“Mạn Tâm, bọn mình đến thăm cậu, nhân tiện cũng báo cho cậu biết một
tin. Bọn mình sẽ kết hôn, cậu nhất định sẽ chúc phúc cho bọn mình đúng
không?” Mộ Dung Lan Lan ngồi xổm trước bia mộ, lau chùi tấm hình của cô.
Kết hôn? Bọn họ? Mạn Tâm khó mà tin được nhìn bọn họ, làm sao có thể? Chuyện này nàng làm thế nào tin cho được?
“Lan Lan, chú ý bản thân, để cho anh.” Vân thật cẩn thận đỡ lấy cô, tự mình giúp cô lau chùi tấm ảnh chụp.
Mạn Tâm lúc này mới nhìn kỹ bụng của Lan Lan đã hơi hơi nhô cao. Cô
ấy mang thai, cô ấy đã mang thai, đứa bé là của ai, của Vân sao? Làm sao có thể như vậy? Bọn họ một người là bạn chí cốt, một người thì gần gũi
với cô nhất, đột nhiên cô có cảm giác bị phản bội.
“Mạn Tâm, cậu biết không? Trong hai năm qua, mình vẫn luôn tự trách.
Nếu ngay từ đầu mình không rủ cậu cùng trở về, có phải cậu sẽ không gặp
chuyện không may hay không, không hiểu sao vừa mới đây mà sinh mệnh đã
không còn.” Đến bây giờ mà ngữ điệu Mộ Dung Lan Lan vẫn còn tràn ngập
tâm sự.
Mạn Tâm chỉ có thể lắng nghe cô nói tiếp. Chẳng lẽ chỉ một lần bất tỉnh, mình đã chết rồi hay sao?
“Trên người cậu không có bất kỳ vết thương nào. Bác sĩ cũng khám
không ra là bị bệnh gì. Cái chết của cậu cho đến bây giờ dường như vẫn
còn là một ẩn số…” Lan Lan nhìn chằm chằm tấm hình của cô, chậm rãi nói. .
“Tuy nhiên, hôm nay mình đến đây là muốn giải thích với cậu, cũng là
đến cầu xin sự tha thứ của cậu. Từ lúc cậu ra đi, Vân vô cùng thống khổ, chật vật, không đủ sức tiếp nhận. Còn mình bởi vì luôn tự trách, cho
nên muốn thay cậu đi khuyên lơn an ủi anh ấy, xoa dịu anh ấy. Bọn mình
cùng nhau nói về chuyện trước đây của cậu, những ngày sống cùng với cậu, nhắc lại những kỷ niệm đã qua…”
Mạn Tâm nhìn thấy nước mắt trong mắt cô ấy, tin tưởng mọi điều Lan
Lan nói đều là sự thật. Nhưng cô vẫn không thể tin được, Lan Lan sẽ có
quan hệ với Vân.
“Mãi cho đến nửa năm trước, hôm đó là sinh nhật Vân. Bọn mình đã cùng nhau uống rượu, nhắc đến cậu, bất tri bất giác mà uống rượu say, rồi
không biết tại sao lại ở cùng một chỗ. Lúc tỉnh táo lại, bọn mình vô
cùng khổ sở. Hai chúng mình đều cảm thấy đã phản bội cậu. Mình đã cực kỳ ân hận. Mình chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó, sẽ phản bội cô bạn gái thân nhất của mình. Cho dù cậu đã mất nhưng Vân vẫn rất đau khổ. Cho
nên, bọn mình đã giao hẹn là sau này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Mộ Dung Lan Lan từ từ kể lại từng chút một.
Thì ra bọn họ say rượu làm bậy. Mạn Tâm tuy rằng vẫn rất tức giận,
nhưng lại không hề cảm thấy đau khổ, thậm chí trong lòng còn có một cảm
giác không nói rõ thành lời.
“Nhưng mà ông trời dường như cố ý muốn đùa cợt với mình. Mình thực sự đã mang thai. Việc trước tiên mình làm là đến thẳng bệnh viện, muốn phá đi cái thai này. Nhưng bác sĩ lại nói cho mình biết, thành tử cung của
mình quá mỏng, có thể thụ thai đã là kỳ tích. Nếu hủy cái thai này đi,
sau này cơ hội làm mẹ sẽ không còn. Cả người mình như mụ mẫm cả đi. Mình không biết mình phải làm gì bây giờ.” Mộ Dung Lan Lan nói lên đây, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Tim Mạn Tâm đau thắt. Cô rất muôn ôm lấy Lan Lan, nói cho cô ấy biết đứa bé này nhất định cô ấy phải sinh ra.
“Mình không có cách nào, thật sự không có cách nào. Sau một lúc thống khổ, mình quyết định sẽ sinh hạ đứa trẻ này. Nhưng mình sẽ không để cho Vân biết. Mình sẽ một mình nuôi con khôn lớn, nhưng mà Vân vẫn biết
được…”
“Lan Lan, phần còn lại hãy để anh giải thích với Tâm nhi.” Vân đứng dậy, đỡ lấy cô.
“Tâm nhi, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em. Mặc kệ em có tha thứ cho
anh hay không, anh vẫn phải thành thật nói để em hiểu rõ. Từ sau khi em
ra đi, anh thật sự cực kỳ tuyệt vọng, mỗi ngày đều uống rượu đến say…”
Nghe anh kể lại, Mạn Tâm có thể hình dung ra, lúc đó anh đã đau lòng
như thế nào, khó có thể chấp nhận sự thật như thế nào? Giống như cô đã
thử trăm phương ngàn kế để được trở về. Cô tin tưởng trái tim anh cũng
giống như mình.
