Phía sườn núi bên
kia? Kia không phải là thôn nhỏ cách đây mười dặm đường sao? Sắc mặt lão đạo sĩ trầm xuống, đánh giá từ trên xuống, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Bình Sinh không khỏi cắn răng thầm than, đồ đệ ngốc ơi là đồ
đệ ngốc!
“Nếu lão phu nhớ không lầm chỉ đường tới đó ít nhất phải vài ngày, ngươi là nữ nhân, sao trong nhà lại yên tâm cho ngươi một
mình đi tới đây?” Nhìn nửa thân trên của nàng đều dựa vào trên người đồ
đệ, trong lòng lão đạo sĩ hiểu rõ, người này chắc chắn là yêu quái.
Chỉ là, nhìn yêu khí của nàng ta cũng bất quá trăm năm, căn bản kém xa Xà
công tử ngàn năm kia. Tới cùng là nàng ta ẩn giấu yêu khí không bị chính mình phát giác hay thực sự nàng chỉ là một con tiểu yêu, lại dám to gan xuất hiện trước mặt mình, là vì sao?
Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ quyết định giả vờ tới cùng, xem rốt cuộc trong hồ lô của nàng bán cái gì.
Nữ tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bình Sinh nhìn về phía mình, không
khỏi đỏ mắt lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nóng ấm rơi xuống mu
bàn tay hắn đang đỡ lấy cánh tay của mình.
Trong tai vang lên giọng nói nam tử, nàng theo lời nói của hắn mà nói ra, lại thêm vào nét mặt buồn khổ.
“Trong nhà chỉ còn một tiểu đệ bị nhiễm bệnh, vì tới chỗ người thân mượn chút
ngân lượng nên mới phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn. Trên đường vì trốn
tránh kẻ bắt cóc nên mới bị thương gót chân.” Tiếng nói non mềm lộ ra
chút sầu bi, lại càng trở nên đáng thương.
“Sư phó, chúng ta vẫn
nên đưa nàng trở về, dù không gặp phải người xấu nhưng rắn độc thú dữ
cũng không ít.” Bình Sinh vừa đỡ tay sư phó, vừa đỡ lấy người thiếu nữ.
“Phía sườn núi? Được được, chúng ta cùng đi.” Cắm kiếm đào vào vỏ, lão đạo sĩ chập choạng đi về phía trước.
Nữ tử mảnh mai tựa vào trong lòng Bình Sinh, khập khiễng đi về phía trước, liếc mắt về phía bóng dáng trong rừng trúc, liếc mắt ra hiệu.
Trong rừng trúc, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, ánh trăng mờ mịt, có vẻ yên lặng dị thường.
Mấy con rắn nhỏ leo ra từ trong động, tất nhiên là thấy nữ xích xà biến
thành hình người, càng thêm tôn kính với xà yêu ngàn năm này, cẩn thận
uốn người đi đến bên cạnh hắn, khè lưỡi ra tín hiệu cầu khẩn.
“Cơ hội chỉ có một lần, lần sau chúng ta sẽ lại chơi tiếp thôi.” Đôi mắt
màu lam cong cong, giày trắng của hắn có tiếng chuông đinh đang vang
lên, nhướng mắt nhìn sắc trời, vút lên không trung đạp lên ánh trăng trở về.
Đám rắn nhỏ đành phải từ bỏ thái độ, trở về trong động.
Hắn vào cửa, yên lặng thổi chút khí, cửa lớn từ từ đóng lại.
Cả người khéo léo đi thẳng đến giường, thân hình giống như bị ngâm nước,
từ từ nhỏ đi, ngay cả mái tóc dài đến eo cũng từ từ co lại, y phục biến
mất trở thành bộ y phục màu trắng nhỏ.
Lúc này đứng bên giường, hắn đã hoàn toàn phục hồi nguyên trạng.
“Lộ Nhi?” Mơ màng, Kim Bảo Nhi dụi dụi mắt, sau gáy có chút đau đớn, không
khỏi kì quái, nhưng nhìn thấy hắn cũng giống mình mơ hồ xoa xoa mắt ngáp lớn, không khỏi tự giễu: “Vừa rồi tỷ tỷ còn mơ thấy ngươi biến thành
thiếu niên tuấn mỹ, sớm biết vậy nhìn thêm một chút, không biết sao lại
ngủ thiếp đi.”
Nàng thật sự cho rằng đó là mộng sao? Cắt!
Trong lòng Lộ Nhi cười thầm, nhưng không lộ ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, về sau Lộ Nhi sẽ biến thành mỹ nam, ta không phải là tiểu tướng
công của tỷ tỷ sao? Sau này đẹp thế nào cũng là của tỷ tỷ.” Nháy mắt,
hắn tựa đầu cọ vào trong lòng nàng.
“Được được, Lộ Nhi ngoan, có
điều nên ngủ đi, người ngươi sao lại lạnh như vậy, tỷ tỷ ôm ngươi sẽ
không sợ lạnh.” Nàng ngáp một cái thật lớn, sờ nắn thân hình nhỏ nhắn
của hắn, không khỏi có chút thương tiếc nói, nhấc chăn kéo lên người Lộ
nhi, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Tối nay không được, vậy thì ngày mai!
Hắn cười lạnh lùng, cũng vì vừa đi chơi nên cảm thấy hơi mỏi mệt, thêm nữa
hương thơm trên người nàng quanh quẩn giữa mũi, mới nhắm mắt lại đã ngủ
thật say.