Sau khi Hạ Thành An cởi mũ ra thì tóc rối bù, hắn lấy năm ngón tay làm thành cái lược, chải tóc về phía sau, rồi lấy ra từ trong túi một chiếc chun màu đen buộc tóc lại thành búi nhỏ. Tóc hắn không tính là mềm, thô cứng hơn nữa còn xoăn tự nhiên, phía nửa dưới được cạo, khuôn mặt góc cạnh cùng đường cằm hiện ra rõ ràng, tóc hắn cũng không ngắn ngược lại càng tôn thêm vẻ mạnh mẽ, nhất là khi hắn không biểu lộ nét mặt.
Hắn treo chiếc áo phao dài sang bên cạnh, bên trong chỉ còn lại chiếc áo len dài tay màu đen. Vừa khéo là Nhạc Minh Tâm cũng mặc áo len màu đen, hai người họ thành một đôi đồ đen.
Hai người một trước một sau bước lên cầu thang, trên tầng trò chuyện với nhau rất sôi nổi, Tân Nghiêu quả thực là một cái loa lớn, luôn luôn tràn đầy năng lượng, chỗ nào có cô thì dường như vĩnh viễn không bao giờ tẻ nhạt. Cô vừa thấy Hạ Thành An đi lên, thì lập tức giơ tay ra vẫy vẫy với hắn, Hạ Thành An rất có lệ mà vỗ vỗ lên trên tay cô.
Khang Thần nhìn Hạ Thành An, lại nhìn sang Nhạc Minh Tâm đang yên lặng mà ngồi xuống chỗ của mình, nói: “Tính ra thì, có người mới hỏi cậu đâu đấy.”
Hạ Thành An ngồi xuống, nhéo nhéo mặt Khang Tiểu Cần, không chút để ý mà hỏi lại: “Ai hỏi tôi?”
Nhạc Minh Tâm có phần chột dạ, im lìm mà ăn nốt cơm còn lại trong bát. Đến cuối cùng là ai hỏi ai, cũng không ai nói về chuyện ấy nữa. Có Tân Nghiêu ở đây, mọi người rất nhanh đã lại đổi sang một đề tài náo náo nhiệt nhiệt khác vừa ăn vừa nói. Toàn bộ bàn ăn, người im ắng nhất phải kể đến Thiệu Chi Hà còn có cả Nhạc Minh Tâm. Cậu vì không quen biết với mọi người, cho nên không thể không biết xấu hổ mà nói xen vào, còn Thiệu Chi Hà thì không có ý định nói chuyện, chính là thường thường gắp rau cho Khang Tiểu Cần, rồi lại thấp giọng nói chuyện vài câu với cô bé.
Sau khi ăn xong, vì Hạ Thành An tới muộn nhất cho nên là người phải cam chịu đi rửa bát, lúi húi trong phòng bếp, mọi người đều đang nói chuyện ở bên trên. Tân Nghiêu cầm một nắm chun buộc tóc đủ màu sắc tới để tết tóc cho Tiểu Cần.
Nhạc Minh Tâm uống liền một hơi hết ly nước chanh, rồi đứng lên, bắt đầu sắn tay áo xuống dưới phòng bếp hỗ trợ.
Hạ Thành An cũng kéo tay áo lên, để lộ ra cánh tay, bàn tay hắn nhìn rất đẹp, ngón tay cực kì dài, từng khớp xương hiện rõ ràng, quả đúng thật là tay của nam giới. Ở trong bồn rửa có một nửa số bát đĩa đã được rửa bằng xà phòng, Hạ Thành An lấy từ trong túi một điếu thuốc, liếc nhìn Nhạc Minh Tâm một cái, rồi nhét vào miệng, nhưng không châm thuốc.
Nhạc Minh Tâm đứng ở bên cạnh hắn, nói: “Tôi đến giúp.”
Hạ Thành An tráng sạch hết bát đĩa rồi đưa cho Nhạc Minh Tâm, để cậu lau khô chúng. Hạ Thành An ở trong lòng có chút không tập trung, Nhạc Minh Tâm thấp hơn hắn nửa cái đầu, hắn dùng dư quang khóe mắt nhìn đến tóc mai được vén gọn gàng trên vành tai của Nhạc Minh Tâm.
Nhạc Minh Tâm thấy Hạ Thành An ngậm điếu thuốc, liền nói: “Anh cứ hút đi, không cần để ý đến tôi.”
Hạ Thành An cắn điếu thuốc, ậm ờ nói: “Không hút. Đang cai.”
