Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 78

Trời ạ! Mười ngón tay của hắn, cổ, khuôn mặt cứ thế giống như bị vảy căn nuốt, vảy trắng thật nhỏ đang lan tràn, hình như muốn xâm chiếm cả người Lộ Nhi, da thịt trắng sữa nhất thời biến thành vô số vảy rắn.

“Cho nên ta mới không nho ngươi đụng vào ta... “ Hắn rũ mắt xuống, đậy kín con sống lớn mãnh liệt trong mắt hắn, chậm rãi lui về phía sau, trong khi đó hàm răng nho nhỏ đang dài ra hai cái răng nanh sắc nhọn, mảnh khảnh giống như ngâm châm, nhưng có thể thấy rõ.

Chân Lộ Nhi? Kim Bảo Nhi không thể tưởng tượng nổi hai cái chân ngắn nhỏ nhắn ngày thường bây giờ đã bị vảy bao phủ, không biết khi nào quần hắn lại bị rơi xuống đất, hiện ra một cái đuôi nhỏ thật dài, vòng mấy vòng trên mặt đất.

Rắn! Lộ Nhi biến thành rắn!

Nàng trợn to cặp mắt, bất tri bất giác lui về phía sau, cho đến khi chạm phải bức tường lạnh như băng không thể lui tiếp, mới giật mình tỉnh ngộ, Lộ Nhi, hắn không phải là người! Hắn là một con bạch xà, giống như mọi người nói chính là Xà Yêu!

Vảy màu trắng tầng tầng lớp lớp lan tràn trên da thịt hắn, vốn là thân thể nho nhỏ lại hóa thành một có rắn nhỏ mảnh khảnh, thân thể thật dài, quần áo trên người hắn cũng bị cởi bỏ hết, con rắn nhỏ phát ra “xì...” một tiếng, lay động chui vào thùng nước tắm, “phù phù” đầy bọt nước văng lên.

“Nói, đạo sĩ...” Kim Bảo Nhi tay chân như nhũn ra, nhớ tới trên trấn đồn có đạo sĩ muốn bắt yêu, “Không được, ta phải đi tìm đạo sĩ tới để giúp hắn khôi phục lại hình người, hắn biến thành yêu, sẽ ăn thịt người...” Khi nàng còn bé đã từng nghe người lớn nói, một khi yêu quái hiện nguyên hình sẽ cực kỳ hung ác, không chỉ cắn người, còn có thể ăn thịt người!

Thân thể nàng dựa sát vào tường từ từ di động, thật vất vả mới có thể chống tay đi đến cửa, nhưng mà, nàng nuốt nước miếng một cái, kỳ quái nhìn cửa gỗ trước đây bây giờ đã bị lấp kín không có đường ra, ngay cả cửa sổ cũng biến mất không có dấu vết, gian phòng không còn chút ánh sáng, đến năm ngón tay cũng không nhìn thấy rõ.

“Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?” Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái đột nhiên vang lên, phát ra từ hướng thùng nước tắm, mang theo những tiếng cười chế nhạo.

Toàn thân nàng cứng nhắc, ngồi xổm xuống dựa vào tường, chỉ hận không thể biến chính mình thành không khí.

Lộ Nhi, có phải ngươi muốn ăn hết tỷ tỷ hay không? Lúc nãy thức ăn còn đặt trước cửa, nếu sớm biết trước, mình còn không nhanh nhẹn hơn một chút bò dậy mang thức ăn đến cho hắn, nói không chừng bụng no một chút sẽ còn chừa cho mình một con đường sống.

“Tỷ tỷ, sao ngươi không trả lời? Như vậy Lộ Nhi sẽ nhào tới đó, để ta suy nghĩ một chút, không phải là ngươi sợ tới mức đái ra quần rồi chứ?” Trong thùng tắm truyền đến tiếng nước chảy “rầm rầm rào rào”, hình như là một con rắn đang rất nhàn nhã trong thùng tắm.

