Worth Any Price

Chương 2

Cô ta đã ở đây. Anh biết rõ điều đó. Nick quan sát những vị khách sôi nổi của bữa tiệc khi họ đi quanh trong những khu vườn đằng sau StonyCrossPark.

Tay anh trượt vào trong túi chiếc áo khoác, tìm cái hộp nhỏ có chứa chân dung của Charlotte Howard. Chậm rãi, ngón tay cái anh vuốt ve bề mặt bóng loáng của lớp men trên cái hộp trong khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám đông.

Sau hai tháng tìm kiếm Charlotte đã đưa anh tới Hampshire, một vùng với những ngọn đồi trải thảm cây thạch nam, những cánh rừng săn bắn xưa, và những đầm lầy không thể tin được.

Hạt ở phía tây khá phát triển, có hai mươi thị trấn buôn bán phong phú với đầy len, gỗ, sản phẩm bơ sữa, mật ong và thịt xông khói. Trong số những tài sản nổi danh của

Hampshire, StonyCrossPark được coi là đẹp đẽ nhất. Trang viên và một cái hồ riêng tọa lạc trong thung lũng ItchenRiver màu mỡ. "Không phải là một chỗ ẩn náu tồi", Nick nhăn nhó nghĩ. Nếu như sự nghi ngờ của anh được chứng minh là đúng, Charlotte đã tìm được việc trong nhà của bá tước Westcliff, phục vụ như là một người hầu gái của mẹ ngài.

Trong quá trình anh săn đuổi Charlotte, Nick đã biết được mọi điều mà anh có thể về cô ta, cố gắng tìm hiểu xem cô ta đã nghĩ gì và cảm thấy gì, cảm nhận của những người khác về cô ta thế nào. Thật thú vị, những tài liệu về Charlotte đã thật là mâu thuẫn khiến Nick tự hỏi rằng bạn bè gia đình của cô ta có miêu tả về cùng một cô gái hay không.

Đối với cha mẹ cô ta, Charlotte là một cô con gái dễ bảo, háo hức làm vừa lòng, ngại làm phật ý tất cả mọi người. Sự biến mất của cô đã là một sự bất ngờ choáng váng,khi họ tin rằng cô cam chịu số phận trở thành cô dâu của Đức ngài Radnor. Charlotte đã được biết từ khi còn nhỏ rằng tài chính của gia đình cô phụ thuộc vào điều đó. Nhà Howard đã thỏa thuận với quỉ sứ, buôn bán tương lai con gái của chính họ vì lợi ích tài chính mà Radnor cấp cho. Họ đã chấp nhận sự lui tới thường xuyên của ngài từ hơn mười năm nay.

Nhưng đúng vào thời điểm mà con quỷ được hưởng món ăn của nó, Charlotte đã bỏ trốn. Nhà Howard đã làm rõ với Nick rằng họ muốn tìm được Charlotte và mang tới cho Radnor ngay không chậm trễ. Họ không hiểu điều gì xui khiến cô bỏ chạy, khi họ tin rằng cô sẽ phù hợp với vai trò là Lady Radnor.

Rõ ràng là Charlotte đã không có cùng quan điểm với họ.

Bạn bè của cô ở Maidstone, ngôi trường của tầng lớp thượng lưu nơi Charlotte đã theo học, đa số bọn họ hiện nay đã lập gia đình, họ miễn cưỡng mô tả một cô gái, người càng ngày càng căm phẫn với cách mà Radnor giám sát mọi khía cạnh của cuộc sống của cô. Rõ ràng ban lãnh đạo của trường, vì thèm muốn sự chi tiền hào phóng của Radnor, đã rất hạnh phúc để được tuân theo những ước muốn của ngài. Chương trình học của Charlotte khác với tất cả mọi người, Radnor đã lựa chọn những môn học cho cô. Ngài đã chỉ thị rằng cô phải đi vào giường nghỉ sớm hơn một giờ so với các học sinh khác. Thậm chí ngài còn quyết định lượng thức ăn cô được phân phối, sau khi quan sát thấy cô đã lên cân và cần sự mảnh mai hơn trong một lần cô về thăm nhà.

