Editor: Phù Dung SươngVân Thanh nhìn người trước mặt, thật là khóc không ra nước mắt.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới phải đối mặt với một màn như vậy, cố tình chính mình còn không thể......Từ ngày xác định nàng mang thai, Hoàng Dược Sư cả người đều tỏ ra khẩn trương bất kham, cơ hồ còn đến nông nỗi trông gà hóa cuốc, liền đem nàng như một cái búp bê mà nâng niu đối đãi.Cưỡi ngựa là không cho phép, cho nên Hoàng Dược Sư cố tình tìm một cái xe ngựa xa hoa nhất, bên trong mọi thứ đều được lót đệm cực kỳ mềm mại, sẽ không để nàng cảm thấy một chút xóc nảy nào.Nếu chỉ có như vậy, nàng cũng không nói cái gì, chỉ là mỗi ngày ba bữa đều phải uống thuốc, mới khiến nàng muốn khóc không xong."Đại ca.....Ta thực sự không kiều quý như vậy, sẽ không có việc gì." Nàng cơ hồ phải dùng ngữ khí khẩn cầu mà năn nỉ hắn, sau khi uống xong nàng thực sự muốn nôn hết ra.Sắc mặt Hoàng Dược Sư trầm xuống, lại là không hề nhượng bộ:"Mau uống đi, sau đó vào xe nằm tốt."Vân Thanh nhìn khuôn mặt Hoàng Dược Sư hắc thành một đoàn, lại nhìn nước thuốc trong chén, trong lòng vô hạn ủy khuất.Từ ngày xác định mình mang thai, hành động nơi chốn đều bị hạn chế, mặc kệ nàng như thế nào bảo đảm, Hoàng Dược Sư đều không tin, suốt ngày lo lắng nàng xảy ra chuyện, vừa mới bắt đầu nàng có thể tiếp thu, nhưng thời gian càng dài, nàng chỉ cảm thấy chính mình muốn điên rồi.Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng dứt khoát xoay người, không thèm nhìn Hoàng Dược Sư.Hoàng Dược Sư tựa hồ là không đoán trước được hành động như vậy của nàng, ngây người hồi lâu, mới nói:"Thanh nhi, trớ có cùng ta giận dỗi, ta cũng là vì nghĩ cho tương lai chúng ta.
Nàng còn chưa sinh qua hài tử nên nàng còn chưa biết rõ, nữ tử sinh dục hài tử, thật là quá mức gian nan, quá mức hung hiểm, động hay không động đều sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, mà ta lại không thể giúp gì được cho nàng."Năm đó cũng bởi vì nguyên nhân này, dẫn tới Phùng Hành rời xa hắn, nếu Vân Thanh cũng như vậy, hắn biết chính mình lần này thực sự sẽ không sống nổi nữa.Vân Thanh một lần nữa xoay người, cầm lấy bát thuốc trong tay hắn, đặt ở một bên trên bàn trà, nghiêm túc nói:"Đại ca, ta biết chàng đang lo lắng ta sẽ giống Hành tỷ tỷ, nhưng ta không phải nàng, ta võ công không yếu, thân mình cũng không kém.
