Một người làm ôm Kim
Bảo Nhi chạy như điên vào Kim gia, đằng sau có nhóm người Kim Khoáng ,
Kim Chuyên, thuận đường túm theo đại phu đã lớn tuổi, đoàn người từ từ
đi về phía phòng của Kim Bảo Nhi. Kim Khoáng một cước đá văng cửa phòng
khép hờ, còn chưa kịp nói tiếng nào, mọi người ngây ngốc!
Dưới
ngọn đèn nhỏ, Lộ Nhi đang ngồi trên ghế lắc lư hai chân nhỏ, miệng phấn
nộn đang hát vài câu, nhìn thấy có người mở cửa, có vẻ bị hoảng sợ, chờ
tới khi thấy rõ ràng hạ nhân đang ôm Kim Bảo Nhi, hắn vui vẻ, nhảy xuống ghế chạy ra.
“Ca ca, ca ca, chơi cùng Lộ Nhi.” Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn tràn ngập mong chờ.
“A, tiểu công tử, làm sao người lại ở trong phòng, không phải vừa rồi người còn chạy vào trong tiệm gạo sao?” Phượng nha hoàn lách qua đám người,
lau sạch tay, giữ chặt lấy hắn hỏi.
“Vừa rồi có đại ca ca ôm Lộ
Nhi chạy ra từ cửa sau, sau đó ta về nhà trước cùng ca ca.” Trong đôi
mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, hắn giả bộ lắc lắc đầu suy nghĩ.
Nhất
định là do đại hiệp vừa rồi cứu Lộ Nhi, Phượng nha đầu nhất thời tỏ vẻ
chỉ kém nước đền thần bái Phật, kéo Lộ Nhi tới bên giường, dặn hắn ngồi
im, không nên lộn xộn.
Áo ngoài của Kim Bảo Nhi nhanh chóng được
cởi ra, bởi vì bên trong có bó ngực nên bằng phẳng như không có gì. Mọi
người cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ đặt nàng lên giường, làm sạch lỗ mũi của nàng theo lời đại phu, sau đó lau rửa sạch sẽ tay chân.
“Đại phu, ngài không bắt mạch sao?” Kim Chuyên không hiểu nhìn đại phu đang muốn đi khỏi.
“Bắt mạch?” Đại phu hừ lạnh, cho được hai xu tiền lại còn muốn bắt mạch, hai vị tiểu công tử Kim gia này cũng quá keo kiệt, một cục xương già còn
bắt chạy tới, “Yên tâm, không chết được, chỉ là bị khói sặc nên hôn mê
ngất đi mà thôi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của lão phu thì đợi một
khắc nữa ngài ấy sẽ tỉnh, nếu còn chưa tỉnh thì cho người tới tìm lão
phu, tiền khám gấp đôi!” Dứt lời, chòm râu run lên, trực tiếp rời đi.
Kim Khoáng tức giận dậm chân, mắng to cái kẻ thấy tiền là sáng mắt!
Bọn hạ nhân cũng không chịu nổi liếc mắt nhìn Nhị công tử và Tam công tử. Y Đình và Vân Tình xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
“Hôm nay mọi người nên trở về nghỉ ngơi đi, dù sao một lát nữa đại ca sẽ
tỉnh lại, vất vả cả một đêm rồi, ngày mai còn phải dọn dẹp tiệm gạo.” Y
Đình giả bộ ngáp dài, kéo tướng công mình đi.
Còn Vân Tình cũng không ngoại lệ, túm Kim Chuyên ra ngoài.
Nhìn thấy thế, đám hạ nhân cũng không dám nán lại, Phượng nha hoàn phân phó
một người hầu đi nấu canh gừng, sau đó đứng dậy đi múc nước.
Trong phòng chỉ còn lại Lộ Nhi vẫn yên tĩnh ngồi trên giường, cùng với Kim Bảo Nhi đang nhẹ nhàng mở mắt ra.
“Khụ, Lộ Nhi, đệ không sao chứ?” Nàng liếc mắt một cái nhìn thấy Lộ Nhi, vội
vàng muốn đứng dậy ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của hắn.
Không ngờ
trước khi mình ngất đi lại thấy hắn vội vàng chạy vào, lại không ngừng
gọi tên mình, chỉ có điều lúc đó nàng đã hết hơi sức, trí não mờ mịt,
ngất đi.
“Không sao, Lộ Nhi rất tốt, làm sao có thể có việc gì,
tỷ xem này, không bị thương chút nào”, hắn nhìn thấy tay chân của nàng
nhũn ra, không khỏi cười thầm trong lòng, đêm nay sẽ không trốn thoát
khỏi bàn tay của mình rồi, “Tỷ tỷ, tỷ đau chỗ nào? Lộ Nhi xoa xoa giúp
tỷ, vừa rồi tỷ cứ ngủ mãi, hù chết Lộ Nhi rồi.” Hắn chủ động lại gần,
đặt tay lên bộ ngực của nàng nhẹ nhàng xoa nắn.
Kim Bảo Nhi lo
lắng hắn bị thương nên không nghĩ ngợi nhiều, đánh giá trên dưới một
lần, nhìn thấy da dẻ hoàn hảo, nói chuyện lanh lợi, cuối cùng nàng cũng
hạ xuống trái tim thấp thỏm.
“Đại công tử, người tỉnh rồi?”
Phượng nha hoàn bưng một chậu nước đi vào, vừa kinh ngạc vừa vui mừng,
đặt chậu nước bên cạnh giường, “Người không biết đâu, đã dọa chết Phượng nhi rồi, may mà ba người đều không xảy ra việc gì. Đinh chủ quản vẫn
ổn, người không cần lo lắng. May mắn hôm nay có một vị đại hiệp xông vào cứu mọi người. Võ công của hắn hơn người, bộ dáng còn anh tuấn hơn Phan An mấy lần, lúc ấy…Mà thôi trước tiên lau rửa thân thể rồi ngủ tiếp,
ngày mai Phượng nhi sẽ kể lại cho công tử nghe.”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của Kim Bảo Nhi, Phượng nha hoàn đỏ mặt, tiện tay giúp nàng cởi y phục.
Một bàn tay nhỏ đột nhiên đặt ngang trước người Kim Bảo Nhi, Lộ Nhi nháy mắt ra hiệu với Phượng nha hoàn.
“Không cần, ta giúp ca ca lau người, ngươi là nữ nhân, lau người cho ca ca sẽ
bất tiện, sau này có thể không gả đi được, chẳng lẽ muốn ca ca lấy
ngươi?”