Ngay sau đó, vang lên tiếng vải ma sát, đôi mắt của hắn cong thành hình mặt trăng, môi hồng
hé mở, thầm thì hát lên một khúc nhạc, cầm bút trong tay đặt bút viết,
vừa viết xong “Tĩnh Dạ Tư” lần thứ mười, hắn vươn cánh tay đặt tờ giấy
vừa viết xong sang một bên. Kỳ tích xảy ra, mỗi lần lật một tờ đều giống chữ viết ở mặt trước, đếm lại vừa vặn 100 lần.
Kỳ thật, chỉ cần
nàng không đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì dùng một chút yêu thuật đơn
giản, chỉ cần nửa khắc có thể hoàn thành.
“Tỷ tỷ, Lộ Nhi viết xong rồi, tỷ thay xong chưa?” Hắn ngồi trên ghế lắc lư đôi chân, hai tay chống cằm, tỏ vẻ nhàm chán.
“Nhanh như vậy sao?” Nàng kinh ngạc đi tới.
Y phục tơ lụa trắng tuyết ôm lấy một đôi tay hơi thô ráp vươn tới trước
mặt hắn, lật giấy mỏng xem xét, trên mặt giấy là nét chữ tinh tế tới mức ngay cả nàng cũng không viết ra được.
“Lộ Nhi, chữ viết của đệ
rất tốt, xem ra ca ca đệ dạy đệ rất khá,” Nàng xúc động, nghiêng mặt
sang, nhưng chỉ thấy hắn ngu ngơ nhìn mình, “Rất kỳ quái sao?” Trên mặt
tỏ vẻ quẫn bách, nàng vội vàng nhìn lại y phục bằng lụa mỏng trên người.
Sớm biết thế đã không thử mặc, ngay cả ánh mắt Lộ Nhi nhìn mình đã hơi quái dị, xem ra thật sự kì quái rồi.
“Vâng, rất kì quái,” Hắn chân thành gật đầu, “Không phải kỳ quái bình thường.”
Hắn quan sát đánh giá bộ ngực của nàng bị bao phủ bởi lụa mỏng, đỉnh núi
như ẩn như hiện, mà vòng eo mảnh khảnh như liễu rủ chưa đầy nắm tay,
thêm nữa là cái mông hơi vểnh, quả thật là lồi lõm đúng chỗ!
“Ta
không nên mặc,” Nàng hoảng hốt, lần đầu mặc nữ trang ngay cả mình cũng
cảm thấy kì quái, “Sớm biết như vậy đã không nhận quà của tên đoạn tụ
kia, có người nào lại đưa nữ trang cho nam nhân!” Nàng thì thào lẩm
bẩm, muốn đi thay lại y phục.
Trong lòng nàng đã sớm mắng tên đoạn tụ Đông Công Bằng mấy trăm lần.
Là hắn đưa?! Đôi mắt Lộ Nhi hiện lên một chút quái dị, nhưng lập tức biến
mất, tay nhỏ của hắn kéo nhẹ ống tay áo nàng đang muốn rời đi, dùng ánh
mắt khát vọng vô hạn nhìn nàng.
“Không phải nói khó coi sao? Ta sẽ đi thay bộ này.” Nàng có chút mê muội nhìn tay hắn.
“Lộ Nhi nói kỳ quái, không phải nói tỷ mặc kỳ quái,” Hắn nhếch miệng
cười, dùng tay chỉ lên trên đầu nàng vẫn đang búi tóc giống như nam
nhân, “Nào có ai mặc y phục nữ nhân lại vẫn buộc tóc giống nam nhân?”
Hắn đứng ở ghế nhỏ, lung lay thân mình đứng lên, thấy nàng đỡ người mình,
lại càng lớn mật đưa tay chạm vào búi tóc của nàng, kéo dây buộc nhẹ
nhàng tách ra.
Mái tóc đem mềm xõa trên vai nàng, chắc chắn phía
sau lưng đã chạm vào cái mông e lệ, khiến thân hình thiếu nữ mảnh dẻ và
dịu dàng hoàn toàn nở rộ.
“Lộ Nhi, sao lại thả hết tóc của tỷ tỷ
như vậy, khi đi ngủ chắc chắn sẽ cuốn lại thành búi rối.” Nàng thoáng
trách cứ, giơ tay muốn buộc lên.
Đêm nay, động tác của hắn hoàn
toàn giống như một nam tử trưởng thành, làm cho nàng không khỏi mê mẩn
tâm thần, hoảng hốt nhìn động tác của hắn, cứ thế phiếm hồng trên mặt.
“Tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân bên ngoài, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cuối cùng Lộ Nhi cũng rõ ràng ý nghĩa của câu này rồi.” Hắn
nhướn đôi mắt tràn ngập vẻ vui sướng, trực tiếp ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp thẹn thùng.
“Nói bừa”, mặt nàng ngày càng hồng, nhưng nghe
những lời vừa rồi của hắn, quả thực không muốn chỉnh lại tóc, “Làm sao
đệ biết những lời này?” Không ngờ Lộ Nhi tuổi còn nhỏ lại có thể nói ra
lời thi ca như vậy.
Hắn kiễng chân lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, đôi mắt long lanh tỏa sáng.
“Trong sách nói đó, tỷ tỷ chính là yểu điệu thục nữ, còn Lộ Nhi đương nhiên là quân tử hảo cầu rồi!”
Nàng bây giờ càng khiến hắn muốn nàng, dịu dàng e lệ tựa như một nụ hoa sắp nở, xấu hổ bao bọc lấy chính mình.
Nghiêng người về phía trước, hắn muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Đột nhiên, cửa lớn bị đạp ra oành một tiếng.
“Chết rồi, hiệu buôn bị bốc cháy, đại ca!” Hai vợ chồng Kim Chuyên, Kim
Khoáng không báo trước phá cửa chạy vào, hét lớn hai tiếng, nhất thời
trừng mắt to chỉ vào đại ca của bọn họ, “Huynh!”
Kim Bảo Nhi đã trắng xanh cả mặt…