Những người nữ tử khác vì người mình yếu sinh nhi dục nữ đều là vui mừng, đều là thuận theo tự nhiên, ta cũng nghĩ như vậy.""Nếu thân thể ta xuất hiện cái gì không khỏe, chàng tự cấp ta điều trị, ta tự nhiên sẽ vô pháp nói thêm điều gì, nhưng hiện giờ, ta bình an, chàng lại một hai bắt ta một ngày phải uống ba lần thuốc, thậm chí không cho phép ta ra ngoài đi lại, ta không phải búp bê sứ, không yếu đuối như vậy, nhưng chàng lại không nghe ta.""Ta....." Hoàng Dược Sư nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì mới tốt, chẳng lẽ thật sự chính mình quá mức lo âu?Vân Thanh tiếp tục nói:"Tuy ta không sinh dục quá hài tử, nhưng cũng nghe người ta nói qua, thai phụ cũng phải được vận động một cách thích hợp, bằng không đến khi sắp sinh, liền thất sự nguy hiểm, vì ta, vì tương lai chúng ta, vì con chúng ta, đại ca chàng không cần quá mức khẩn trương, chúng ta hết thảy đều như bình thường sẽ tốt, ta cũng sẽ để ý chính mình.""Thanh nhi......"Vân Thanh thấy hắn vẫn cố chấp như cũ, nhịn không được thở dài:"Nếu chàng vẫn không yên tâm, chúng ta đi đại thắng quan gặp gỡ Quách Tĩnh bọn họ, chàng liền hỏi Quách phu nhân một chút, nàng cũng đã làm mẫu thân của người khác, năm đó có từng giống ta như vậy?"Theo lý thuyết, Vân Thanh là mẹ kế của Hoàng Dung, nhưng bảo nàng kêu một tiếng Dung nhi, nàng thực sự làm không được.
Cho nên, nàng cùng Hoàng Dược Sư cũng từng thương lượng qua chuyện này, mỗi người gọi theo ý mình liền có thể.Hoàng Dược Sư thấy Vân Thanh thần sắc không vui vẻ, rốt cuộc thở dài thỏa hiệp:"Được rồi, ta không bức nàng nữa.
Nhưng nàng phải nhớ kỹ, nếu nàng thực sự có chuyện gì, ta nhất định sẽ không lưu lại đứa nhỏ này."Ngữ khí vô cùng kiên định!Vân Thanh nghe được cũng giật mình một cái rồi nói:"Đại ca, chàng yên tâm, ta thực sự rất tốt."Mặc kê như thế nào, trước mắt tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, nàng tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể thích ứng.Hoàng Dược Sư quá căng thẳng cuối cùng cũng giảm bớt, không có hạn chế nhiều hành vi của Vân Thanh nữa, tuy rằng vẫn là không cho phép cưỡi ngựa, nhưng ít ra có thể đi lại khắp nơi, không cần mỗi ngày đều uống thuốc.Tuy nhiên, hành trình cả lại rất chậm chạp, Vân Thanh lo lắng không đuổi kịp đến đại thắng quan đại hội võ lâm, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cầu nguyện đại hội võ lâm sẽ không mở màn sớm.Một ngày này, hai người cuối cùng cũng tới được vân trang của đại thắng quan.
Chỉ thấy, phóng mắt nhìn xuống toàn bộ vân trang, đều là đen nghìn nghịt người.
Tùy tiện tìm một tiểu huynh đệ Cái Bang hỏi một chút, mới biết được, đại hội liền chỉ còn một ngày nữa là bắt đầu.Trong lòng Vân Thanh cuối cùng cũng rơi xuống một tảng đá lớn.Hoàng Dược Sư lại không muốn tại nơi đông người này gặp mặt Hoàng Dung, bởi vậy, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp mang Vân Thanh tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày thứ hai đại hội võ lâm chính thức bắt đầu thì đi âm thầm quan sát một phen.Vân Thanh nhìn về phía xa một chút, lại không nhìn thấy bóng dáng của Dương Quá, trong lòng có tia bất an, theo lý thuyết, thời gian dài như vậy, Dương Quá hẳn là phải tới đây rồi a?!Xem ra, chỉ có thể vào ngày mai gặp gỡ Quách Tĩnh Hoàng Dung hỏi rõ ràng một chút.Còn có Tôn bà bà, thế nhưng cũng không nhìn thấy đâu, thật sự làm nàng không yên tâm.Hoàng Dược Sư tự mình làm một bàn thức ăn, nhưng Vân Thanh lại không ăn vô, mấy ngày nay, mang thai đến giai đoạn nôn nghén đã bắt đầu xuất hiện, nàng ăn cái gì cũng sẽ nôn ra hết..