Mặc dù Nick đã hiểu được sự nổi loạn của Charlotte, anh không cảm thấy thương cảm. Anh không thương cảm với bất cứ ai hết. Từ lâu anh đã chấp nhận sự không công bằng của cuộc sống, sự xoay vần tàn nhẫn của số mệnh mà không ai có thể tránh được mãi mãi.

Nỗi căm phẫn của cô gái không thể nào so sánh với những điều xấu xa mà anh đã từng biết và có kinh nghiệm. Anh sẽ không có chuyện hối hận về việc mang Charlotte tới cho Radnor, thu về phần còn lại của tiền thù lao, sau đó vứt tất cả mọi ý nghĩ về một cô dâu không may mắn ra khỏi trí óc anh.

Ánh nhìn chằm chằm của anh không ngừng đuổi theo từng cảnh tượng, nhưng vẫn không tìm thấy dấu hiệu về Charlotte. Ngôi nhà to lớn đã đầy ắp với ít nhất là ba tá gia đình, tất cả bọn họ tham gia vào những bữa tiệc dài đến cả tháng.

Là sự kiện được tổ chức thường xuyên bởi Bá tước Westcliff. Thời gian ban ngày được dành cho việc săn bắn và các môn thể thao ngoài trời. Mỗi tối đều có hình thức giải trí như là dạ hội âm nhạc và khiêu vũ. Mặc dù gần như không thể có được lời mời đắt giá từ StonyCrossPark, Nick đã xoay sở được với sự giúp đỡ của anh rể anh, Ngài Ross Cannon. Nick đã quyết định đóng vai một gã quý tộc đang chán nản, kẻ đang cần được thư giãn vài tuần ở vùng thôn quê. Theo yêu cầu của Ngài Ross, bá tước Westcliff đã gửi tới lời mời, chẳng hề để ý rằng Nick là một gã cảnh sát Bow Street đang trong cuộc truy đuổi một cô dâu bỏ trốn.

Vô số ngọn đèn treo trên những nhánh sồi mang lại ánh sáng lấp lánh cho những trang sức của các quý bà. Một nụ cười nhếch lên từ khóe miệng Nick khi anh nghĩ rằng thật dễ dàng để lột những đồ trang sức diêm dúa khỏi những "con bồ câu" ngốc nghếch này. Cách đây không lâu anh đã có thể làm chính xác điều đó. Anh đã là từng là tên trộm cừ hơn là người bắt trộm. Nhưng bây giờ anh đã là một cảnh sát, và anh cần phải nghiêm túc.

"Ngài Sydney". Một giọng đàn ông ngắt đứt dòng nghĩ của anh, và Nick quay lại từ phía sân thượng để đối mặt với Marcus, Bá tước Westcliff. Ngài bá tước sở hữu một bộ dáng đáng sợ. Mặc dù ngài chỉ có chiều cao trung bình, cơ thể của ngài to và có lượng cơ bắp vượt trội, gần giống với một con bò đực tràn đầy sức mạnh. Các đường nét của ngài rõ ràng và quả quyết, đôi mắt sâu màu đen sắc sảo nằm trên khuôn mặt ngăm đen của ngài.

Westcliff trông không có vẻ gi giống những người thuộc giới thượng lưu. Nếu ngài không được bao bọc bởi những bộ đồ tao nhã, người ta có thể nhầm ngài với một tay công nhân cảng hoặc kẻ làm thuê.

Tuy nhiên, dòng máu quý tộc màu xanh của Westcliff thì không có gì phải bàn cãi cả. Ngài được thừa hưởng một trong những lãnh địa cổ xưa nhất trong giới quý tộc cùng một chiếc vương miện mà các tổ tiên đã giành được từ những năm cuối thế kỷ 14. Nhưng thật nực cười, người ta đồn đại rằng bá tước không phải là một người ủng hộ nhiệt thành chính thể quân chủ cũng như sự thừa kế trong giới quý tộc, bởi ngài tin rằng không nên tách một ai khỏi những lo toan cuộc sống đời thường. Westcliff tiếp tục chất giọng rắn rỏi đặc biệt của mình "Chào mừng tới Stony Cross, Sydney".

