Ho khan vài tiếng, nàng vỗ vỗ ngực mình, dùng ngón tay cho vào cổ họng móc móc, mới phun ra hết.
Hắn dám cả gan ám toán mình! Không trách bản mặt lão quản gia lần này u ám
hơn lần trước một chút, hóa ra, là do hạ mị dược! Xem ra lần sau phải
nhìn sắc mặt lão quản gia trước khi quyết định gặp mặt cái công tử đoạn
tụ Đông Công Bằng này!
“Ngươi dám hạ mị dược với ta? Đông Công
Bằng, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Nàng ho tới đỏ mặt, thiếu
chút nữa bị hạt dưa trong cổ họng làm mắc nghẹn.
Đông Công Bằng cười nịnh nọt, giúp nàng vỗ vai nhuận khí, lông mi chớp chớp vô tội.
“Bảo Nhi, ngươi rốt cuộc chịu gọi ta là Đông Công Bằng rồi sao? Xem ra ba
mươi lượng này có giá trị, không uổng phí ta chạy ba cửa hàng, thiếu
chút nữa bị gia phụ biết, vì ngươi, dù có lên núi đao xuống biển lửa thì Mộ Dung Bằng cũng không chối từ.”
Trên trán nàng nhanh chóng
chảy xuống ba vạch đen, nàng biết bất luận mình nói cái gì thì hắn đều
có thể tự biên tự diễn, mà còn có khả năng đổi trắng thay đen chứ chẳng
chơi. Nếu không, gia tộc Đông Công này làm sao có thể để cho hắn tiêu
phá như vậy? Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận năng lực vơ vét của
cải của hắn làm cho người nào cũng phải trợn mắt há mồm. Đánh bạc! Trăm
dặm quanh trấn Phương Viên đều không có đối thủ của người này.
“Nói ít lời vô ích thôi, chuyện của Ngô thôn có phải là ngươi làm hay không? Đánh người bị thương ngươi có biết hay không? Mau mở đập nước cho họ,
ngươi phải bồi thường tiền cho người bị thương, rồi tới nhà xin lỗi.”
Nàng đẩy tay hắn ra, cơ hồ muốn bóp chết bộ dáng thư sinh yếu ớt của
Đông Công Bằng.
“Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho
ta.” Không ngờ hắn lại cao hứng, thu hai tay lại, đi tản bộ xung quanh,
thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Kim Bảo Nhi, trong đôi mắt lộ rõ vẻ quật cường không thể nghi ngờ.
“Ta còn chưa tính sổ ngươi hạ
dược ta, ngươi lại còn được đằng chân lân đằng đầu?” Nàng suy nghĩ một
chút, được được, xem ra hắn vĩnh viễn không biết thế nào là giáo huấn.
Nàng nắm chặt quả đấm, đứng lên, từ từ xoay xoay gót chân, ngón tay chỉ
thẳng mặt hắn, trên người nổi da gà.
Tình huống tựa hồ có chút
không chính xác, không phải là hắn nên khóc lóc cầu xin mình cưới hắn
sao? Đông Công Bằng nhất thời không biết vấn đề gì đã xảy ra, rõ ràng
lão quản gia dạy mình như vậy, lại sai lầm rồi ư?
“Chỉ cần ngươi
đồng ý, Bảo Nhi, Bảo Nhi tốt của ta.” Mặc dù trong lòng đang cuống lên,
nhưng hắn vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc như thường.
Xem ra, hắn đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, cười quỷ dị. Đông Công Bằng nhìn thấy bộ mặt tươi
cười này, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, phất tay áo, chuẩn
bị chạy trốn.
“Đông Công gia gia! Đông Công Bằng lại đùa giỡn Bảo Nhi rồi!” Nàng hướng về phía tường sát vách, gào rống.
“Cái thằng nhóc này, hãy xem ra trừng trị hắn thế nào!” Một tiếng rống lên,
phút chốc, một lão nhân cả người treo đầy vàng bạc châu báu xuất hiện ở
cửa, nghênh ngang xông tới đá bay tôn tử (cháu trai) lên trời.
Thê thảm thay, mình đã chậm một bước, vẻ mặt Mộ Dung Bằng đau khổ xoa xoa cái mông đau đớn của mình.
“Có đồng ý thả nước cho Ngô thôn không? Có đồng ý bồi thường tiền bạc cho
người bị thương không, có đồng ý đi xin lỗi không?” Nàng hừ nhẹ, đi tới
trước mặt hắn, thuận tiện chào hỏi lão nhân, “Đông Công gia gia, tốc độ
của người thật sự là càng ngày càng nhanh hơn.”
Lão nhân gia đắc ý cười, cực kỳ hưng phấn đưa dây xích tay bằng bạc cho Bảo Nhi.
“May nhờ có con đưa gậy trượng (ba-toong) này, dùng rất thuận tay.” Lão giơ
giơ gậy trượng trong tay, thuận tiện đạp một cước vào người tôn tử, cái
thằng nhóc này, lại gây sự ở bên ngoài, nhưng thật ra vẫn không dùng
nhiều lực đạo.
“Ôi, gia gia, người nhẹ chút, xương của con đều bị người giẫm đứt mất.” Đông CôngBằng khoa trương kêu gào ầm ĩ.
Thấy hai người vừa bực mình vừa buồn cười, hắn diễn trò nhiều năm như vậy
cũng không thấy phiền hà, thường xuyên cùng lão quản gia kẻ xướng người
họa đã nghiện vô cùng.
“Này, trả lời đi!” Có Đông Công gia gia ở đây, khí thế của Kim Bảo Nhi lại cao hơn một bậc, cũng ra vẻ giẫm lên một cước.
“Được, được, cái gì cũng được”, hắn lập tức nghe theo, “Mượn hoa hiến Phật,
chặt gậy trúc của ta làm gậy trượng cho gia gia, lại còn không biết xấu
hổ.” Đương nhiên, câu sau cùng hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Rõ ràng cái gì cũng nghe thấy, nhưng Kim Bảo Nhi trực tiếp làm như không nghe thấy, nàng nhìn sắc trời, cảm thấy cũng nên trở về dùng bữa tối, quay sang
cáo từ Đông Công gia gia.
“Gia gia, hắn không thể đi, đã uống mị
dược rồi đến lúc đó chà đạp đám nha hoàn trong phủ thì còn ra thể thống
gì!” Đông Công Bằng lẩm bẩm, giọng chua lè nói.