Hắn thật sự muốn nhào đến ăn mình? Kim Bảo Nhi lập tức giơ tay lên, cũng không quản là hắn có nhìn thấy hay không, âm thanh run run đáp lại: “Ta... ta ở chỗ này, Lộ Nhi.” Tè ra quần? Chẳng lẽ mình lại tè ra quần giống hài tử năm tuổi như hắn, không đúng, nghe nói yêu quái có thể sống đến mấy trăm năm, thậm chí hơn nghìn năm, hắn, rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, nàng vỗ vỗ vào mặt, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này.

Làm sao đây? Nếu là người, nàng sẽ không sợ, nhưng đối với yêu quái, nên làm như thế nào đây? Đạo phù? Không có! Kiếm gỗ đào trong truyền thuyết? Không có! Nàng bất đắc dĩ thở dài, người Kim gia, tại sao lại không đủ can đảm chứ, cho dù là yêu, cùng lắm là bị hắn nuốt vào bụng thôi, có cái gì mà đáng sợ.

Nghĩ đến đây nàng hít một hơi thật sâu, xoa hai chân đang mềm nhũn, chỉ mong lúc nguy cấp có thể nhanh chóng chạy thoát.

“Tỷ tỷ, hiện tại ở đây rất mát mẻ, mấy ngày nay Lộ Nhi đều ngâm mình trong thùng tắm, phía ngoài ánh mặt trời quá nóng, chỉ cần ra ngoài, ta liền sẽ bị biến về nguyên hình, cho nên ngươi hỏi ta tại sao không đi đến trường, Lộ Nhi cũng không bị bệnh, nếu phải đến trường thật thì ta cũng chỉ có thể lấy bộ dáng của một con rắn mà đi, đến lúc đó tiên sinh cùng đồng học không bị dọa sợ đến kêu loạn mới lạ.”

“...” nàng nghe mấy tiếng cười đùa này, nháy mắt trong đầu xuất hiện khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, cùng với tiếng cười trẻ thơ, thì ra, đây tất cả chẳng qua là giả dối.

“Tỷ tỷ, thật sự bên ngoài rất nóng, Tam Phục Thiên luôn luôn là đại kỵ của Xà Yêu chúng ta, nhất là Xà Yêu hóa thành hình người, bởi vì đã quen sống với hình dạng con người, một khi trở về hình dạng của rắn, sẽ rất sợ hãi, cho nên Lộ Nhi muốn sống bên cạnh ngươi, chỉ có ngươi mới hiểu rõ Lộ Nhi nhất.” Hắn tiếp tục nói.

Bởi vì chính mình ngay từ đầu xem hắn như một con người sao, hiện tại, làm sao có thể giống nhau, nàng nghĩ thầm trong lòng, không rõ vì sao hắn lại nói với mình những lời này.

“Ngươi... ngươi tại sao lại chọn Kim gia?” nàng đột nhiên lấy hết dũng khí hỏi.

“Bởi vì ngươi sinh vào giờ khắc đều âm, tinh lực trên người so với người bình thường mà nói, nhiều hơn rất nhiều, có thể chịu đựng được ta hấp thu tinh lực mỗi ngày mà không chết.” Mỗ xà ngược lại thẳng thắng thừa nhận, trong bóng tối, lời này vừa nói ra, làm cho Kim Bảo Nhi vừa thấy bớt lo lắng lại lần nữa sôi trào.

Giờ khắc đều âm... Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía thùng nước tắm, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy, hai chân lần nữa lại xụi lơ, nặng nề té trên mặt đất, trong thùng nước tắm, đang lộ ra một đôi mắt tròn xanh thăm thẳm, đang nhìn thẳng tắp về phía mình, không chớp cái nào, giống như sư tử đang chăm chú tập trung vào con mồi.

“Nói cách khác, ta đối với ngươi vẫn còn hữu dụng, chỉ cần chưa hấp thu tinh lực của ta xong thì ngươi cũng sẽ không ăn ta?”

“Đại khái, có thể nói như vậy.”

