Bởi vì cửa hàng gạo
chuyển sang cửa hàng mới, cho nên Đinh chủ quản có công việc giám sát
công nhân cùng tiểu nhị cũng dời đến, vừa mới nhìn vào thì đã đâm đầu
vào ba người này, sắc mặt trong nhất thời ngẩn ra, ý thức được mình đang luống cuống nên cũng nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt của mình.
“Chủ tử, Đông Công công tử, tiểu công tử.” Mọi người cũng chào hỏi, từ sau
khi Kim Bảo Nhi thu Lộ Nhi về làm đệ đệ, ông liền phân phó tất cả mọi
người cùng tiểu nhị đều gọi hắn là tiểu công tử.
“Đinh chủ quản,
bắt đầu từ ngày mai, Đông Công công tử sẽ ở cửa hàng gạo của chúng ta để học việc, ngươi sẽ phụ trách để dạy hắn, ngàn vạn lần không được bởi vì là công tử nhà Đông Công mà cho hắn lười biếng, nếu không, ta sẽ không
có cách nào giao phó lại cho Đông Công gia gia.” Vỗ vỗ bả vai Đinh chủ
quản, Kim Bảo Nhi ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Cái gì, không phải nàng dạy mình, mà là cùng Đinh chủ quản? Mặt Đông Công Doãn suy sụp,
cũng trộm nhìn nét mặt của Lộ Nhi, trong lòng chắc cũng đã biết hắn đang lén nhìn nên cũng rất vui vẻ.
“Bảo Nhi, ngươi không phải đã
đồng ý với gia gia là sẽ dạy ta rồi sao? Đây có tính là bội ước* không?” Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, dùng sức tràn ra một vẻ mặt mà hắn
tự nhận là tươi cười, hắn lấy lòng hỏi.
Bội ước*: phản bội lời hứa
Bội ước? Cặp mắt nàng chuyển một cái, tất nhiên cũng hiểu được ý tứ trong
lời nói của hắn, nhưng cũng không trực tiếp trả lời, mà chỉ dùng một lời nói hết sức uyển chuyển khiến hắn giật giật khóe môi.
“Đông Công Doãn, ta chỉ đồng ý với gia gia ngươi là sẽ cho ngươi đến đây để học
tập, nhưng là học với ai, cái này cũng không nhắc tới, lại nói, vừa mới
bắt đầu đương nhiên là sẽ học từ những cái đơn giản trước, nếu như ngươi đến cả những việc đơn giản cũng không làm được, thì làm sao có thể theo ta để học cách quản lý cửa hàng gạo?” Tính toán của hắn cũng không
phải quá mức công khai rồi, vốn là nàng cũng chưa có ý tưởng muốn bắt
đầu dạy hắn, nhưng nếu ngay cả một chút kiên nhẫn cũng không có, hắn thể nào cũng sẽ bể vỡ khi về nhà.
Lộ Nhi nghe thấy thế, làm như gặp
chuyện lạ gật đầu nhỏ, đừng nhìn Bảo Nhi ngày thường chỉ là một dáng vẻ
nam tử nhu nhược, nhưng chính luận* với đạo lý, cũng hiếm có nam tử nào
có thể thắng được nàng, cũng không biết vì sao, đối với mình, Bảo Nhi
vẫn không cách nào phân biệt được vẻ mặt thật giả, chuyện này cũng thật
là quái dị.
Chính luận*: ngôn luận chính xác hợp lý
Người
nào đó lập tức bị lời nói của nàng làm cho sặc đến nói không thành lời,
ít ra thì Bảo Nhi cũng giữ lại cho hắn một con đường, chính là nếu mình
cố gắng học thì mới có thể dạy mình, nếu còn phản đối nữa, thật là sẽ
phải đi về rồi bị gia gia cầm gậy đuổi theo.
