Cuối con hẻm nhỏ, Kim Chuyên căng thẳng nhìn xung quanh trống không, hai tay vỗ nhẹ vài
tiếng, một bóng dáng mập lùn thong thả đi tới ở chỗ rẽ ngoặt.
“Mạc lão bản, sao ngươi lại lật lọng, rõ ràng không được đốt kho lương của
hiệu gạo, tại sao lại thiêu cả kho gạo của Kim gia ta!” Kim Chuyên tức
giận kéo áo Mạc lão bản.
Như vậy, việc buôn bán của Kim gia sẽ
phải chịu ảnh hưởng rất lớn, chẳng qua hắn chỉ muốn Mạc lão bản tìm
người phóng hỏa, để mình vừa lúc cứu hỏa vừa náo động, đến lúc đó vị trí tổng quản sẽ là của mình, không ngờ Mạc lão bản lại là kẻ không giữ chữ tín như vậy!
“Chậc chậc, Tam công tử nhà họ Kim, lúc trước ta
nghe ngươi nói muốn đốt tiệm gạo, là ngươi nói sai chứ không phải ta
nghe lầm, nếu tới nha môn thì ngươi là người sai khiến, tội danh cũng
không nhỏ.” Tráo đổi hai quả cầu sắt trong tay, Mạc lão bản tươi cười
đắc ý.
Tháng sau, tiệm gạo của Mạc gia sẽ chính thức khai trương, thật sự là thuận tay.
Nghe thấy hắn nói như vậy, tay của Kim Chuyên nhất thời buông lỏng một chút, vừa ảo não vừa sợ bị tố giác, trong phút chốc hắn không khỏi hối hận
vạn phần. Nếu việc này bị đại ca biết thì vị trí tổng quản này, cả đời
mình đừng hòng nghĩ tới.
“Yên tâm, ta cũng không phải kẻ ngốc,
khẳng định sẽ không nói ra ngoài, có điều, về sau ngươi phải làm vài
việc cho ta mới được, được không?” Mạc lão bản nheo mắt cười, dưới ánh
trăng, một nửa mặt màu đen, một nửa mặt màu trắng, có vẻ dị thường quái
dị.
“Chuyện gì?” Ngực run lên, Kim Chuyên cảnh giác nhìn hắn, bị mắc bẫy một lần, mình tự nguyện không mắc lần thứ hai.
“Hiện tại ta còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói sau? Dù sao ta cũng sẽ không
hại ngươi.” Giọng điệu của Mạc lão bản rất thoải mái vỗ vỗ vai hắn.
Trong ngõ nhỏ, đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, không khỏi
ngẩn ra: “A, đây là tiểu oa nhi nhà ai, nhìn thông minh lanh lợii như
vậy, vừa rồi nghe thấy cái gì? Ngươi nói thật đại thúc sẽ cho ngươi ăn
kẹo.” Mạc lão bản cười khanh khách ngồi xổm người xuống, lấy một viên
kẹo từ trong cổ tay áo, cố ý đong đưa trước mắt tiểu oa nhi hai lần.
Nhưng mà, Kim Chuyên vừa nhìn rõ người vừa tới, sắc mặt nháy mắt xanh mét,
cái gì mà tiểu oa nhi, đây không phải tiểu tướng công của đại ca sao?
Lộ Nhi nở nụ cười vô hại, vươn hai tay muốn bắt được viên kẹo kia, lắc
đầu: “Lộ Nhi không nghe thấy cái gì, đại thúc, Lộ Nhi muốn ăn đường.”
Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn, Kim Chuyên không khỏi lơi lỏng tinh
thần, có điều kì lạ là đã trễ thế này, làm sao hắn có thể xuất hiện tại
nơi này, chắc là do đại ca đang cứu hỏa, hắn thừa dịp người không chú ý
đã chạy loạn.
“Tốt, bé ngoan, đây, viên kẹo này cho ngươi”. Mạc
lão bản nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu oa nhi, cảm thấy vô cùng
tốt, lại nhéo vài cái nữa, mới đặt viên kẹo vào tay đứa nhỏ, đứng dậy
phủi mông tính rời đi, “Đến lúc đó ta sẽ phái người tới tìm ngươi, nhưng chớ quên chuyện đêm nay, nếu không Tam công tử, chúng ta sẽ gặp nhau
tại nha môn.” Hắn cười lạnh vài tiếng, thân hình mập ú biến mất ở chỗ rẽ của ngõ nhỏ.
Lau mồ hôi lạnh trên mặt, Kim Chuyên đương nhiên
biết mình bị người uy hiếp, nhưng lại không có cách nào, nhìn Lộ Nhi
đang tách vỏ viên kẹo, đành phải ngồi xổm người xuống muốn ôm hắn trở
về.
“Bất kì cái gì Lộ Nhi đều đã nghe thấy rồi, tam cữu tử.” Nhìn thấy Mạc lão bản đi khỏi, vẻ mặt trẻ thơ của Lộ Nhi lộ ra tinh quang,
đôi môi phấn nộn cười đen tối, đôi mắt đen trực tiếp nhìn sắc mặt kịch
biến của người phía trước.
Tay còn đang duỗi ở trong không trung, Kim Chuyên khốn khổ giật giật khóe miệng, lòng không yên nháy mắt nuốt nước bọt.
“Ngươi nghe thấy cái gì?”
“Cái gì nên nghe, ta đều đã nghe thấy, bao gồm cả nguyên nhân gây ra trận
hỏa hoạn này.” Học theo bộ dáng của Mạc lão bản vỗ vỗ vai của hắn, Lộ
Nhi đương nhiên cảm giác được thân hình người nào đó cứng ngắc.
“Nếu ngươi dám nói cho đại ca, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài!” Cắn chặt răng, Kim Chuyên kiên quyết không muốn lại bị uy hiếp.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn không phải là một tiểu oa nhi trong tưởng tượng của hắn, mà là xà yêu ngàn năm.
“Không nói cũng được, ngươi phải đồng ý làm vài chuyện giúp ta,” Lộ Nhi quyết
tâm học bộ dạng này tới cùng, ngay cả lời nói cũng giống với Mạc lão
bản, “Không đồng ý cũng được, chúng ta sẽ gặp nhau ở nha môn.” Hắn cầm
viên kẹo ném vào trong cái miệng đang mở lớn kia, phủi phủi tay.
Mình ghét nhất là bị ăn kẹo!
“Ực!” Không sợ nghẹn cổ họng, Kim Chuyên trực tiếp nuốt viên kẹo xuống.
Mặt hắn nhất thời sụp đổ, rốt cuộc mình đã trêu chọc ai, ngay cả một đứa nhỏ vài tuổi cũng có thể uy hiếp mình thẳng thừng…