Nick thực hiện một cái cúi chào sơ sài "Cảm ơn thưa quý ngài của tôi".

Ngài bá tước quan tâm đến anh với một cái nhìn ngờ vực: "Người giới thiệu anh, Ngài Ross, đề cập đến trong thư rằng anh đang phải chịu đựng sự buồn chán".

Qua giọng nói của ngài, rõ ràng ngài ít có sự khoan dung về việc một người đàn ông giàu có than phiền về sự buồn chán quá mức. Nick cũng không. Anh băn khoăn về tính cần thiết của sự buồn chán gây thương cảm, nhưng nó đã là một phần mưu mẹo của anh.

"Vâng", anh nói với một nụ cười chán đời. "Một hoàn cảnh suy nhược. Tôi đang cảm thấy sầu muộn. Người ta khuyên tôi rằng thay đổi không khí sẽ có thể giúp".

Một tiếng càu nhàu cục cằn thoát ra từ họng ngài bá tước: "Tôi có thể giới thiệu một vài phương thuốc chính xác cho sự buồn chán – đơn giản như mang bản thân anh tới vài hoạt động hữu ích".

"Có phải ngài đang đề nghị rằng tôi "làm việc"?" Nick nói với vẻ mặt biểu lộ sự không hài lòng. " Có lẽ nên làm điều đó với ai khác. Kiểu buồn chán của tôi, dù sao đi nữa, cần một sự cân bằng của nghỉ ngơi và giải trí".

Sự khinh thường thoáng qua cặp mắt đen của Westcliff. "Chúng tôi sẽ cố hết mức để cung cấp cho anh hài lòng với cả hai điều đó".

"Tôi mong chờ điều đó" Nick lầm bầm, chú ý để giữ cho giọng nói nhã nhặn. Dù sao khi sinh ra anh cũng là con trai của một tử tước, quá nhiều năm sống ở tầng lớp dưới London đã tạo cho anh giọng điệu của tầng lớp thấp kém và những phụ âm ghê tởm. "Westcliff, ngay lúc này làm tôi dễ chịu nhất là uống một ly, và cặp với người đàn bà quyến rũ thú vị nào đó".

"Tôi có loại Longueville Armagnac đặc biệt", ngài bá tước lẩm bẩm, rõ ràng là muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện với Nick.

"Đó là sự chào mừng tuyệt vời nhất".

"Được. Tôi sẽ bảo người hầu mang đến cho anh một ly".

Westcliff quay người và rảo bước đi.

"Và một người phụ nữ quyến rũ" Nick nhấn mạnh, che dấu một nụ cười vào cái lưng thẳng tưng của ngài bá tước. "Vậy đó, Sydney, đó là điều mà mày sẽ phải kiếm cho bản thân".

Khi ngài bá tước rời khỏi sân thượng, Nick tự cho phép mình một nụ cười nhạo. Cho tới giờ anh đang đóng vai một nhà quý tộc trẻ xấu xa rất thành công. Anh đã xoay sở để làm phiền ngài bá tước vượt xa sự chịu đựng. Thực ra, anh khá là thích Westcliff với ý chí cứng rắn và sự chua cay mà anh cũng có.

Trầm tư, Nick rời khỏi sân thượng và đi lang thang xuống vườn, nơi được thiết kế với cả những không gian đóng và mở, cung cấp vô số những khoảng nhỏ riêng tư.

Không khí dầy đặc mùi thơm của cây thiên thanh và mía đầm lầy. Những con chim bị bẫy được đem trang trí trong chuồng kêu chiêm chiếp loạn xị khi anh lại gần. Đối với đa số mọi người không nghi ngờ gì đó là những âm thanh vui vẻ, nhưng đối với Nick những âm rung động không ngừng nghỉ đó tạo nên những tiếng kêu tuyệt vọng.