Nhưng vào lúc này,
có hai bóng dáng lại đột nhiên dừng lại ở đằng trước cửa hàng gạo đã
cháy sạch, nhìn từ trên xuống chỗ dưới chân cửa sổ.
“Không biết
chủ nhân của cửa hàng đắc tội với người nào, lại bị người ta phóng hỏa
thành thế này.” Lão giả sờ sờ chòm râu, liên tiếp lắc đầu mấy cái.
Là hắn! Mắt to mộng nước của Lộ Nhi thoáng qua một chút kinh ngạc, không
biết cái lão đạo Ngưu Tị Tử này làm sao lại chạy tới nơi này.
“Lão nhân gia, thỉnh chỉ giáo?” Kim Bảo Nhi ngược lại hết sức có hứng thú,
dù sao đây cũng là cửa hàng của Kim gia, dưới tình huống bị tra trúng
bệnh, thậm chí có người còn nhìn ra được huyền cơ trong đó, trong lòng
không khỏi vui vẻ.
“Dưới cửa sổ nhà bình thường làm sao lại có
cây nến? Nói rõ nhất định là có người cố ý để cây nến ở dưới chân cửa sổ nên mới đưa tới hỏa hoạn, thật là cũng khó trách tiểu nhị nơi này buổi
sáng hôm nay lại muốn dội máu chó đen để trừ tà tức.” Lão đạo sĩ vốn
định đi dạo trong thành một chút để tìm xem có chỗ nào quái dị hay
không, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, nhưng thấy xong lại không hiểu
vì sao lại cảm thấy có chút thất vọng, xem ra, phải đi dạo sang chỗ khác rồi.
Cây nến! Kim Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn về phía dưới chân cửa
sổ, quả thật nơi đó còn sót lại một chút vết cây đèn dầu, nàng nhớ mỗi
ngày, trước khi đóng cửa tiệm cũng luôn kiểm tra lại một phen, mình chưa bao giờ đặt cây nến trong cửa hàng ở vị trí tựa vào cửa sổ, bởi vì đây
chính là đại kỵ trong cửa hàng gạo!
Vừa định nói cảm ơn, một tiểu nhị mặc áo màu xám tro đã xách theo trà lúa mạch thơm ngát đi tới.
“Đinh chủ quản, trà ngài muốn đã đem tới, còn một chút điểm tâm, đợi lát nữa
một tiểu nhị khác sẽ đem tới.” Người tới chính là Trúc Hồng, nàng đặt
bình trà xuống, cặp mặt Bình Sinh trợn to, hô lên một tiếng.
“Ngươi… ngươi làm sao lại tới nơi này.” Bình Sinh vẫn luôn không nói chuyện,
kinh ngạc hỏi, lúc này mới nhận ra sự luống cuống của mình, quay mặt
sang hướng khác thì lại nhìn thấy lão đạo sĩ đang trừng mình một cái,
lúng túng cúi đầu.
“Trà bánh của Đinh chủ quản đưa tới rồi à?
Tiểu nhị, vất vả cho ngươi rồi.” Lộ Nhi chẳng biết từ lúc nào đã leo lên những túi gạo đặt chồng chất lên nhau, đung đưa hai chân, cặp mắt thật
to vụt sáng, cười như không cười nhìn về phía Đinh chủ quản.
Đinh chủ quản phì cười gật đầu một cái, hẳn là không ngờ tiểu công tử lại
thông tuệ như thế, hài đồng bình thường ở độ tuổi này cũng còn chưa sáng suốt bằng hắn.
“Không yêu cũng có yêu, có yêu lại là không yêu,
đây thật là một yêu nghiệt hoành thành cả triều đại.” Lão đạo sĩ cười
lạnh một tiếng, khóe mắt liếc về phía tiểu nhị.
Người này không
chỉ có dáng vẻ tương tự với xà yêu, vả lại hình như còn cố ý xuất hiện
trước mặt mình, bên trong tuyệt đối có kỳ quái!