“Lộ Nhi, ngươi còn nghịch ngợm nữa ta sẽ đánh ngươi!” Nàng bị lời hắn nói làm cho giận đến sắc mặt ửng hồng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, trước mặt nàng bây giờ cũng không còn là Lộ Nhi trước đây nữa.

Cả người nàng co rút lại, toàn thân khẩn trương từ từ đổ mồ hôi, lưng cực nóng dán vào tường lạnh lẽo, làm nàng không khỏi nổi lên một tầng da gà.

“Đánh ta?” giọng nói cười đùa nháy mắt trở nên trầm thấp, “Ngươi cũng đã biết ta là ai? Xà Yêu ngàn năm, ở trong Xà Tộc là xà cao cao tại thượng, còn không có ai dám nói lời này với bổn công tử, vừa rồi ngươi nói ngươi muốn đi tìm đạo sĩ? Lão đạo lỗ mũi trâu đó lần trước bị ta đùa bỡn đến thảm hại, ngươi thật muốn đi tìm hắn, cũng phải suy nghĩ đến bản lĩnh của hắn một chút, chớ có làm cho toàn Lạc Thu trấn phải chê cười!" Âm thanh bén nhọn mang theo áp bức vô hình, chỉa thẳng ăop vào người đang co rút.

Biết được bản thân đã chọc giận hắn, Kim Bảo Nhi khổ sở cười một tiếng, nhưng mà, mình chưa bao giờ nghĩ đến muốn đi tìm đạo sĩ để thu phục hắn, chỉ là, muốn hắn trước hết trở về làm Lộ Nhi đơn thuần trước kia của nàng...

Lộ Nhi đó sẽ làm nũng với nàng, Lộ Nhi thông minh nghịch ngợm chỉnh người, chứ không phải là một con rắn dài với một đôi mắt màu xanh dương.

“Ta tìm đạo sĩ cũng không phải...”

Trầm mặc trong chốc lát, nàng há miệng, lại cảm thấy mình có chút buồn cười, lại đi giảng đạo lý cho một con rắn, có thể thành công sao? Ít nhất bây giờ nàng đã biết bản thân còn có giá trị lợi dụng đối với hắn, sẽ không muốn ăn mình nhanh như vậy.

“Cũng không phải cái gì?” Một âm thanh thật thấp đột nhiên vang lên ở bên tai nàng, đồng thời một hơi thở mát mẻ thổi đến, cũng làm cho nàng đỏ cả vành tai giống như bị điện giật.

Hắn, hắn khi nào thì đã bò tới bên cạnh người mình, một tiếng động cũng không có, cứ giống như ma quỷ.

“Nói ra, ngươi có thể tin tưởng sao?”

Nàng rũ mắt xuống, sợ lại nhìn thấy đầu rắn của hắn, trong ký ức, xà bình thường đều là xanh lá và vàng, nhìn rất ghê tởm, mặc dù toàn thân hắn đều là màu trắng như trân châu xinh đẹp, nhưng nàng vẫn sợ hãi.

“Nói! Kim Bảo Nhi, ngươi luôn muốn bản công tử là người, còn cái gì có thể giấu diếm ta? Đừng quên, vừa rồi ngươi đã đồng ý, chỉ cần tắm rửa xong, ta có thể làm chuyện ta muốn.” Âm thanh tà tứ cúi đầu cười, cố ý dán sát đến gương mặt phấn nộn của nàng từ từ liếm một cái, phát ra mấy tiếng “xì xì”.

“Ta... ta đúng là vừa rồi đã hứa với Lộ Nhi, chứ không phải là ngươi.” Nàng nhăn mặt, cảm giác hơi thở hắn đến gần, còn mặt mũi thì cảm giác được có cái gì đó nhớt nhớt sềnh sệch.

“Bản công tử chính là Lộ Nhi.” Hắn yếu ớt cười một tiếng, tựa hồ như đang cười nhạo phản ứng trì độn của nàng.

