Mạn Tâm ngồi ở trong phòng, tuy rằng nàng nghĩ mình nhất định sẽ
trúng cử Thánh Nữ nhưng thật không ngờ diễn trò ảo thuật trăm ngàn chỗ
sơ hở ở thời hiện đại lại làm họ tuyển cũng không tuyển, không hề nghi
ngờ liền cho rằng nàng là Thánh nữ, nững nữ tử tham tuyển còn lại sẽ
theo nàng ở tại Thánh Am Đường, coi như là cùng nhau yết kiến đồng nữ.
Nhưng mà nàng chẳng hề vui sướng chút nào bởi vì nàng không biết lát nữa có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
“Dương tỷ tỷ, chị thật là thánh nữ?” Một thiếu nữ nhỏ tuổi còn chưa lên sân khấu quan sát nàng, tò mò hỏi.
“Muội nói đi!” Mạn Tâm nhìn bộ dáng đáng yêu của cô ta, hỏi ngược lại.
“Phải, muội tin.” Cô gái dùng sức gật gật đầu, “Nếu không tỷ làm sao có thể biến ra hoa tươi như thế được?”
“Tôi thì không tin!” Nữ tử thứ nhất lên vũ đài là Mạnh tiểu thư đứng
trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm nói: “Mặc dù tôi không biết tại sao
cô lại biến ra được hoa tươi, nhưng tôi tuyệt đối không tin cô chính là
Thánh nữ, nếu cô thật là Thánh nữ, thì sao lại tham gia vào hội tuyển
chọn Thánh nữ chứ? Mà tôi hoàn toàn cũng chẳng tin cô biết tiên thuật.”
“Đúng vậy, tôi cũng không tin, tôi cũng rất tò mò với thân phận của
cô, cô nói cô họ Dương, nhưng tiểu thư nhà quan lại chỉ có tôi mang họ
Dương, thương nhân giàu có trong kinh thành cũng có ai họ Dương đâu, vậy rốt cuộc cô là ai? Lớn lên tướng mạo xinh đẹp như thế, vì sao chưa từng có người nhắc qua?” Dương tiểu thư lạnh lùng cũng tiến lên nêu ra nghi
vấn.
Mạn Tâm nhìn các cô, tuy các cô là thiên kim tiểu thư ở trong nhà
không bước ra cửa chính, nhưng các cô không hề ngu muội, vẫn còn rất
thông minh, lúc này nàng mới lên tiếng: “Tôi đương nhiên không phải
Thánh nữ, tôi là đường muội (em họ) của Dương Tử Vân, em kết nghĩa của
Ưng Vương gia, còn về chuyện vì sao tôi lại biến ra hoa? Đó là bí mật
của tôi.” Cách giải thích về thân phận này là nàng cùng Mộ Dung Ưng đã
sớm bàn bạc với nhau, có như vậy mới không làm cho người khác sinh nghi
trong lòng.
“Cô là đường muội của Dương Tử Vân?” Mọi người kinh ngạc nhìn nàng,
còn có mấy người thoáng ửng hồng trên mặt, mặc dù không phải là Vương
gia tuấn mỹ, nhưng đường đường là nghĩa đệ của Vương gia, phong lưu tiêu sái nhất, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ tử.
“Đúng vậy, nếu các cô muốn làm quen với huynh ấy, thì tôi có thể giới thiệu cho!” Khóe môi Mạn Tâm nhếch lên một nụ cười xấu xa, nếu để cho
nữ nhân cuốn lấy hắn, thì hắn hẳn là sẽ không rảnh rỗi để tới quấy rầy
nàng cùng Vương gia như vậy nữa.
Mọi người ngượng ngùng, cúi đầu, các nàng làm sao không biết xấu hổ nói muốn làm quen chứ!
“Tại sao không nói chuyện, thẹn thùng à?” Mạn Tâm còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau.
“Có chuyện gì vậy?” Mọi người đều nhìn sang nhau, không đợi các cô
kịp phản ứng, cửa sổ đột nhiên bị người từ bên ngoài phá ra, nháy mắt
tiến vào, rất nhiều hắc y nhân (người mặc đồ đen) có võ công cao cường
giơ tay ra khẽ điểm huyệt trên cổ các cô, từng người từng người một ngã
vào ngực bọn hắn.
Trước khi ngất xỉu, Mạn Tâm biết người nàng phải đợi rốt cuộc đã tới, không biết bọn người của Mộ Dung Ưng có ở ngoài hay không?
“Đại ca, bây giờ làm sao đây? Thật không ngờ, giữa ban ngày ban mặt
mà bọn chúng lại to gan lớn mật muốn cướp đi toàn bộ nữ tử.” Chứng kiến
đám người mặc đồ đen kia, từng người một nhảy ra ngoài viện, Dương Tử
Vân nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt rét lạnh.
“Cố gắng giành lại các nữ tử khác, chỉ cần để cho bọn họ mang cô ta
đi là được rồi.” Mộ Dung Ưng phân phó, rốt cuộc là kẻ nào to gan đến
vậy, dám cướp đi hết toàn bộ nữ tử trong hội tuyển Thánh nữ?
“Được.” Dương Tử Vân đáp, xoay người liền thi triển khinh công đuổi theo.
Trong lúc đánh nhau kịch liệt, Dương Tử Vân giành lại được hơn mười
nữ tử, ba nữ tử còn lại đã bị hắc y nhân cướp đi, đương nhiên là hắn cố ý thả các nàng đi.
Lúc này Mộ Dung Ưng mới đuổi theo hướng mà hắc y nhân biến mất…