Theo âm thanh búng
tay, đám người đang vây quanh cũng trợn to mắt, mỹ nam thẹn thùng đang
mặc áo bào nghe thấy tiếng vang “răng rắc”, không khỏi cúi đầu nhìn
xuống, tuyến đuôi của một cọng chỉ nhỏ kết gạo giống như không được cột
lại chắc chắn, những hạt trắng sữa nối đuôi nhau theo cọng chỉ nhỏ rơi
xuống.
“Chuyện gì xảy ra thế này.” Đông Công Doãn sững sờ, chợt
nghĩ tới điều gì, nhanh chóng ném cây quạt đi, sắc mặt bạo hồng, đôi tay hốt hoảng níu lại cọng chỉ nhỏ, “Ngừng ngừng, đừng rớt nữa!” Nhưng có
thể là do tay chân luống cuống, nên ngược lại càng không níu giữ được
cọng chỉ nhỏ.
Rốt cuộc trong lúc hắn đang níu kéo, không nghĩ
tới, hạt gạo cũng đã rơi xuống soàn soạt theo những cọng chỉ nhỏ, so với một đường chỉ nhỏ hồi nãy, thì hiện tại đơn giản chính là hóa việc nhỏ
trở thành việc lớn.
“Lộ Nhi…” Kim Bảo Nhi không thể tin được nhìn những hạt gạo đang rơi ở trên người Đông Công Doãn, đã từ chỗ mông phân tán đến bộ ngực, lộ ra hai chỗ đỏ tươi, “Ngươi đã làm như thế nào vậy?” Một cái búng tay có thể làm áo bào tán loạn? Trừ phi, cọng chỉ đó là bị hắn nắm trong tay.
“Ca ca, vui không?” Lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hắn ngồi xổm xuống vân vê một hạt gạo, đôi mắt màu đen xuất hiện
một tia tà tứ, lúc ngồi dậy lại đổi thành một dáng vẻ ngây thơ,
“Cọng chỉ nhỏ không chịu đựng được quá lâu đương nhiên là sẽ không chống đỡ
được sức nặng của gạo, Lộ Nhi cũng là đoán chắc thời cơ.” Đương nhiên là còn nắm thóp được dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Đông Công Doãn.
“Nhưng mà, dù nói như vậy, Đông Công Doãn thật sự cũng là có chút đáng
thương…” Nàng dừng một chút, ánh mắt ngượng ngùng liếc tới cái người
đang ngơ ngẩn đứng giữa đám người, “phốc” một tiếng, cười lên, “Nhưng
mà, hắn thật đúng là có thiếu một chút khí chất của nam tử, rèn luyện
một chút cũng là điều tốt.”
Thấy nàng không những không trách
mình ngược lại còn cười vui vẻ như vậy, hắn cũng có chút kinh ngạc, nhìn nụ cười tao nhã lịch sự của người đang mặc một thân nam trang kia,
ngược lại cảm thấy dù giờ phút này dáng vẻ nàng mặc trang phục nam nhân, nhưng lại thật tươi mát mê người, vì sao lại có nhiều người tin nàng là nam tử? Nhưng mà, cho đến sau một khắc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ
rồi…
“Rơi sạch rồi…” Đông Công Doãn lẩm bẩm một mình, nhìn đống
gạo trên đất cũng chưa tỉnh táo lại, mấy hạt gạo trong lòng bàn tay so
với những hạt gạo rơi dưới đất cũng thưa thớt đến buồn cười.
“A,
là Đông Công công tử, Đông Công công tử mặc lên những hạt gạo kia.” Một
tiếng nói yếu ớt làm nũng của một nam sinh vang lên, khăn lụa trong tay
vung lên, liều mạng chen vào đám người để đi vào chỗ đất đầy gạo khiến
cho vạt áo của y rũ xuống.
