Có lẽ chuyện cửa hàng lương thực của Kim gia ở Lạc Thu Trấn bị cháy nên
cửa hàng vừa mới khai trương có mấy ngày, nghênh đón không ít hàng xóm
láng giềng, buôn bán cũng vô cùng thuận lợi và náo nhiệt, cộng với một
công tử Đông Công gia trợ giúp, thật đúng là đem cả phố Bắc bịt chật như nêm cối *.
(*ý là rất chật, con kiến cũng không chui qua được.)
Nhưng mà, mới có mấy ngày, không nghĩ đến phía đối diện cũng xuất hiện một
cửa hàng lương thực khác, bán với giá rất thấp thu hút đi hơn phân nửa
số lượng người mua.
“A, đây không phải là Kim gia Tam công tử
sao? Tại sao lại buôn bán như vậy?” Mạc lão bản từ xa nhìn thấy bóng
dáng của Kim Chuyên, liếc mắt ra hiệu tiến lên thăm hỏi.
Vừa nhìn thấy Kim Chuyên, hắn tất nhiên là kích động nhìn tứ phía, thấy Kim Bảo
Nhi đang đứng ở cửa tiệm nhìn chăm chú về phía hắn, hắn lúng túng xoa
xoa đôi bàn tay, gãi gãi đầu, đành làm mặt dày cười giả dối một tiếng.
“Ta còn tưởng là người nào mở cửa hàng lương thực trước cửa chúng ta, thì
ra là Mạc lão bản.” Hắn tới gần, cố gắng đè thấp giọng nói “Mạc lão bản, không phải nói tháng sau mới khai trương sao? Người này đối với Kim gia chúng ta đúng là cạn tàu ráo máng!” Trong giọng nói không thiếu phần lo âu, nhưng mà bởi vì trong tay Mạc lão bản lại có nhược điểm của mình
nên hắn cũng không thể làm gì được.
“Vốn là định tháng sau mới
khai trương, nhưng mà kho hàng lại không thể chứa thêm được nữa, cũng
không có cách nào, huống chi mấy ngày nay, cửa hàng lương thực của Kim
gia các người kiếm được không ít, coi như chia bớt một chén canh, Kim
gia cũng không chết đói.” Mạc lão bản vuốt chòm râu ngắn của hắn cười
tà không dứt, đồng thời cũng đang khẽ nhìn về phía Kim Bảo Nhi, có phần
hả hê xoay người tiến vào trong điếm nhà mình.
Rốt cuộc bọn họ
đang nói cái gì, tại sao nhìn Tam đệ cùng lão chưởng quầy có vẻ như là
quen biết? Kim Bảo Nhi như cũ không có chút hảo cảm nào đối với Mạc lão
bản nghi ngờ nhìn bọn họ.
“Ca ca…” Vừa mới tan học, Lộ Nhi hào
hứng chạy đến ôm lấy nàng, thân thể nho nhỏ thiếu chút nữa đã làm Kim
Bảo Nhi ngã xuống mặt đất.
Lộ Nhi? Nàng liếc nhìn phía sau hắn,
thấy Đông Công Doãn đang hỗn hễn cố gắng đuổi theo sát phía sau, giống
như muốn ăn tươi nuốt sống Lộ Nhi, nhìn thấy nàng hắn không khỏi cười
một tiếng, hai người kia nhất định là khắc tinh của nhau.
“Bảo
Nhi, hắn dám bỏ một con sâu lông vào trong cổ áo của ta.” Sắc mặt Đồng
Công Bằng bắt đầu đỏ lên, hắn trừng hai mắt nhìn Lộ Nhi, hung hăng cáo
trạng.
Tên nhóc con này, thừa lúc mình so hở, lén bắt con sâu
lông bỏ vào trong cổ áo mình, khó trách trên đường về lại khó chịu như
vậy, hai tay hắn mò mẫn trên lưng cả ngày, cuối cùng phải chạy đến trong rừng trúc, cởi hết quần áo ra mới bắt được con sâu lông, không ngờ Lộ
Nhi lại chạy về trước.
“Ngươi có phải đã làm gì Lộ Nhi rồi
không?” Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Lộ Nhi sẽ không vô duyên vô cớ
trêu chọc người khác, Đông Công Doãn, đừng giống như một đứa trẻ cùng so đo với Lộ Nhi, ngươi lớn hơn hắn, nên có bộ dạng của người lớn.”
Sắc mặt Đông Công Doãn lúc đỏ lúc trắng, nghĩ thầm tại sao Bảo Nhi lại biết trước đó mình đã nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Nhi một cái? Nhưng vừa
cúi đầu lại nhìn thấy tiểu oa nhi đối diện đang làm một cái mặt quỷ, vừa tức vừa không làm gì được, chỉ có thể coi như không thấy, hay là trước
mặt Bảo Nhi hắn cứ thu liễm một chút.
“Mạc lão bản, thế nào lại
mở cửa hàng lương thực ở đây?” Lộ Nhi khiêu khích Đông Công Doãn bất
thành, không còn thú vị nên nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to ngập nước
vừa chuyển, môi mỏng bỗng nhiên cất lên, “còn bán phá giá, điều này rõ
ràng là muốn đoạt mối làm ăn của Kim gia mà.” Nhìn cửa hàng lương thực
phía đối diện dán chữ to, hắn lại nhìn thấy Kim Chuyên đang gian nan đi
về phía ngược lại, mắt Lộ Nhi tràn đầy vẻ hài hước.
“Ngươi biết
những chữ kia?” Đông Công Doãn cũng có chút kinh ngạc, tiểu oa nhi lúc
nào cũng bướng bỉnh mà có thể biết chữ sao? Một hài đồng cùng lắm cũng
chỉ biết đếm một hai ba, hắn lại có thể biết được những chữ phức tạp như vậy, vẫn nên nói hắn là thông minh, hay là quái dị?
“Ngươi đừng
xem thường Lộ Nhi còn nhỏ, không chừng hắn còn biết được nhiều chữ hơn
ngươi nữa.” Kim Bảo Nhi mở miệng nói, lại nghi hoặc nhìn Lộ Nhi, “Lộ
Nhi, làm sao ngươi biết hắn là Mạc lão bản? Điều này trên giấy dán cũng
không có viết.” Nói xong không tự chủ sờ sờ viên trân châu trong tay áo.
Thu hết động tác của nàng vào mắt, Lộ Nhi cười khanh khách lộ ra hàm răng
trắng nõn, bởi vì hắn vừa mới chạy xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong
đưa của hắn phủ một chút phấn hồng, như một quả đào sắp chín muồi vậy,
làm cho người khác muốn cắn một cái.
“Đương nhiên là vừa mới nghe người làm gọi hắn như vậy, ca ca, việc buôn bán của Kim gia chúng ta bị hắn đoạt mất rồi, không bằng…” mắt to long lanh nhìn Đông Công Doãn,
chống lại là ánh mắt không thể giải thích được, lộ ra nụ cười có dụng ý, “Không bằng, để cho ta cùng Đông Công ca ca biểu diễn, giúp ca ca hấp
dẫn khách đến.”
Chỉ chỉ chính mình, tầm mắt Đông Công Doãn dừng
lại trên người Kim Bảo Nhi và Lộ Nhi, biểu diến? Mình cái gì cùng không
biết, chẳng lẽ hắn nhân cơ hội này lại muốn chỉn h mình sao?