Ôm thùng gỗ, thầm thì một câu quái dị, thân hình xinh xắn nhỏ nhắn của Lộ Nhi lại vô cùng linh hoạt, trong lòng bàn tay phảng phất luồng gió nhẹ. Dừng lại
một chút, hắn nhìn thấy Kim Khoáng đi tới, lập lức cắn cắn môi. Bịch
một tiếng, thùng gỗ rơi xuống đất, hắn lập tức lau nước mắt tại chỗ.
“A, đây không phải là tiểu tướng công của đại ca sao? Sao lại giặt nhiều y phục như vậy” , Kim Khoáng dưới ánh mắt đốc thúc của nương tử Y Đình, đon đả chạy tới, không cam lòng giúp hắn thu thập y phục bị rơi
tung tóe: “Ta giúp ngươi thu lại.”
“Cám ơn nhị cữu tử (em vợ).” Không ngờ Lộ Nhi lại nín khóc, mỉm cười thuận miệng đáp lại.
Người nào đó lại vì hắn nói như vậy mà suýt nữa vấp phải bậc cửa, nhìn thoáng qua nương tử đang nén cười, nhẫn! Kim Khoáng tự nói với chính mình, hai ba bước mang thùng gỗ đặt bên cạnh giếng.
“Vậy ngươi gọi ta là
nhị cữu tử đi, có thể nói cho ta biết hay không, đại ca, khụ,
đối với ngươi có hay không, cái kia?” Kim Khoáng có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng.
“Cái kia là cái gì?” Hắn vui vẻ chạy đến bên
cạnh giếng, nằm úp sấp lên cạnh giếng xem khuôn mặt nhỏ nhắn đang dập
dờn trong nước, đôi mắt đen chuyển thành màu xanh, khinh thường liếc
mắt, lại biến về màu sắc nguyên thủy.
“Chính là, ngươi có ngủ
cùng đại ca hay không, có hay không, ôm đó.” Y Đình nhìn thấy
tướng công không nói ra được, chủ động tiến lên, vẻ mặt tươi cười.
“Có chứ.” Hắn cực kì thật thà gật đầu, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Nhìn vẻ mặt hai người thở dốc vì kinh ngạc, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng kì vọng như vậy mà vẫn có bộ dáng không thể tin nổi, nhìn người khác chán ghét.
Chỉ thấy hai ngươi phi tới một góc bàn bạc cái gì đó.
“Nàng xem đại ca thật sự luyến đồng đó, nước phù sa không chảy ruộng ngoài,
họ hàng nhà nàng không phải có một tiểu nam oa sao, đưa hắn tới đây.”
“Được, bây giờ đi ngay.”
Chỉ nghe hai giọng nói thầm như vậy, cực kỳ hưng phấn chạy ra phía cửa.
Hắn buồn chán quay qua quay lại nhìn bóng dáng hai tên ngốc kia. Chẳng lẽ
bọn họ cho rằng như vậy có thể lật đổ mình, sau đó đợi Kim Bảo Nhi qua
đời sẽ lấy gia sản sao? Đúng là nực cười!
“Ôi, ngọn gió nào đón
người tới vậy, Đông Công thiếu gia.” Mới vừa chạy đến chỗ ngoặt, thiếu
chút nữa va phải, Kim Khoáng vội vàng kéo nương tử của mình dừng lại.
“Cái kia…” Vuốt cằm, Đông Công Bằng nhíu mày, nhớ lại phải xưng hô thế nào với người tự xưng là “Tiểu tướng công” đây.
“Cái kia là cái nào?” Một bóng dáng nhỏ xinh chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, ngẩng đôi mắt đáng yêu ngập nước mắt nhìn về phía hắn.
“Chính là nó!” Vỗ đùi, Đông Công Bằng chỉ vào đ vật nhỏ trước mắt, mới
nhận thấy hai phu thê Kim Khoáng đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
“Đông Công thiếu gia, ngay cả ngươi cũng nghe được tin tức rồi?” Y Đình cẩn thận hỏi dò.
Không nghĩ tin tức đại ca có luyến đồng phích đã bị tiết lộ, xem ra tam đệ và đệ muội cũng sẽ biết, không được, động tác của bọn họ phải nhanh hơn,
tuyệt đối không thể là người đến sau.
Nhưng mà vào trong lỗ tai
Đông Công Bằng lại phiên dịch thành một giải thích khác: Kim Bảo Nhi
thật sự nhận tiểu oa nhi này là tiểu tướng công!
“Đúng là đã biết tin, bản thiếu gia mới tới đây gõ cửa!” Đông Công Bằng vừa giơ ngón trỏ ra thấy tiểu oa nhi há miệng ngáp một cái, cuống quít rút ngón tay lại, hắn vẫn không quên hôm qua vừa bị cắn.
“Gõ cửa?” Phu
thê Kim Khoáng nhìn nhau cười, “Được được, vậy các ngươi cứ vui vẻ chơi
đùa, chúng ta còn có việc, xin phép cáo lui trước.” Lòng bàn chân như
quét mỡ, chạy trốn vô cùng thống khoái.
Lộ Nhi mặc kệ Đông Công Bằng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giếng bắt đầu múc nước, hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm!
Nghĩ đến lúc Kim Bảo Nhi trở về nhìn thấy tủ quần áo rỗng tuếch, khóe miệng phấn nộn không khỏi lộ ra vẻ đắc ý cười gian.
Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay xà công tử đâu!