Kim Bảo Nhi không thể tin được khi vuốt ve sống lưng non nớt mềm mại của hắn, ngoại trừ còn
lại chút hơi lạnh, cảm giác có vảy lúc nãy cũng không còn, giống như
chưa từng tồn tại.
“Sao có thể như vậy, rõ ràng vừa rồi ta có
chạm phải…” Nàng thì thào tự nói, hai mắt nàng chăm chú nhìn lưng trơn
nhẵn trắng nõn của hắn, non nớt mà mịn màng.
“Tỷ đã sờ thấy cái
gì?” Lộ Nhi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trợn to long lanh, kinh
ngạc mà hồn nhiên ngây thơ, bộ dáng tựa hồ nói rằng hắn có chút không
hiểu lời nói của nàng, “Tỷ tỷ, chẳng lẽ trên lưng Lộ Nhi có rất nhiều
thịt sao?” Nói xong, bàn tay mủm mĩm nhỏ bé cũng giơ lên, uốn cong về
phía sau để sờ lưng mình, nhưng do tay quá ngắn, hắn có làm cách nào thì cũng không thể sờ tới sống lưng được.
Hắn bất đắc dĩ cắn môi hồng, giống như hắn đang rất muốn biết chạm trên lưng hắn sẽ cảm thấy thế nào.
“Ha ha” Nàng nhìn thấy bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch của hắn, không khỏi bật cười, lấy tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của hắn.
“Không phải nhiều thịt, chỉ là có chút đáng yêu mà thôi, không ngờ ngươi từ
nhỏ sống trong rừng lại có thể được nuôi lớn như vậy, xem ra ca ca của
ngươi nhất định rất thương ngươi, đều đem thức ăn ngon cho ngươi hết,
nếu không thì bây giờ ngươi cũng chỉ có da bọc xương thôi.” Trong lúc
nhất thời, nàng đã không còn nhớ đến chuyện vừa rồi, nàng đau lòng vỗ vỗ cái mông nhỏ của hắn.
Cái gì mà có chút đáng yêu, hắn chính là
xà công tử ngàn năm, trong giới Xà Yêu là thuộc hàng có nhân khí, làm
sao lại chỉ có điểm đáng yêu như vậy? Nhất định là do hình hài tiểu oa
nhi này, trừ bỏ chuyện “đái dầm” mà nữ nhân này có chút bất mãn ra, nếu nàng nhìn thấy hình hài thật sự của hắn thì chắc chắn hai mắt nàng sẽ
si mê hắn mà xem.
Mà nàng, lại dám nói mình có chút đáng yêu! Hắn bất mãn rũ mắt xuống, dựa vào ngực Kim Bảo Nhi, nhìn nơi đẫy đà ẩm hiện dưới làn nước ấm trong suốt, hắn không nhịn được cúi đầy cắn một cái.
“Lộ Nhi?” Nàng kêu lên, vội vàng rút tay về che chắn, không hiểu sao hắn lại đột nhiên muốn cắn mình.
“Tỷ tỷ một chút thịt cũng không có, ăn không ngon.” Hắn quay lưng đi, rất
là khó chịu dùng tay nhỏ bé vỗ về mặt nước, văng lên vô số bọt nước, lại bắn lên trên hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn.
“Ta vốn không được mấy lượng thịt!” Nàng buồn cười nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình,
nhưng thế nào cũng rắn chắc hơn so với Lộ Nhi, “Chẳng lẽ, lúc còn ở
trong rừng, ca ca ngươi đều cho ngươi ăn thịt người?” Nàng kinh hoàng
khi nghĩ đến đây, sắc mặt nàng tái đi.
Thịt người? Nàng thật sự
rất biết cách tưởng tượng, mặc dù đó là chuyện của ngàn năm trước rồi,
lúc đó hắn còn chưa tu luyện thành xà tinh, chuyện ăn thịt người là khó
tránh khỏi, nhưng bây giờ, hắn nghĩ tới mùi vị đó trong dạ dày liền xuất hiện mùi tanh ói, thật sự rất khó ăn, chỉ ăn có một lần hắn nhất định
sẽ không ăn lại lần thứ hai.
“Tỷ tỷ, thịt người có mùi vị như thế nào?” Tay nhỏ bé dụi dụi mắt, mí mắt hạ xuống, hắn mơ hồ hỏi.
“Thịt người, ta chưa từng ăn…” Đầu nàng lại càng mơ hờ, chỉ cảm thấy câu trả
lời này có chút quái dị, nhưng nàng lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn
không có ăn thịt người, “Lộ Nhi, có cảm thấy mệt mỏi không? Thật là,
thời tiết hôm nay có chút nóng nực, sợ rằng Tam Phục Thiên* năm nay lại
càng nóng, đến lúc đó, ngươi phải mang theo dù nhỏ khi đi học, tránh cho bị cảm nắng.” Nàng ôm hắn từ phía sau, từ từ đi về hướng bờ hồ, chỉ sợ
hắn không cẩn thận lại ngủ gục ở trong nước.
(*Tam Phục Thiên: những ngày nóng nhất trong năm.)
Tam Phục Thiên mà còn phải đi học sao? Bắp chân của hắn còn ở trong nước
đạp mấy cái, không được nếu như vậy chẳng phải hắn sẽ bị lộ tẩy?
Mình nhất định phải tìm ra biện pháp mới được, nhưng mà, mi mắt hắn dần dần
rủ xuống, căn bản là không thể tránh khỏi chuyện kế tiếp, mơ mơ màng
màng xoay người lại ôm lấy cổ nàng, tựa đầu vào người nàng, hai mắt nhắm nghiền hít lấy hương thơm từ cổ nàng.
“Lộ Nhi, mau lau người rồi mặc quần áo vào, tỷ tỷ ôm ngươi đi về nghỉ.” Rốt cuộc cũng đã đi ra
khỏi hồ tắm, nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, lại thấy vài giọt
nước còn đọng lại trên lông mi thật dài của hắn, cái miệng nhỏ nhắn đang lầm bầm gì đó, lại ngủ thật say.
Nàng vô phương với hắn, trước
mắt nàng mặc quần áo cho chính mình, rồi cầm lấy cái khăn lau người cho
hắn, nàng đỏ mặt nhìn chằm chằm vào nơi mũm mĩm ( :D2 ), nàng cắn răng
tùy ý lau hai cái, mặc quần áo cho hắn.
“Nếu ngươi lớn hơn một
chút, ta sẽ không cần phải chăm sóc ngươi nữa.” Nàng nói ra một câu, lại cười một tiếng, mở cửa ôm hắn đi về phòng.