Ngày hôm qua còn hút, hôm nay liền cai. Nhạc Minh Tâm nghe hắn nói xong, không cảm thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ bản thân lại tự mình đa tình, kỳ thực người ta căn bản là không để ý đến mình, không hút là bởi vì đang cai. Cậu rầu rĩ đáp lại, vành tai ửng đỏ, vùi đầu vào mà lau cái đĩa trong tay.
Hạ Thành An thấy ngứa cổ họng, liền làm thanh cổ, rồi lấy điếu thuốc ở trong miệng ném đi.
Thấy bát rửa đã gần xong, trong bếp rất im ắng, Nhạc Minh Tâm lại đặc biệt không chịu nổi cái loại tẻ ngắt thế này, hối hận vì sao bản thân lại đi vào bếp làm gì, tự sưu tràng quát đỗ (*) mà không tìm được lời nào để nói. Cậu cùng Hạ Thành An sau một thời gian dài xa cách, đề tài chung duy nhất chỉ có đoạn thời gian ngắn ngủi cùng học trung học mà thôi, hiện tại hồi tưởng lại, đoạn thời gian kia trong lòng Nhạc Minh Tâm giống như bị phủ một tầng giấy bóng kính, có rất nhiều chi tiết mơ hồ không rõ.
(*) Sưu tràng quát đỗ ‘搜肠刮肚’: Tự mắng trong lòng.Năm sau, có một buổi họp lớp, không ở thành phố A, mà ngay tại đây, bởi vì có rất nhiều bạn học cũ đã đến đây để phát triển. Nhạc Minh Tâm đã hẹn trước với họ là mình sẽ đến, nhưng Hạ Thành An thì nhất định sẽ không đi, nói ra cũng chỉ thêm khó xử. Nhạc Minh Tâm thở hắt một hơi, quyết định không nói gì.
Trong tay Hạ Thành An chỉ còn lại một cái đĩa cuối cùng, đưa sang cho Nhạc Minh Tâm. Cậu còn đang mải suy nghĩ, cho nên cầm không cẩn thận, cái đĩa trượt khỏi tay, có thể thấy sẽ bị rơi xuống. Cả hai đều luống cuống tay chân mà bắt lấy, bốn tay cùng đưa ra, lòng bàn tay dính vào mu bàn tay, những ngón tay chồng lên nhau cùng một chỗ, trên tay đều dính có chút trơn.
Thấy đã bắt được chiếc đĩa, Nhạc Minh Tâm thở phào, nghiêng đầu muốn nói chuyện, lại phát hiện bản thân đang gần sát với Hạ Thành An, vai kề vai, khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần như là rất nhỏ, chỉ cần ngửa đầu lên là thành hôn môi. Động tác của Hạ Thành An có thể gọi là vừa nhanh chóng lại mãnh liệt, lập tức biến nguy thành an bắt lấy cái đĩa, đặt lại trên kệ để ráo nước, mắt hắn rũ xuống, bỏ qua ánh mắt của Nhạc Minh Tâm, hắn đi ngang qua cậu rồi ra ngoài.
“Rửa xong rồi thì đi ra ngoài đi.”
Chỉ còn lại mình Nhạc Minh Tâm đứng trong bếp, đầu ngón tay mờ mịt mà sờ lên nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Năm lớp 11, Hạ Thành An từ lúc vào nhập học đã là một cái gai. Ngày đầu tiên nhập học hắn đã mất tích cả ngày, thầy giáo không tìm thấy hắn, liền gọi điện thoại cho Hạ Tĩnh, Hạ Tĩnh lập tức lái xe từ công ty đến trường, cả hai cùng ở trường tìm hắn, đến cuối cùng, là Nhạc Minh Tâm làm giả xin phép cho hắn được nghỉ học buổi tối, ầm ĩ đến nhân ngưỡng mã phiên (*), trở thành nổi tiếng trong lớp.