Buổi chiều, sau khi
Kim Bảo Nhitỉnh lại, liền vội vàng ra ngoài đi tới chỗ để gạo mới, Lộ
Nhi buộc lại quần áo nhảy xuống giường, bước đi vài bước lại suy nghĩ
tới cảm xúc quái dị vừa rồi của chính mình.
Hắn làm sao có thể để cho “con mồi” đưa lên đến miệng thì bỏ qua? Mắt thấy nàng cam tâm tình
nguyện đem thân hiến dâng cho hắn, còn hắn, thì ngược lạitay chân luống
cuống, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, nghĩ không ra rốt cuộc
là vì cái gì, hắn nhấc chân bước ra khỏi phòng, còn chưa suy nghĩ được
là sẽ đi đâu, hắn liền đụng đầu vào người khác đến choáng váng.
“Ồ, Lộ Nhi, ta đang muốn đi tìm ngươi đây, không có bị đụng đến hỏng chứ,
đi đường không thể chỉ nhìn xuống đất, mà còn phải nhìn người nữa.” Kim
Quáng đưa tay đỡ lấy Lộ Nhi, cười mỉa mai nói.
Hắn đây là đang dạy bảo mình? Lộ Nhi không vui nhíu chặt chân mày.
“Ý ngươi là, một cái tát còn có thể nhắm hướng? Vậy không biết ngươi nhìn
người như thế nào lại đụng vào ta?” Vừa lúc trong lòng đang khó chịu
không cách nào phát tiết được, hắn âm thầm cười lạnh, đến rất đúng lúc.
Kim Quáng không có ý thức được trong lòng người nào đó đã sinh ra ý nghĩ tà ác, hắn chỉ cho rằng Lộ Nhi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, bất đắc dĩ Lộ Nhi nắm được nhược điểm của hắn, hắn chỉ có thể cười nịnh nọt.
“Đúng đúngđúng, ngươi nói đúng, phải rồi, chuyện ngươi nói lão đạo sĩ cùng đệ tử của hắn đã vào Lạc Thu trấn, ta đã làm theo lời ngươi cho bọn họ một chậu máu tươi chó mực, bọn họ hiện tại đang ở tại Vĩnh Lai khách điếm,
ngươi có muốn đi nhìn họ một lát hay không?” Thật ra thì hắn rất muốn
biết vì sao Lộ Nhi lại ghét lão đạo sĩ như vậy.
Nhược điểm của
bản thân đã rơi vào tay Lộ Nhi, nhưng hắn cũng không thể cả đời cứ để Lộ Nhi nắm tròn nắm dẹt được, hôm qua nói mớ không cẩn thận bị nương tử
nghe được, hôm nay hắn vừa bị hung hăng giáo huấn một trận, muốn hắn tìm cơ hội phản kháng, Lộ Nhi bắt được nhược điểm của hắn, nếu hắn cũng có
thể bắt được nhược điểm của Lộ Nhi, về sau sẽ không cần phải nghe lời Lộ Nhi nữa, bởi vì, có Lộ Nhi ở đây, Kim gia có khả năng sẽ rơi vào tay
nó.
“Được, đi nhìn một chút đi.” Lộ Nhi chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, ý bảo dẫn đường.
Bóng dáng một lớn một nhỏ không nhanh không chậm ra khỏi Kim gia, bóng dáng
nhỏ nhắn đi phía sau thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ từ trong
tay áo lấy ra một phiến lá trúc mềm mại, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi,
trong nháy mắt phảng phất như có một luồng gió tà khí thổi đến, manglá
trúc cuốn vào không trung.
Hai người tiến vào khách điếm vừa mới
ngồi xuống, vừa gọi một bình trà, đúng lúc, thấy lão đạo sĩ cùng Bình
Sinhđang đi xuống lầu, lại ngồi vào chỗ đối diện với bọn họ.
“Tiểu nhị, cho một phần bánh màn thầu.” Bình Sinh nhìn về phía tiểu nhị đang đứng tại quầy sau lưng mình nói.
Nhưng mà tiểu nhị vẫn không nhúc nhích, bóng hình quen thuộc kia làm Lộ Nhi
không khỏi vui vẻ cong lên khóe môi phấn hồng, hàm răng trắng tinh cắn
một miếng bánh bao ướt tươi mới, hút lấy nước thịt bên trong.
“Tiểu nhị cho một phần bánh màn thầu.” Bình Sinh cho là tiểu nhị không nghe thấy nên lớn giọng gọi một lần nữa.
Nhưng trong lúc hắn đang nghi hoặc vì sao điếm tiểu nhị này là vô lễ như vậy, chỉ thấy tiểu nhị từ từ nghiêng đầu, trên mặt kiều mỵ có phần lạnh
nhạt, nhìn thẳng đến chỗ của hắn.
“Thật xin lỗi, khách quan, bổn
điếm không có bánh màn thầu, cũng không có thức ăn chay.” Đem khăn lau
vắt lên trên bả vai, tiểu nhị do Trúc Hồng hóa thân đưa ánh mắt nhìn về
hướng Lộ Nhi, chỉ thấy mỉm cười không nói, hắn liền cảm thấy yên lòng,
bản thân không hiểu sai ý.
“Ngươi, là ngươi…” Bình Sinh kích động đứng lên, nhưng suy nghĩ đến nửa khắc, mới phát hiện chính mình vốn
không biết tục danh của nàng, “Cô nương, ngươi vẫn chưa chết sao?” Hắn
một nửa vui mừng một nửa lo lắng, vui vì nàng vẫn còn sống, bây giờ đang đứng trước mặt hắn, lo vì, nàng rơi từ vách núi đen cao như vậy, lại
bình yên vô sự, chẳng lẽ nàng thực sự là yêu quái?
Lão đạo sĩ
cũng trừng hai mắt, đôi tay nắm chặt Đào Mộc kiếm sau lưng, tập trung
chỉ cần nàng có hành động thiếu suy nghĩ liền một kiếm tiêu diệt.
“Cô nương?” Nàng cười giễu cợt một tiếng, đi ra phía trước một tay cầm lấy
bàn tay của Bình Sinh đặt lên ngực mình, sắc mặt diễn trò, “Ai là cô
nương?”
Trong lòng Bình Sinh nổ ầm ầm rất rối loạn, nhưng bàn tay hắn cảm giác được sự rắn chắc, làm cho trong đầu hắn càng trống rỗng,
điếm tiểu nhị rất giống với cô gái đêm đó, đến tột cùng là người nào?