Anh như được xúi giục mở những cánh cửa và thả những con chim tội nghiệp đó tự do, nhưng việc đó là vô dụng khi những đôi cánh của chúng đã bị xén. Dừng lại tại mô đất cao ven sông, anh quan sát bóng tối lấp lánh xòa xuống sông Itchen, ánh trăng đã tỏa ánh sáng xuyên qua những sợi tơ nhỏ lắc lư của những cây liễu và những cụm cây sồi.

Giờ đã muộn, có lẽ Charlotte đã ở trong nhà. Tình cờ anh đi lang thang để khám phá xung quanh, Nick phát hiện ra phía bên cạnh của tòa nhà chính được xây bằng đá màu mật ong và dồn vào các góc với bốn ngọn tháp cao sáu tầng. Nó nằm đằng trước với một cái sân rộng riêng biệt chuồng nuôi ngựa, nơi giặt giũ và một tòa nhà thấp dành cho các người hầu. Phía trước của chuồng ngựa được thiết kế để có thể nhìn thấy nhà nguyện bên kia sân.

Nick như bị thôi miên bởi vẻ hoành tráng của những chuồng nuôi ngựa, không giống như bất kỳ điều gì anh đã từng nhìn thấy trước đây. Anh bước xuyên qua một tầng trệt có cổng mái vòm và tìm thấy một sân chứa nơi treo những bộ yên cương sáng bóng. Một sự pha trộn những mùi thơm đong đầy không khí: mùi ngựa, cỏ khô, da thuộc và xi đánh bóng. Có một vòi nước uống chung bằng đá cẩm thạch cho chuồng ngựa ở phía sau của sân, kế bên là những lối vào riêng rẽ tới chuồng ngựa. Nick đi băng qua những phiến đá trên sàn được chiếu sáng bằng những ngọn đuốc, gần như không tạo ra tiếng bước chân là thói quen của những cảnh sát Bow Street. Lăng mạ sự yên lặng của anh, những con ngựa dậm chân và khịt khịt cảnh giác khi anh tiến tới. Nhìn chằm chằm vào cổng tò vò, Nick phát hiện ra một dãy chuồng ngựa được lấp đầy bởi ít nhất năm tá những con ngựa. Dường như những dãy chuồng rỗng khác chắc canh là để cứu vớt các con vật. Và Nick bỏ đi xuyên qua lối vào phía tây.

Ngay lập tức anh phải giáp mặt với một bức tường đá cao đến sáu feet hơn. Không có gì phải nghi ngờ rằng nó được xây để bảo vệ những vị khách thiếu thận trọng ngã từ dốc đứng bởi không để ý thấy dòng sông bên dưới. Nick dừng lại trên đường trước một dấu hiệu không báo trước của một nhỏ, mảnh mai ngón tay lơ lửng trên đầu bức tường. Đó là một phụ nữ, tư thế đứng đầu tiên đã khiến anh nghĩ đó là một pho tượng. Nhưng một ngọn gió nhẹ đã làm tung đường viền chiếc áo sơ mi của cô và trêu chọc mái tóc màu vàng nhạt tự do khỏi búi tóc lỏng lẻo trên đầu cô.

Như bị thôi miên, anh tiến lại gần hơn, ánh nhìn chăm chăm của anh như đóng đinh lấy cô. Chỉ có một kẻ liều lĩnh ngu ngốc mới thăng bằng trên cái bức tường không bằng phẳng đó, với cái chết hiển nhiên chờ đợi nếu cô lỡ chân. Cô ta dường như không nhận ra số mệnh đang lù lù rơi xuống trước cô. Cái dáng nghiêng đầu của cô ta để lộ ra ánh nhìn chằm chằm vào chân trời tối đen. Chúa có biết việc cô ta đang làm là gì không?

Hau năm trước, Nick từng nhìn thấy một người đàn ông trong sự im lặng đặc biệt trước khi anh ta nhảy xuống tự tử từ trên một cây cầu bắc qua sông Thames.

Khi cái nhìn chằm chằm của Nick bao quát cô, anh nhận ra rằng đường viền áo dài đã bị vướng vào dưới gót chân cô. Điều đó đã thúc đẩy anh hành động. Tiến lên phía trước bằng những sải chân lén lút, anh nhấc mình một cách dễ dàng, không một tiếng động lên bờ tường.