“Cho dù là ngươi, người và yêu, làm sao có thể ở chung một chỗ với nhau được?” Trên mặt nàng lại nóng ran lên, chỉ muốn trốn tránh cái vấn đề này, “Huống chi, ta là thân nam nhi, như thế nào có thể...” Nói đến đây, thiếu chút nữa nàng hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, đối với một Xà Yêu mà nói, hắn còn không phân biệt được nam nữ sao? Nói cách khác, mấy ngày nay, nàng đều bị hắn chiếm tiện nghi?

Tròng mắt màu xanh lam lóe sáng, nhìn bộ dáng cực kỳ hối tiếc của nàng hết sức thú vị, thân thể vừa trượt, theo gót chân trắng nõn nà từ từ dây dưa thân thể của nàng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng đang bao lấy nơi đẫy đà, mặc dù bị băng bó hoàn toàn bằng phẳng, nhưng chỉ cần mở cái nơ con bướm, liền được nhìn thấy như bông hoa mềm mại... Hắn “xì xì” khạc ra lưỡi rắn, dùng cái đuôi phất vào bộ ngực của nàng phát ra những tiếng chói tai.

“Ở xà giới, vốn không phân biệt nam nữ, chỉ cần ngươi thích, cho dù là nam hay nữ ta đều có thể biến ra được, mặc dù bản công tử không thích nam sắc, nhưng mà, ngược lại rất thích món đồ chơi là ngươi.”

Tại sao hắn lại có thể nói những lười cợt nhã như vậy! Hơn nữa còn đụng chạm nơi nào đó... Kim Bảo Nhi bị cuống lấy, không cách nào hô hấp được, da thịt cực nóng trên người bị vảy lạnh như băng chạm vào, vài phần nhiệt lượng trên người bị mất đi, nàng có chút không tin, nhưng mà, có thể hay không cuống chặt như vậy, nàng sắp không thở nổi nữa.

“Rất khó chịu sao? Có muốn ta giúp ngươi một tay buông ra một chút?” Tròng mắt màu xanh lam thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng vẫn hạ mi mắt, đến bây giờ, vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn?

“Ừ” nàng gật đầu một cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không có ý muốn mình chết, nếu không ngay cả phương thức chết cũng sẽ rất đau khổ.

Nhận được sự đồng ý của nàng, mỗ xà mở ra miệng rắn, nếu như là trong bộ dạng của con người thì giống như hắn đang cười một cách cổ quái!

Đuôi rắn ở trước ngực nàng nhẹ nhàng trượt lên, hít vào một hơi, lại ác ý khạc lưỡi rắn một cái, phất cái đuôi một cái, thoải mái mở cái nơ con bướm trên vải quấn ngực của nàng.

Vải mềm mại trượt tới thắt lưng, hai luồng đẫy đà lộ ra ngoài, trắng đến chói mắt.

“Không phải ngươi đồng ý buông ta ra sao?” nàng hổn hển ngẩng đầu trừng mắt nhìn vào đôi mắt màu xanh thẳm đầy vô tội, “Lộ Nhi, ngươi buông tha tỷ tỷ, quân tử cùng tiểu nhân, chỉ khác ở mỗi lời nói và hành động mà thôi!” Nóng nảy, nàng lại mang những lời của cổ nhân ra nói, trước kia nàng luôn xem hắn là một hài tử, bây giờ, hắn là một Xà Yêu...

“Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà, không phải là buông thân rắn của ta ra, mà là bọc vải quấn ngực của ngươi.” Hắn cười nhẹ, đầu rắn khẽ cong, cạ cạ vào ngực mềm mại của nàng, “Chỉ là, muốn ta buông tha ngươi cũng được, Bản công tử đói bụng...”

Đói bụng... sắc mặt Kim Bảo Nhi đại biến, lời hắn nói không ăn mình cũng là giả?

“Ta muốn hấp thu tinh lực của ngươi.” Lộ Nhi xấu xa bổ sung.

Sắc mặt bị dọa sợ của nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vô lực gật đầu một cái, coi như mình không đồng ý, lấy bộ dáng toàn thân vô lực xụi lơ của nàng, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, huống chi, chung quanh nơi này đều là vách tường, mình căn bản không thể chạy thoát được.
Bình Luận (0)
Comment