‘Chát chát’ hạ nhân đi tới, chưa nói một câu, liền tát vào miệng nàng hai cái.
Mạn Tâm nhìn hắn chằm chằm đầy sắc bén, lấy tay chà xát khóe miệng
dính máu tươi, lớn tiếng nói: “Nếu ngươi hôm nay chính là báo thù, ta
đây không có lời nào để nói, nếu để cho ta biết trong số các ngươi, có
người lấy công trả thù riêng, bịa đặt hoàn toàn, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.”
“Vương phi, người cứ yên tâm, thù chúng tôi vẫn báo nhưng làm sao có
cơ hội lấy việc công trả thù riêng được! Vương phi nhất định còn nhớ rõ
một vài thứ, chẳng qua trong lúc nô tài đang tưới hoa, không nhìn thấy
người đi tới, người nói tôi không có mắt, không hiểu quy củ, người sai
người đánh thẳng tay nô tài suốt bốn mươi trượng, đến một tháng cũng
chưa thể xuống giường được.”
Hắn vừa dứt lời, lại đến một tỳ nữ đi tới, tóm lấy tóc của nàng dùng sức mà kéo giựt…
Mạn Tâm cắn răng chịu đựng, một cơn đau từ da đầu truyền đến, nhìn thấy tóc bị kéo giựt trong tay cô ta, chờ cô ta mở lời.
“Nô tì tuân lệnh chải tóc cho Vương phi, Vương phi thấy trên lược có
tóc, liền hạ lệnh sai người cắt hết tóc nô tì, làm nô tì xấu hổ không
dám gặp người khác đến mức tìm cái chết, may mắn thay được người khác
cứu lên, nhưng vì sỉ nhục này, nô tì cả đời cũng không quên được.” Tỳ nữ này vừa nói vừa rơi lệ.
Mạn Tâm biết đối với người cổ đại, thân thể và dáng vẻ bên ngoài đều
thuộc về cha mẹ, nên không dễ dàng cắt tóc, nghe đến đây tựa hồ cũng do
Trữ An công chúa bịa đặt hoàn toàn, cố ý trừng phạt bọn họ, chẳng lẽ
lòng dạ của nàng ta thật sự ác độc như vậy? Nhưng tại sao nàng phải khoa trương với cả mọi người trong vương phủ như vậy? Người thông minh một
chút sẽ không làm như vậy, hẳn là muốn làm lung lạc lòng người.
“Á” Một kẻ thù đột nhiên quay lại chiếu tia nhìn săm soi về phía nàng, nàng hít vào một ngụm khí lạnh lui về sau từng bước.
“Vương phi, hóa ra người sợ cũng đáng thương thật, ca ca ta chẳng qua liếc mắt trộm nhìn người một cái, người nói huynh ấy dâm dãng háo sắc
vô cùng, sai người móc cả hai mắt của huynh ấy, tuy rằng nô tài thật sự
không dám móc cặp mắt của người thay ca ca báo thù, bất quá sẽ trả lại
cho người một quyền này trước.” Một nô tài trẻ tuổi đột nhiên ra quyền,
hung hăng đánh vào ngực nàng…
…Nàng ôm lấy ngực đau nhói, ngồi xổm người xuống, nhưng nỗi khiếp sợ
trong lòng so với sự đau đớn còn mãnh liệt hơn, nàng thật sự đã móc hai
mắt của người ta, Trữ An ơi Trữ An, cô còn làm ra chuyện khủng khiếp gì
nữa đây?
“Vương phi, còn có nô tì…” Mọi người phía sau bắt đầu tiến đến trước báo thù.
Một lúc lâu sau, đầu tóc Mạn Tâm rối bời, trên mặt sưng đỏ, khóe
miệng rỉ máu, ngực đau đớn, ngón tay bị bẻ gẫy, chân thì bị đá đến không có sức, ngồi thê thảm ở một chỗ, thân thể đau đớn, nàng đã không nhận
thức rõ lắm cái gì truyền đến, nhìn đến đám người trước mắt có thù sâu
như biển với nàng, người nàng vô lực nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn
đến bọn họ, cũng không thể tin được Trữ An công chúa thật sự ác độc như
vậy sao?
“Đã nói xong chưa? Giờ tới phiên ta.” Luôn luôn ngồi thờ ơ lạnh nhạt
bên cạnh, Dương Tử Vân đột nhiên đi ra, hạ nhân cùng nô tì nhanh chóng
tránh lui ra sau mấy bước.
Mạn Tâm khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, Trữ An lại đã làm gì với hắn?
“Tâm người này độc như bò cạp, loại nữ nhân này đã dùng thủ đoạn hạ
lưu vu cáo hãm hại nhị ca của ta, khiến hắn bị đại ca xử oan, ôm nỗi hận bỏ nhà ra đi, đến nay vẫn không rõ tung tích, thù này ta hôm nay nhất
định phải báo.” Ánh mắt Dương Tử Vân quét về phía dụng cụ tra tấn được
sắp xếp kia, trực tiếp cầm roi lên, đi về phía nàng.
Mạn Tâm không khỏi ôm chặt thân thể, trong mắt hiện lên một tia kinh
hãi, mặc dù chưa bị đánh nhưng nàng biết sức mạnh của ngọn roi tuyệt đối không phải một người bình thường có thể chịu đựng, nhưng nàng không
cách nào để bản thân cầu xin tha thứ, nàng cũng biết dù có cầu xin tha
thứ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ sợ cơ hội này hắn đã chờ
thật lâu, nàng giờ đây chỉ có thể phó mặc người ta chém giết, vô lực
đánh trả.
Dương Tử Vân giơ lên cây roi trong tay, hung hăng quất xuống người nàng.