắc là Papa đã kể về cháu với dì. Cháu đã làm ông cực kỳ thất vọng. Cha muốn cháu trở thành một người dễ thương, nghiêm trang và lặng lẽ, giống như Elizabeth Ashton. Cháu cũng cố gắng, nhưng dường như cháu không thể làm được.”

Trái tim Anne tan chảy vì cô bé đáng yêu, sống động và đang hoang mang mà chị bà đã sinh ra. Đặt một tay lên má Whitney, bà dịu dàng nói. “Cha cháu muốn có một đứa con gái như một đồ trang sức - xinh xắn, nhút nhát và dễ dàng uốn nắn. Thay vào đó, ông ta có một cô con gái như một viên kim cương, tỏa sáng và sống động, và ông ta không biết phải làm gì với cô bé. Thay vì quý trọng giá trị và sự quý hiếm của tài sản châu báu mà ông ta có - thay vì rèn dũa một chút để cô bé tỏa sáng - thì ông ta lại khăng khăng đúc cô bé trở thành một đồ trang sức tầm thường.”

Whitney thường nghĩ mình là một đống than thì giống hơn, nhưng không thể phá vỡ ảo tưởng của dì mình, nàng giữ im lặng. Sau khi Anne bỏ đi, Whitney nhặt cuốn sách lên, nhưng tâm trí nàng nhanh chóng lang thang từ những trang sách in đến những ý nghĩ mơ mộng về Paul.

*****

Tối hôm đó khi nàng xuống phòng ăn, không khí trong phòng căng thẳng một cách kỳ lạ, và không ai chú ý khi nàng thơ thẩn đi về phía bàn ăn. “Khi nào anh định nói cho cô bé là nó sẽ quay về Pháp với chúng tôi, Martin?” chú nàng giận dữ hỏi. “Hay là ý định của anh là đợi cho đến ngày chúng tôi ra đi và lôi cô bé lên xe với chúng tôi?”

Thế giới như chao đảo, và trong một giây phút kinh hoàng, Whitney nghĩ nàng sắp bị ốm. Nàng dừng lại, cố gắng giữ vững tay chân đang run rẩy, và nuốt xuống một cục nghẹn đau đớn trong cổ họng. “Con sẽ đi đâu sao, thưa cha?” nàng hỏi trong khi cố gắng giữ giọng bình tĩnh và dửng dưng.

Tất cả bọn họ quay lại và nhìn nàng chằm chằm, rồi mặt cha nàng căng ra với vẻ nóng nảy và giận dữ. “Đến Pháp,” ông xẵng giọng. “Để sống với dì và chú con, những người sẽ cố gắng biến con thành một quý cô.”

Cẩn thận tránh ánh mắt của tất cả mọi người vì sợ rằng nàng sẽ tan vỡ ra mất, Whitney ngồi sụp xuống một chiếc ghế ở bàn ăn. “Vậy cha đã thông báo cho dì và chú của con những mạo hiểm mà họ sẽ phải gánh chịu chưa?” nàng hỏi và tập trung toàn bộ sức mạnh để ngăn không cho cha nàng nhìn thấy ông đã làm gì với trái tim của nàng. Nàng lạnh lùng nhìn vào hai khuôn mặt đang bối rối và có lỗi của chú và dì. “Cha có lẽ tránh đề cập với những nguy cơ bị mất mặt khi hai người chào đón cháu ở nhà mình. Như là ông sẽ kể với chú và dì, tính tình của cháu rất xấu, cháu hay nóng nảy, và cháu không hề có một cuộc trò chuyện lịch sự nào.”

Dì nàng quan sát nàng với vẻ thương xót rõ ràng, nhưng biểu hiện của cha nàng rất cứng rắn. “Ôi Papa,” giọng nàng vỡ ra, “cha thực sự ghét bỏ con đến mức này sao? Cha ghét con đến mức phải đuổi con đi cho khuất mắt sao?” Mắt nàng mờ đi với những giọt nước mắt không chảy ra, Whitney đứng dậy. “Nếu mọi người... thứ lỗi cho con... tối nay con không đói.”

“Sao anh có thể!” Anne thét lên khi nàng bỏ đi, bà vùng dậy từ chiếc ghế đang ngồi và giận dữ nhìn trừng trừng vào Martin. “Anh là người không có trái tim và cảm giác - thật là vui mừng khi giải thoát đứa trẻ đó ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. Làm sao mà cô bé có thể tồn tại lâu như vậy là một minh chứng cho sức mạnh của nó. Tôi chắc rằng mình không thể làm như vậy.”

“Bà đã quá tin tưởng vào lời nói của con bé, thưa quý bà,” Martin lạnh lùng nói. “Tôi đảm bảo với bà là con bé trông khổ sở như thế không phải vì viễn cảnh phải xa cách tôi. Chỉ là tôi đã đặt dấu chấm hết cho những kế hoạch tiếp tục làm một con ngốc trước mặt Paul Sevarin của nó.”
Bình Luận (0)
Comment