‘Xoẹt’ một tiếng, cánh tay của Mộ Dung Ưng đã bị kiếm trong tay của
nam nhân mang mặt nạ cứa qua, máu tươi ở cánh tay trong nháy mắt chảy
ra.
Lòng Mạn Tâm lập tức khẩn trương, biết nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ trốn không thoát, liền hô: “Không cần lo cho ta, ngươi đi đi.”
“Câm miệng, ngươi cho rằng bây giờ ta còn có thể chạy thoát được
sao?” Mộ Dung Ưng tức giận quát, nhưng trong lòng thoáng khó hiểu, nàng
quan tâm mình sao? Chỉ là nàng không biết, nếu như mình qua khỏi năm
canh giờ mà chưa đi ra, người phía ngoài sẽ quay lại tiếp ứng.
Đúng là có lòng tốt mà còn không biết ơn, nhưng Mạn Tâm vẫn biết điều im miệng, hắn nói rất đúng, trong tình cảnh hiện tại này chỉ sợ ngay cả ruồi bọ còn trốn không thoát, huống chi là người, xem ra chỉ còn biết
mặc cho số phận.
Bên ngoài Vô Ưu Đường, Dương Tử Vân cùng Mạnh tiểu thư đi thẳng một
đường ra ngoài, chờ thật lâu cũng không thấy họ đi ra, trong lòng có
chút lo lắng, có phải họ gặp phiền toái hay là bị phát hiện rồi không?
“Người đâu.” Hắn lập tức hô.
“Dạ.” Một hắc y nhân ngay tức thì từ trong rừng cây đi ra.
“Ngươi đưa Mạnh tiểu thư hồi phủ.” Dương Tử Vân phân phó.
“Dạ.” Thị vệ đáp, cung kính đối với cô: “Mạnh tiểu thư, xin mời.”
“Dương công tử, cám ơn huynh, chờ các huynh cứu được Dương cô nương
ra, ta nhất định sẽ đến vương phủ cảm tạ.” Mạnh tiểu thư biết mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức, xoay người
rời đi cùng thị vệ.
“Tất cả đi ra!” Lúc này Dương Tử Vân mới ra lệnh cho những người trốn từ một nơi bí mật gần đó.
“Dạ.” Rất nhanh, mười mấy hắc y nhân ăn mặc giống nhau, từng người từng người đi ra đứng xếp hàng trước mặt hắn.
“Hai người các ngươi canh giữ ở đây.” Dương Tử Vân phân phó, xoay
người mở ra cơ quan, “Ngoài họ ra, những người khác theo ta đi vào.”
“Dạ.” Hắc y nhân tự động đi theo sau hắn.
Mạn Tâm nhìn thấy cánh tay chảy máu không ngừng mà Mộ Dung Ưng vẫn
bảo vệ mình như trước, trong lòng đột nhiên ngập tràn cảm động, mặc kệ
vì nguyên nhân gì, một nam nhân nguyện ý dùng tính mạng giữ chặt lấy
mình, vậy đã nói lên hắn không phải người xấu.
Nhưng khi nhìn hắn chỉ có chống đỡ, chứ không hề phòng thủ, trong lòng trở nên gấp gáp, làm sao bây giờ?
Đột nhiên cửa đá bị mở ra, Dương Tử Vân mang theo rất nhiều hắc y
nhân từ cửa đá nhảy vào, làm lo lắng trong lòng nàng nháy mắt biến thành vui sướng.
“Tử Vân, đệ đến rồi!” Mộ Dung Ưng âm thầm thở phào.
“Đại ca, huynh bị thương? Sao thế?” Dương Tử Vân nhìn thấy cánh tay hắn chảy máu. Lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Hắn lắc đầu.
“Đáng chết, dám tổn thương đại ca của ta.” Kiếm trong tay Dương Tử Vân đâm tới hướng kẻ đeo mặt nạ.
“Lại có một người muốn chết.” Ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng, kiếm trong tay liền nghênh đón.
“Tử Vân, cẩn thận.” Mộ Dung Ưng ở một bên dặn dò, kéo tay nàng, lập tức xông ra ngoài.
“Còn muốn chạy, vậy các ngươi tưởng Vô Ưu Đường ta ra vào đơn giản
quá rồi, các ngươi còn đi được sao?” Kẻ đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng,
đột nhiên bứt người bay đến bên cạnh, tay liền chạm vào cơ quan.
Hắc y nhân của Vô Ưu Đường vừa thấy thiếu chủ khởi động cơ quan, lập tức hiểu ngầm, toàn bộ nằm sấp trên mặt đất.
Vách tường vang lên tiếng động, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng phóng ra thật nhiều ám khí sắc bén, thẳng tới chỗ cửa.
“Mọi người cẩn thận, mau nằm sấp xuống.” Dương Tử Vân hô, người xoay tròn, tránh né dao găm.
Mấy tên theo vào trốn tránh không kịp, trúng dao găm ngả xuống đất bỏ mạng, những người còn lại thì bị thương nằm úp trên mặt đất.
Mạn Tâm quay đầu lại, nhìn thấy vô số dao găm phóng tới hướng mình và hắn, trừng to mắt, hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Nằm sấp xuống.” Mộ Dung Ưng ôm nàng, liền ngã xuống mặt đất, dao găm lướt qua người của họ bay ra ngoài.
Nhưng rồi nam nhân mang mặt nạ đột ngột lấy ra mũi ám khí trong người phóng tới hướng hắn.
“Đại ca, cẩn thận!” Dương Tử Vân hô to, nhưng không cách nào phân thân được.
Mộ Dung Ưng thuận thế lăn một vòng, hắn nằm nghiêng qua trên mặt đất
để tránh dao găm vừa phóng tới, nhưng tránh thoát được dao găm thì cũng
đã rời khỏi bên người Mạn Tâm.
Ám khí bên cạnh đột nhiên ngừng phóng ra, nam nhân mang mặt nạ phi thân một cái, đã tóm lấy nàng, ôm vào lòng bay ra ngoài.
Mộ Dung Ưng biết mình bị lừa vừa định đuổi theo đã bị Dương Tử Vân
giữ chặt lại, “Đại ca, huynh bị thương, không nên đuổi theo, huống chi
nơi này là chỗ của bọn họ, chúng ta cũng không hiểu rõ, nên rời đi trước là quan trọng.”
Hắn nhìn thấy trên mặt đất người của mình vừa chết, vừa bị thương,
nhìn thoáng qua nàng đã bị kẻ đeo mặt nạ ôm đi, vung tay áo nói: “Rút
lui.”