“Nhanh, mau nhặt lấy a!” Không biết là người nào hô lên một tiếng, đám người cười to kia mới kịp tỉnh ngộ, mọi người chen tới trước hoặc ngồi xổm xuống nhặt tìm hạt gạo trên đất, đây là những hạt gạo mà Đông Công công tử nổi tiếng lừng lẫy ở Lạc Thu trấn mặc vào, ở cách đây mấy thị trấn nhỏ, có không ít “nam sắc” thích thu
thập những món đồ mà hắn từng dùng qua, đáng tiếc nhà Đông Công rất ít
khi cho hắn đi ra ngoài, nhưng lần này, đúng là giàu to rồi.
Hóa
ra là như vậy… Kim Bảo Nhi rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lộ Nhi lại tìm đến
Đông Công Doãn để làm mẫu rồi, đôi lông mày nhíu lại, liền vỗ vỗ tay.
«Các vị bà con cô bác ở đây, thật xin lỗi, những hạt gạo này không thể đưa
ra ngoài, chỉ có thể mua ở bổn điếm một cân gạo thì mới có thể mang đi
mười hạt gạo mà Đông Công công tử mặc trên người, nếu muốn lấy được
những hạt gạo này, xin mời bà con cô bác mua gạo ở cửa hàng! " Giọng nói ngày thường ổn định của nàng cũng tăng thêm vài lần, làm cho bên tai
mọi người vang lên một tiếng nổ vang.
Mua một cân gạo nhận mười
hạt gạo, vậy mua mười cân gạo không phải sẽ là trăm viên gạo hay sao?
Rất nhiều người bấm tay tính toán một chút, mắt lộ ra hung quang, nhìn
chầm chầm mọi người, cũng đợi không được nữa, giống như nổi điên mà vọt
vào trong cửa hàng.
Thấy vậy, Kim Chuyên cùng Kim Quáng đang ôm
nương tử di chuyển tránh né sang bên cạnh, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị
giẫm thành nhân thịt khô.
" Nhanh, đem gạo chuyển ra, nói không
chừng hôm nay có thể bán đi một nửa số gạo. " Kim Bảo Nhi cất giọng nói
với tiểu nhị, đem áo bào cuốn lên, cũng vọt vào cửa hàng gạo để tự mình
thu ngân.
Nàng không phải là bỏ quên mình chứ? Đôi môi đỏ mọng
của Lộ Nhi bất mãn cong lên, đang cảm thấy cô đơn thì khóe mắt vừa
thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy Đông Công Doãn đang ngượng ngùng lấy
cánh tay che đi cảnh tượng trước mắt trốn ở một góc, trong lòng tất
nhiên cũng trở nên vui sướng, đi xéo tới quán trà ở đối diện, liếc nhìn
dáng vẻ dựng râu trợn má của Mạc lão bản, không khỏi hả hê huýt sáo lên, chỉ bằng hắn, mà cũng dám đấu với Kim gia!
Nhưng mà, ở ngoài đám người kia, hai bóng dáng đạo bào màu xanh dương đang lén vân vê hai hạt gạo ở trong lòng bàn tay, nhìn được nửa khắc, hình như đã xác nhận ra
được điều gì.
" Sư phụ, thứ làm đứt nó đi cũng không phải là do
người làm, mà là những răng nhỏ xuyên thấu của xà yêu làm đứt nó đi, nói như vậy, trong Kim gia không chừng có người mà chúng ta đang muốn tìm! " Trên mặt Bình Sinh vui mừng, nhiều ngày tìm kiếm như vậy cũng không
uổng phí.
Không ngờ chỉ vừa muốn đi ngang qua, một bước liền dẫm
phải hạt gạo, trong lòng áy náy, nhặt lấy hạt gạo đang sắp muốn trả lại, liền phát hiện dấu vết trên hạt gạo.
" Bằng vào đạo hạnh đang bị giam cầm của chúng ta cũng không thể đối phó với xà yêu, xem ra, chỉ có thể đợi đến ngày Tam Phục để chúng trở về với nguyên hình. " Miệng lão
đạo cười lên, híp mắt vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ rồi sau đó phân phó,
" Bình sinh, ngươi đi điều tra một chút, Kim gia gần đây có chuyện lạ
gì xảy ra hay không. "