Cô không nhìn thấy anh cho tới khi gần như anh tiếp cận cô. Cô quay lại, và Nick kịp nhìn thấy một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen của cô trong khi cô mất thăng bằng. Túm lấy cô trước khi cô có thể bị ngã, Nick kéo mạnh cô vào ngực anh. Vòng tay anh khóa cô vững chãi chỉ ngay phía dưới ngực cô. Hành động đơn giản của việc kéo cơ thể cô vào người anh mang đến cảm giác thỏa mãn lạ kỳ, như là một miếng ghép hình vào đúng chính xác vị trí của nó. Cô kêu lên một tiếng nhỏ, tự động chụp lấy cánh tay anh. Những lọn tóc vàng mượt mà trượt qua mặt Nick, hương thơm của phụ nữ tươi mát, thoảng hương vị của biển cả xộc vào mũi anh. Mùi vị làm anh ứa nước miếng. Nick bị giật mình vì phản xạ tức thì với cô – anh chưa từng đáp lại phản ứng cơ thể như vậy với một phụ nữ. Anh muốn nhảy xuống bức tường và mang cô theo như một con sói lang thang trong những cánh rừng trung cổ, và tìm một nơi riêng tư để ngấu nghiến con mồi của mình.

Cô cứng ngắc trong vòng tay anh, hơi thở cô trở nên gấp gáp: "Buông tôi ra". Cô nói, soi vào cánh tay anh. "Anh đang làm cái quái gì vậy?"

"Cô có thể đã ngã".

"Tôi không thế. Tôi rất ổn cho tới khi anh nhảy bổ về phía tôi và gần như làm tôi ngã..."

"Gót chân cô bị vướng vào viền váy".

Cẩn thận di chuyển, cô nhấc chân mình lên và nhận ra rằng anh nói đúng. "Đúng vậy". Cô nói ngắn.

Đã từng giải cứu mọi người khỏi khỏi mọi trường hợp có thể tưởng tượng ra, Nick quen nhận được ít nhất cũng là một lời cảm ơn hời hợt.

"Cô có ý định cảm ơn tôi vừa cứu cô không?"

"Tôi có phản xạ hoàn hảo. Tôi có thể tự cứu mình."

Nick cười ngờ vực, vừa bực mình vừa thích thú với sự cứng đầu của cô. "Nếu không nhờ tôi, cô đã có thể làm gãy cái cổ nhỏ nhắn của mình."

"Tôi có thể đảm bảo, thưa ngài, rằng hành động gọi là giải cứu vừa rồi là hoàn toàn không cần thiết. Dù sao đi nữa, ngài hiển nhiên muốn thế... cảm ơn. Bây giờ làm ơn bỏ tay ngài đã ra khỏi tôi". Giọng cô thể hiện chẳng có sự hàm ơn chút nào.

Nick cười ngạo, thấy rõ được thái độ chẳng hề sợ sệt của cô, mặc dù thực tế rằng tim cô đang đập điên loạn bên trong khủy tay anh. Cẩn thận anh nới lỏng tay mình và giúp cô chầm chậm xoay lại. Cô khẽ lắc lư và ấn ngón tay cô vào trong tay áo khoác của anh trong một sự bất an.

"Tôi đã túm được cô". Anh nói chắc canh.

Cô đối mặt với anh, và họ bất động khi nhìn chằm chằm vào nhau. Nick quên cả bức tường chênh vênh dưới chân anh. Điều đó dường như họ đang treo lơ lửng trong không trung, trong bầu trời tắm ánh trăng khiến cho mọi vật trở nên không có thực. Sự nhận thức bắn xuyên qua anh như một mũi tên của ánh sáng. Không thể tin được, anh tìm thấy những điều đặc biệt lạ lùng trong bản thân mình đã khiến anh giống với anh hơn là anh đã từng biết.

Charlotte!

"Tôi đã tìm được cô" anh nhắc lại trong một nụ cười mỉm.
Bình Luận (0)
Comment