(*) Nhân ngưỡng mã phiên ‘人仰马翻’: người ngã ngựa đổ.Hạ Thành An rất đơn độc, ít khi nói chuyện với người trong lớp, luôn làm một khuôn mặt lạnh lùng, đi học thì ngẩng nghe giảng câu được câu không, tan học liền gục xuống ngủ, ba ngày đi hai ngày trốn, làm cho giáo viên vô cùng đau đầu. Nhưng thành tích của hắn lại tốt, nhất là Ngữ Văn và Tiếng Anh thì đặc biệt tốt, một tay viết chữ mà mây bay nước chảy lưu loát sinh động, môn tự nhiên thì kém hơn một chút, nhưng cũng đủ để làm người khác ghen tị.Ban Tự nhiên thì nam sinh nhiều, nam sinh cũng không phản ứng với Hạ Thành An, chỉ có nữ sinh thì thỉnh thoảng còn nói chuyện với hắn hai câu, nhưng hắn cũng không thích trả lời. Dần dần, Hạ Thành An trở thành một người cô độc. Trái ngược với hắn, Nhạc Minh Tâm luôn cởi mở, mặc dù thành tích không được tốt lắm, nhưng thấy ai cũng cười, sang sảng hào phóng, các loại hạng mục thể dục đều rất giỏi, sau giờ học luôn có người cùng cười đùa với cậu, cậu ở đâu thì khu vực ấy liền náo nhiệt.Vào tiết thể dục, lớp thường được chia nhỏ ra theo các môn thể thao tự chọn khác nhau, Nhạc Minh Tâm chọn bóng rổ, Hạ Thành An nhét tờ đăng ký môn vào trong ngăn bàn, đợi đến ngày nộp mới lấy tìm để lấy ra, ở trên tờ giấy đầy nếp hắn viết lung tung vài câu, vừa khéo cũng bị phân vào đội bóng rổ.Giáo viên yêu cầu tiến hành chia tổ luyện tập ba bước Lay-up (*), sau khi luyện tập thì sẽ có bài kiểm tra, một người ném bóng một người nhặt bóng, sau khi ném ba quả thì đổi.(*) Lay-up: là một thuật ngữ trong bóng rổ, theo mình tìm thì là cách đưa bóng vào rổ. Mọi người có thể tìm hiểu rõ hơn trong vid này, tại mình cũng không rõ lắm.
https://youtu.be/BwR1DPCVsP8Lúc luyện tập, Nhạc Minh Tâm đang chạy, thấy Hạ Thành An đang đứng một mình bên cạnh sân bóng rổ, dựa vào lưới sắt, nhìn về một hướng đến xuất thần, có vẻ như vô cùng buồn chán, thỉnh thoảng còn ngáp một cái, Nhạc Minh Tâm nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn về hướng của Hạ Thành An, trên ngọn cây có một tổ chim nhỏ, đang mở lớn mỏ kêu đói ‘chiêm chiếp’. Đến lúc kiểm tra, không ai vào cùng nhóm với hắn, hắn ngồi xổm dưới cột bóng rổ, nâng mặt, xem một đám người làm ba bước Lay-up, nói là xem nhưng ánh mắt hắn thả vào khoảng không, thậm chí là chẳng nhìn chút nào.Nhạc Minh Tâm nhanh chóng làm ba bước Lay-up tiêu chuẩn, cậu chạy làm hai má đỏ rực, phía sau áo đồng phục ướt đẫm, dính cả vào lưng. Cậu chạy đến bên cạnh Hạ Thành An, dùng mũi giày của mình mà đá đá vào mũi giày Hạ Thành An, nói: “Cậu không kiểm tra sao, tôi giúp cậu nhặt bóng.”Hạ Thành An ngẩng đầu nhìn Nhạc Minh Tâm, thấy cậu toét miệng cười, cười đến thật ngốc nghếch mà cũng rất tuấn tú, hai bên má đều có một lúm đồng tiền mờ mờ, trông có vẻ trẻ con.Nhạc Minh Tâm thấy hắn không đáp lời, xoa xoa tay lên quần đồng phục, vươn tới: “Tới cậu rồi kìa, nhanh lên.”Hạ Thành An cầm lấy tay cậu, mượn lực đứng lên, Nhạc Minh Tâm bị kéo về phía trước mà lảo đảo vài bước. Hạ Thành An đứng thẳng dậy, đưa tay ra sát cạnh tai cậu, đẩy quả bóng đang bay về phía sau đầu cậu.Nhạc Minh Tâm hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, một người bạn cùng lớp đứng ở trên sân bóng đang rối rít xin lỗi cậu, Nhạc Minh Tâm đáp lại một câu ‘Không việc gì.’, lại phát hiện mình và Hạ Thành An vẫn còn đang nắm tay, tay của cậu sau khi vận động thì đổ đầy mồ hôi, còn có bụi do cầm bóng, mà bàn tay Hạ Thành An rất lớn, ngón tay thon dài, khô ráo mà ấm áp.“Người tiếp theo! Hạ Thành An!” Giáo viên thể dục cảm danh sách tên ở một bên gọi lớn.Hạ Thành An buông tay ra, xoa xoa lên cằm: “Đi thôi.”Hết chương 5.