Mạn Tâm thật muốn thăm dò hắn, đã trôi qua lâu như vậy mà hắn vẫn
hoài nghi nàng. Nàng thật chịu không nổi nhưng cứ phải nhịn thôi, không
được hắn yêu, nàng sẽ không thể trở về…
Làm nũng giả vờ nằm ngã hẳn vào trong ngực hắn: “Được rồi, chúng ta
đừng nói chuyện không vui nữa.” Vừa chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Đúng
rồi, ngươi không hỏi xem vì sao ta lại cầm trong tay một cái hộp không
dâng lên cho phụ hoàng à? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin những lời ta nói
sao?”
“Tại sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, bản thân mình đương nhiên không tin, chẳng qua muốn nghe xem nàng giải thích thế nào.
“Thật ra ta có chuẩn bị lễ vật mừng thọ là dùng trân châu kết thành
chữ thọ. Trên đường tiến cung, còn cố tình mở ra xem, không biết tại sao khi lên đến đại điện lại đột nhiên không thấy, lúc ấy ta thật sự sợ
hãi, không biết làm sao đây? Nhưng cũng không thể làm phụ hoàng và ngươi mất mặt được, ta cũng biết phụ hoàng kiêng nể Thái tử ca ca nên không
thể lập tức trừng phạt ta, ta chỉ có thể nói lung tung một mạch, mặc kệ
mọi người có tin hay không, ít nhất có thể giữ lại thể diện.” Bấy giờ
Mạn Tâm mới nói ra, mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nói lung tung một mạch? Nếu không phải đã sớm chuẩn bị tốt lý do
thoái thác, vậy thì ngươi cũng thật biết tùy cơ ứng biến đấy.” Mộ Dung
Ưng nhìn nàng, không thể tin được lời nói của nàng, nhưng thật sự hắn
tình nguyện tin lời nàng nói là thật, nếu không phải thật thì nàng cần
gì phải hao hết tâm tư đi giải thích, quản gia cũng từng báo qua với hắn là Vương phi muốn rất nhiều trân châu quý báu.
“Ngươi cũng biết ta rất thông minh, thật ra ta làm là vì ngươi, ta
nói rồi ta nghĩ sẽ bắt đầu lại một lần nữa với ngươi, ta hy vọng ngươi
tín nhiệm ta.” Mạn Tâm ẩn tình nhìn hắn.
“Ngươi làm vậy là khiến cho bổn vương tin ngươi sao? Xóa bỏ hết tất
cả những chuyện trước kia mà ngươi đã làm?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm
nàng, hắn vẫn chưa thể tin nàng.
“Ta hiểu được ngươi cần phải có thời gian, nhưng ta tin là gặp gỡ lâu ngày, đến một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu rõ tâm tư người ấy. Được rồi,
không nói chuyện ấy nữa, tuy rằng ta không biết đánh đàn nhưng ta biết
ca hát, ta hát một bài cho ngươi nghe nha.” Mạn Tâm đổi đề tài: “Khi cao hứng không nên nói đến mấy chuyện không vui này.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, hắn đã nghe qua được hai lần, tiếng ca của
nàng hay chưa từng có, hắn hồi tưởng về lúc nàng hát thật rất êm tai.
Tiếng ca ngọt ngào từ môi nàng truyền vào bên tai của hắn, nàng dùng
tiếng ca để biểu đạt lòng mình sao? Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nàng như vậy quả thật có chút hấp dẫn mình, nàng đã không còn nham hiểm độc ác, trở nên hiền lành, trở nên thông minh, trở nên biết yêu thương, biết làm nũng.
Tiếng ca dần dần dừng lại, lúc này hắn mới phát hiện nàng đã muốn ngủ say, nhìn thấy khuôn mặt im lặng đẹp tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt như
vậy thì bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ động lòng, nếu từ lúc bắt
đầu có thể được như vậy, thì bọn họ cũng sẽ không xa lạ như bây giờ.
Tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của nàng, lại đột nhiên như bị điện giật,
rụt trở lại. Không, hắn không thể bị nàng mê hoặc, cái gì hắn cũng có
thể tha thứ, nhưng hắn quyết định không thể tha thứ nàng đã hãm hại Nhị
đệ.
Trong cơn ngủ say, Mạn Tâm cảm giác thân người mình lắc lư một chút, tỉnh lại mới phát giác đã về tới vương phủ.
“Ngươi trở về phòng, nghỉ ngơi đi, bổn vương còn muốn trở lại hoàng cung.” Mộ Dung Ưng nói.
“Được, ngươi mau đi đi.” Mạn Tâm biết hắn còn phải trở về để chiêu đãi khách.
Nhìn thấy xe ngựa của hắn đi xa, nàng nhìn Song Nhi bên cạnh, đang dìu mình.
Song Nhi bị hù, lập tức nói: “Công chúa, không phải nô tì, nô tì cũng không biết sao lại thế này? Lúc ấy nô tì cũng rất sợ hãi.”
“Ta chưa nói là ngươi làm mà, về phòng trước rồi nói sau.” Mạn Tâm xoay người đi vào vương phủ.