“Trong những ngày thống khổ nhất, có Lan Lan làm bạn bên anh, cùng
nhau chia sẻ những kỷ niệm của em. Anh không biết em có tin hay không có một loại cảm tình được nảy sinh từ trong vô thức. Anh vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ không thể yêu một ai khác. Nhưng từ sau khi Lan Lan rời đi thì
anh mới nhận ra. Sau hơn một năm chung sống, trong vô thức anh đã yêu cô ấy, thích cô ấy ở cạnh bên, thích được chia sẻ mọi chuyện với cô ấy…”
Mạn Tâm vừa nghe anh nói xong, đã rơi lệ. Loại tình cảm trong vô thức này cô biết. Tình cảm của cô đã phát sinh với Mộ Dung Ưng cũng chính là loại cảm tình không thể khống chế này đây. Nếu như nói là bị phản bội,
chính mình chẳng phải cũng đã phản bội tình cảm của anh sao.
“Trước khi quyết định đi tìm cô ấy, anh cũng đã thống khổ tự tranh
đấu rất lâu. Anh đã mất em, anh không thể lại bỏ rơi Lan Lan. Cho nên
anh đã quyết định đi tìm cô ấy. Sau khi tìm được cô ấy, anh mới phát
hiện cô ấy đã mang thai. Nhưng cô ấy vẫn một mực cự tuyệt anh, cô ấy
nói, chúng ta không thể có lỗi với Mạn Tâm…”
Mạn Tâm vừa cảm động, lại vừa áy náy. Thật sự bản thân đã không còn
cảm thấy bị phản bội. Cô nên vui mừng, cũng nên vì bọn họ mà cao hứng
không phải sao?
“Mình không biết có nên chấp nhận tình cảm của anh ấy hay không. Mình thật sự vô cùng đau khổ. Mình không muốn đứa trẻ này không có cha. Mình cũng không muốn lương tâm mình bị cắn rứt. Bởi vì cậu là người bạn tốt
nhất của của mình, mình làm sao có thể làm vậy với cậu? Cậu nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.” Hiện tại Lan Lan cũng rất khổ sở.
Vân ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh đã nói với cô ấy, nếu như em vẫn còn
sống, nhất định sẽ không bao giờ mong muốn bọn anh bị khổ sở như vậy.
Chúng ta là những người thân nhất của em, em nhất định sẽ chúc phúc cho
bọn anh, có phải vậy không, Tâm nhi?”
“Mạn Tâm, cậu sẽ tha thứ cho bọn mình chứ? Sẽ chúc phúc cho bọn mình chứ?” Mộ Dung Lan Lan cũng khẽ hỏi.
Sẽ. Mình sẽ. Mình sẽ tha thứ cho các cậu. Mình sẽ chúc phúc cho các
cậu, Mạn Tâm thầm thì nói. Nhưng bọn họ vẫn không thể nghe thấy. Đột
nhiên nhìn đến bó hoa cúc được đặt ở nơi đó, cô đưa tay muốn lấy ra một
đóa hoa trong đó. Thế nhưng làm cách nào cô cũng không thể nắm bắt được? Cô vẫn không nản lòng. Cô nhất định phải báo cho bọn họ biết, cô chúc
phúc cho bọn họ. Cho nên lien tục cầm lấy đóa hoa cúc kia, dường như
trời cao cũng cảm động bởi lòng thành của cô, đã để cho cô thật sự có
thể cầm lên được đóa hoa cúc kia.
“Vân, anh xem, làm sao có thể như vậy?” Mộ Dung Lan Lan kinh ngạc nhìn đóa hoa cúc kia dường như bị gió thổi bay lên.
“Tại sao có thể như vậy?” Vân cũng kinh ngạc không kém, thậm chí càng ngạc nhiên hơn chính là bông cúc đó, đã lập tức rơi vào giữa hai tay
đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ.
“Em hiểu rồi, là Mạn Tâm, là cô ấy, nhất định là cô ấy. Cô ấy muốn
nói cho chúng ta biết, cô ấy đã tha thứ cho chúng ta.” Lan Lan vui mừng
phát khóc.
“Đúng vậy, Tâm nhi nhân hậu như vậy. Anh đã nói cô ấy nhất định chúc
phúc cho chúng ta, Tâm nhi, chắc chắn em sẽ làm vậy đúng không.” Vân lớn tiếng hô.
Mạn Tâm nở nụ cười, Vân, em sẽ, em sẽ chúc phúc cho hai người.
“Lan Lan, chúng ta đi thôi.” Vân đỡ lấy cô ấy.
“Mạn Tâm, tạm biệt, chờ sau khi sinh hạ cục cưng, mình sẽ mang nó tới đây thăm cậu.” Lan Lan quay đầu lại nói, mang theo nụ cười nhẹ nhõm
trên mặt.
Lan Lan, cám ơn cậu, Vân, cám ơn anh, Mạn Tâm nhìn theo bóng lưng ấm
áp của bọn họ, chứng kiến hạnh phúc của bọn họ. Cô đột nhiên cảm giác
như đã vứt bỏ được gánh nặng. Nơi này đã không còn chỗ thuộc về cô nữa,
đây có lẽ là sự sắp xếp của số phận, cũng là sự an bài tốt nhất. Nhìn
bạn thân của mình cùng người mình yêu sống hạnh phúc. Cô còn điều gì mà
không thấy hạnh phúc, vả lại hạnh phúc cũng đang chờ cô. Cô đã biết mình nên trở về đâu.